Sốc vì câu nói của chồng sau khi 8 ngày đi phượt biền biệt
Đó không khác gì tiếng sét giáng xuống tai tôi. Tôi khóc lóc, hỏi anh vì sao lại cạn tình cạn nghĩa như vậy. Ngờ đâu chồng đáp…
Ngồi viết những dòng này, tâm trạng của tôi đã khá hơn rất nhiều so với lúc tôi bị chồng đập thẳng tờ giấy A4 vào mặt với nội dung đơn ly hôn 2 tuần trước.
Nhiều người vẫn nói, sống thì biết hôm nay, còn ngày mai thì mai tính. Có lẽ cuộc hôn nhân của tôi đang giống như thế! Cả 2 đều là mối tình đầu của nhau, thích nhau từ lớp 8 và chính thức yêu nhau khi vào đại học. Đến nay mối quan hệ của chúng tôi cũng đã gần 20 năm. Cứ ngỡ mình sẽ có 1 cuộc sống hạnh phúc khi lấy anh, vậy mà…
Sau khi ra trường, chúng tôi cưới nhau và tới nay con trai lớn 10 tuổi, còn con gái út đã vào lớp 1. Cuộc sống nếu cứ bình yên trôi đi thì cũng được coi là một gia đình hạnh phúc.
Tôi làm nhân viên ngân hàng, còn chồng chuyên mảng tổ chức sự kiện. Lương bổng của 2 vợ chồng gộp lại hàng tháng cũng khá ổn để lo liệu cho các con ở đất Hà Nội. Định rằng, trong năm tới, 2 vợ chồng sẽ vay mượn thêm để mua 1 căn chung cư vậy mà kế hoạch chưa kịp thực hiện nay đã bung bét, tan tành.
Đầu năm, chồng tôi có nói chuyện về kế hoạch ra ngoài kinh doanh không theo ngành sự kiện nữa và muốn lấy số tiền tiết kiệm mua nhà để đầu tư làm ăn. Từ trước tới nay, những việc lớn đều là do chồng tôi quyết định, hơn nữa anh cũng là người biết lo liệu tính toán làm ăn nên tôi hoàn toàn tin tưởng và ủng hộ kế hoạch của chồng.
Dốc tiền của vào cái gọi là kinh doanh đó đến nay đã được 8 tháng mà tôi chưa được nhận lại 1 đồng tiền nào từ chồng. Cuộc sống của gia đình tôi bắt đầu có nhiều dấu hiệu xấu.
Từ ngày kinh doanh bên ngoài, anh thường xuyên về muộn, không ăn cơm nhà, không có thời gian dẫn vợ con đi chơi, nói chung không quan tâm gì đến 3 mẹ con tôi nữa. Đã vậy, hàng tháng cứ mặc kệ, ì ra cho tôi lo liệu tất cả. Kiểu như vậy đã làm tôi ức chế lắm rồi nhưng thời gian sau chồng tôi còn đi biền biệt, tháng cứ 1, 2 tuần không thấy mặt mũi đâu. Hỏi ra mới biết chồng có thú vui mới là đi du lịch. Chẳng biết nguồn cảm hứng nào khiến chồng lại đam mê như thế.
Mỗi đợt đi phượt về là anh ta lại chê bai tôi nhiều hơn, chê tôi nhà quê, lạc hậu, xấu. Bị chồng chê, tôi cũng tự xem lại bản thân, cũng cố gắng sành điệu hơn. Tôi bỏ tiền thuê người tư vấn để ăn mặc chải chuốt và đẹp hơn. Tôi cũng sắm những đồ công nghệ đắt tiền để vào facebook, đi cà phê sang chảnh khắp nơi để chụp ảnh rồi đăng lên cho bằng bạn bằng bè.
Video đang HOT
Càng cố gắng, tôi càng thấy mệt mỏi vì đó không phải bản chất của tôi. Trong khi chồng thì càng ngày càng bỏ xa tôi. Anh có những bức ảnh đang đứng ở một dãy núi nổi tiếng nào đó, hay ngồi ăn trong nhà hàng sang trọng với nhiều người nước ngoài. Trông anh rất giống một đại gia mới nổi. Đồ công nghệ hay trò gì mới mẻ, anh đều tham gia. Nhiều khi tôi cảm thấy không hợp với tuổi tác của anh nên góp ý, không ngờ anh lại chê bai tôi thiếu hiểu biết, kém cỏi. Cho tới ngày tôi phát hiện ra chồng có bồ, một cô gái mới 19 tuổi. Bảo sao anh không trẻ lại như thế.
Đó là hôm anh trở lại nhà sau 8 ngày đi phượt đâu đó về. Ăn tối xong, anh đuổi con lên phòng riêng học bài, để nói chuyện với tôi. Anh bảo, anh thấy ngột ngạt với cuộc sống hiện tại. Càng ở càng thấy không hợp với tôi nữa. Nhất lại là một người chậm tiến, cổ hủ như tôi. Trên tay anh là lá đơn ly hôn, anh đưa cho tôi và bảo: “Ký vào để giải thoát cả hai”.
Đó không khác gì tiếng sét giáng xuống tai tôi. Mọi chuyện đang yên ổn, bất ngờ chồng chìa lá đơn ly hôn bảo tôi ký, thì làm sao tôi có thể tiếp nhận được. Tôi khóc lóc, hỏi anh vì sao lại cạn tình cạn nghĩa như vậy. Rồi hai con sẽ sống như thế nào. Ngờ đâu chồng đáp: “Cô yên tâm, tôi sẽ chu cấp cho 2 con tới khi chúng đủ 18 tuổi. Cô thích nuôi cả 2 thì nuôi, còn không thì để lại một đứa tôi nuôi. Cô nhìn bạn gái mới của tôi đi. 19 tuổi, trẻ trung, năng nổ, đây mới là người mà tôi thích. Còn cô nhìn lại cô đi, mới 33, 34 tuổi mà sao trông cô già và xấu xí quá thể”.
Chồng có bồ, lại quay sang mắng chửi chê bai tôi như thế, tôi chỉ biết ôm mặt khóc. Cầm lá đơn trên tay mà tôi không tài nào đọc hết được. Từng lời anh lên án trong đó khiến tôi cảm thấy tội cho mình đã cố gắng hy sinh vì chồng, để cuối cùng anh lấy đó làm lý do bỏ tôi. Tôi chỉ thương cho các con tôi vì có một người bố vô trách nhiệm. Giờ tôi chỉ biết giữ chặt tài sản chung của hai vợ chồng để cho con cái, dù rằng tất cả tiền bạc anh đều đã mang đi hết rồi. Mọi người hãy ủng hộ tôi trong cuộc chiến này nhé!
Theo tri thuc tre
Chồng vừa đi công tác được 1 ngày, tôi đã bị em trai chồng lừa vào phòng riêng
Tôi quay lại và chết lặng khi thấy Khánh vừa chốt cửa. Trời ơi cậu ta định giở trò gì vậy? Chồng tôi mới đi công tác được có 1 ngày thôi mà. Tim tôi đập thình thịch, miệng không thốt nên lời.
Tôi và chồng mới cưới được hơn 2 tháng. Gia đình nhà chồng tôi rất giàu có lại sống trong một ngôi biệt thự ở ngoại ô thành phố. Hồi còn yêu nhau tôi chỉ đến chơi n hà anh 2, 3 lần vì tôi cảm thấy ở đó không được tự nhiên lắm. Những lần sau anh mời tới nhà chơi tôi toàn tìm cách từ chối.
Yêu nhau hơn 1 năm chúng tôi kết hôn. Ban đầu chồng nói cưới nhau 2 đứa sẽ về căn chung cư bố mẹ mua sẵn cho để tiện đi làm nhưng mà vì nhà chưa hoàn thiện nên phải hoãn thêm nửa năm nữa. Tôi đành cố gắng làm quen với mọi người và cách sinh hoạt trong nhà chồng giàu có.
Có chồng bên cạnh giúp đỡ tôi cũng yên tâm hơn. Bố mẹ chồng cũng không phải là người quá khó tiếp xúc như tôi vẫn nghĩ trước kia. Có lẽ do ông bà vẫn bận việc kinh doanh nên ít có thời gian nói chuyện với con cái, chứ thực ra ông bà cũng thoải mái lắm.
Bố mẹ chồng cũng không phải là người quá khó tiếp xúc như tôi vẫn nghĩ trước kia. (Ảnh minh họa)
Chỉ khoảng nửa tháng tôi đã cảm thấy như mình đang ở trong chính ngôi nhà của mình. Không còn bị choáng ngợp bởi những tiện nghi sinh hoạt ở nơi đây nữa. Gia đình chồng cũng rất quý tôi. Duy chỉ có cậu em chồng tên Khánh là tôi thấy hơi khó gần và thực sự không muốn gần.
Khánh ít nói, chỉ thỉnh thoảng nhoẻn miệng cười. Tôi và Khánh hình như chưa có cuộc nói chuyện trực tiếp nào thì phải. Hồi tôi và chồng yêu nhau thì Khánh đi du học, lúc bọn tôi cưới cậu ấy mới kết thúc khóa học và trở về.
Thỉnh thoảng tôi bắt gặp ánh mắt Khánh nhìn trộm mình. Tôi ngượng ngùng quay đi, Khánh cũng ngượng ngùng. Một buổi sáng hai vợ chồng tôi đi chơi, chồng bảo tôi mặc chiếc váy cúp ngực màu đỏ mà anh mua tặng tôi trước khi cưới. Chiếc váy tôn trọn vẹn nét đẹp hình thể của tôi.
Tôi xuống nhà trước đợi chồng. Cứ nghĩ không có ai ở nhà, tôi xoay vài vòng rồi ngắm nghía mình trong chiếc gương lớn ở phòng khách. Qua tấm gương đột nhiên tôi phát hiện ra người đàn ông đứng ở một góc khuất đang nhìn mình. Đó là Khánh. Khuôn mặt tôi biến sắc và ngồi sụp xuống ghế. Từ hôm ấy tôi bắt đầu tìm cách tránh Khánh.
Cưới được 1 tháng chồng tôi có chuyến công tác đột xuất vắng nhà nửa tháng. Tôi vừa buồn vì phải xa chồng, vừa có cảm giác hoang mang lo sợ. Tuy nhiên tôi không dám kể với chồng về nỗi sợ đó. Sợ anh đi mà không yên tâm. Với lại cậu ấy là em chồng tôi cơ mà, chắc chắn cậu ấy sẽ không dám làm gì chị dâu cả.
Bố mẹ chồng tôi vì công việc vẫn thỉnh thoảng vắng nhà. Hôm chồng tôi đi ông bà cũng không về được. Chỉ còn tôi ở nhà cùng với cậu em chồng và chị giúp việc. Vì là chủ nhật nên cả tôi và Khánh đều nghỉ làm.
Trưa ấy tôi không xuống dưới nhà ăn mà đóng cửa nằm trong phòng xem ti vi. Tôi nghĩ cố gắng tránh mặt được Khánh chừng nào tốt chừng ấy. Đến chiều đột nhiên chuông điện thoại của tôi đổ chuông, thấy cậu em trai chồng gọi tôi bất ngờ nhưng vẫn nhấc máy. "Em đau bụng quá, không biết bị sao nữa, em đau chết mất".
Đến chiều đột nhiên chuông điện thoại của tôi đổ chuông, thấy cậu em trai chồng gọi tôi bất ngờ nhưng vẫn nhấc máy. (Ảnh minh họa)
Lúc ấy tôi cuống cuồng vì không biết Khánh bị làm sao nên vội vã mở cửa chạy sang phòng em. Chúng tôi ở cùng tầng nên chỉ mất 2 phút tôi có mặt. Bước vào căn phòng của Khánh tôi thấy đống chăn to giữa giường nghĩ là cậu ta nằm đó. Tôi tiến lại giường vừa định cất lời hỏi thì chợt nghe tiếng động đằng sau. Tôi quay lại và chết lặng khi thấy Khánh vừa chốt cửa. Trời ơi cậu ta định giở trò gì vậy? Chồng tôi mới đi công tác được có 1 ngày thôi mà. Tim tôi đập thình thịch, miệng không thốt nên lời.
- Chị đừng sợ. Em không làm gì chị đâu. Xong việc em sẽ mở cửa cho chị ra. Em không chốt cửa em là chị bỏ chạy ngay lập tức.
- Em đừng có như thế. Chị gọi cho bố mẹ và anh Thịnh đấy.
- Em đã nói em không làm gì chị mà. Chỉ là em muốn hỏi chị có biết cô gái trong bức ảnh này không. Bọn em gặp nhau một lần bên kia rồi mất liên lạc. Em nhìn cô ấy giống chị lắm.
Khánh vừa nói vừa chìa bức ảnh ra, lúc này tôi mới bớt run hơn một chút. Nhìn cô gái trong bức ảnh tôi ngớ người, chẳng phải đây là My em con chú ruột tôi sao. Giờ thì tôi mới nhớ, My cũng từng du học ở nước mà Khánh học nhưng My về nước trước Khánh. Hóa ra họ từng gặp nhau. Ở nhà, mọi người vẫn tưởng tôi và My là chị em gái vì có nhiều nét giống nhau.
- Đây là My, em con chú ruột nhà chị.
- Đúng rồi cô ấy tên My. Trái đất tròn, em biết thế nào chị cũng biết cô ấy mà.
Lúc này tôi mới có thể thở phào nhẹ nhõm. Cứ ngỡ cậu em chồng giở trò gì. May mà đó chỉ là sự hiểu lầm. Từ hôm nói chuyện với tôi Khánh và My đã liên lạc được với nhau, Khánh rủ My về nhà tôi chơi nữa. Nhìn hai đứa đẹp đôi ra trò.
Hôm qua Khánh về còn ngượng ngùng hỏi tôi: "Chị ơi cái váy đỏ hôm trước chị mua ở đâu vậy, em cũng muốn mua tặng My cái đó. Hôm chị mặc làm em nhớ lại hình ảnh cô ấy lần đầu bọn em gặp nhau ở bên kia". Thì ra hôm đó Khánh lén lút nhìn tôi là lý do này đây.
Đầu tiên tránh mặt nhau giờ thì tôi và em chồng lại hợp như một đôi bạn thân. Khánh đang yêu nên cái gì cũng hỏi tôi để tư vấn. Chồng đi công tác về thấy hai chị em có sự thay đổi như thế thì bất ngờ lắm. Anh hỏi Khánh giấu không nói, nhưng tôi trêu chồng: "Anh sắp có em dâu rồi mà không biết à". Chồng tôi nghe thế thì mừng lắm, cứ ngỡ cậu em mình ốc học không chịu lấy vợ cơ.
Theo Một Thế Giới
Có nên cưới một cô gái thích tiêu hoang Bố mẹ làm công chức về hưu, vẫn phải bán thêm hoa quả ngoài chợ để kiếm tiền cho con ăn học, vậy mà quần áo cô ấy không thiếu mốt nào... Tôi và cô gái ấy quen nhau đã được 2 năm và chính thức yêu nhau được gần 1 năm nay. Hồi quen nhau, tôi cũng không biết rõ về hoàn...