Sốc nặng khi bạn trai nói chia tay ngay sau màn ân ái
Khi hai đứa đang đắm chìm trong những cảm xúc mãnh liệt của cuộc yêu, thì bạn trai bất ngờ nói lời chia tay khiến tôi hoang mang xen lẫn suy sụp
Tôi năm nay 24 tuổi, là cô gái xinh xắn và đã có bạn trai. Người yêu tôi là doanh nhân thành đạt, anh hơn tôi 3 tuổi. Hai đứa gặp nhau tình cờ tại một cuộc hội thảo do công ty tôi tổ chức. Ngay từ lần gặp đầu tiên, tôi đã có ấn tượng đặc biệt về anh. Anh không quá đẹp trai nhưng sở hữu vẻ ngoài nam tính và dễ gần. Khoảnh khắc ấy tôi biết trái tim mình đã thuộc về anh, gửi chọn cho anh.
Sau lần gặp gỡ định mệnh ấy, chúng tôi nhanh chóng trở thành một cặp. Khi tỏ tình anh cũng thú nhận bị tôi hút hồn từ lần gặp ấy.
Tình cảm của hai đứa tiến triển tốt. Cơ quan tôi cách nơi anh làm việc không xa nên mỗi buổi trưa khi rảnh rỗi, chúng tôi thường cùng nhau dùng bữa. Rồi cả những bữa tối hai đứa lang thang khắp hàng quán cũng khiến tôi và anh yêu và hiểu nhau hơn. Anh nhẹ nhàng quan tâm, chăm chút tôi từng tí. Tính tôi hơi trẻ còn nên càng được dịp nhõng nhẽo, làm nũng anh.
Cũng có những buổi chiều mưa lớn, anh đánh xe đến sát cửa công ty đón tôi. Anh cầm ô tiến lại gần che cho tôi khỏi ướt mà không để ý đến bản thân mình. Nép vào người anh, dù trời lạnh tôi vẫn thấy ấm áp. Tôi cảm nhận được ở anh một tình yêu chân thành.
Những ngày tháng đó thật hạnh phúc, đáng nhớ biết bao. Tôi từng ước giá như mọi chuyện cứ thế này…
Cũng có những lúc tôi và anh trải qua những cơn hờn giận mà tôi luôn là người gây ra. Nhưng rồi như mọi khi anh vẫn thường làm lành trước. Còn tôi chẳng thể giận hờn được quá lâu bởi rất yêu anh.
Video đang HOT
Tôi muốn trao anh tấm thân trinh trắng như một món quà ý nghĩa nhất.
Tính anh thẳng thắn, điềm đạm nhường nhịn nhưng quyết đoán. 27 tuổi anh đã tạo dựng được một tương lai vững chắc. Tôi cảm thấy thật may mắn khi có một người yêu tương đối hoàn hảo như thế. Bạn bè cũng hết lời khen ngợi anh.
Thế nhưng ở đời khó ai học hết được chữ ngờ. Hôm sinh nhật lần thứ 27 của mình, anh chỉ mời mỗi tôi. Anh đã đặt riêng một nhà hàng để hai đứa được tự do.
Sau khi dùng bữa, hai đứa đã khiêu vũ. Mặt anh đỏ vì rượu càng khiến nét điển trai trở nên lung linh hơn. Trong giây phút đó, chẳng hiểu sao tôi khao khát được gần gũi anh, được thuộc về anh một cách trọn vẹn và mãnh liệt. Thường ngày anh chưa từng đòi hỏi tôi phải dâng hiến. Tôi muốn trao anh tấm thân trinh trắng như một món quà ý nghĩa nhất.
Hai đứa quấn lấy nhau trong tiếng nhạc du dương trữ tình. Cảm giác đê mê xâm lấn khiến tôi nghẹn ngào. Bất ngờ, anh đẩy tôi ra và nói lời chia tay. Đang thăng hoa, tôi bỗng nhiên rơi vào trạng thái sốc nặng. Không thể tin vào những gì anh nói, tôi hét lên thật to.
Ôm tôi vào lòng, nước mắt lã chã rơi, anh nói rằng rất yêu tôi nhưng anh phải kết hôn với con gái của một đối tác của bố anh. Công ty do hai bố con anh điều hành đang vướng phải số nợ lớn và đứng trước nguy cơ phá sản.
Tai tôi ù đi khi anh chưa nói dứt lời. Từng lời nói của anh như hàng trăm nhát dao đâm vào tim khiến tôi quặn thắt. Chẳng thể ngờ mối tình đầu mà tôi gửi trọn cả tâm hồn và thể xác lại kết thúc, tan vỡ theo cách này. Tôi chẳng biết phải hận anh hay bản thân mình nữa. Đó chính là bi kịch mà tôi phải hứng chịu. Anh đã đến bên đời, cho tôi yêu và được yêu để rồi lại ra đi, rời bỏ tôi theo cách đẫm nước mắt.
Nỗi đau mất anh, mất người tôi yêu nhất vào tay người đàn bà khác đang vò xé lòng. Tôi không thể tin được rằng mình đã phải trải qua cú sốc kinh hoàng đến thế.
Theo VNE
Tiêu tiền của chồng tôi cay đắng quá
Đang nuôi con nhỏ, không có việc làm tôi phải phụ thuộc kinh tế vào chồng nên luôn bị anh chửi rủa, đay nghiến...
ảnh minh họa
Tôi và chồng cưới nhau được hơn 3 năm, lúc đó cả hai chúng tôi đều làm việc cho một công ty tư nhân, mức thu nhập chỉ đủ sống. Cưới nhau được một thời gian ngắn thì anh quyết định chuyển công ty khác làm, vì sợ hai vợ chồng làm chung công ty sẽ bất tiện.
Chuyển sang công ty khác làm cũng cho anh mức thu nhập cao hơn công ty cũ, nhưng đồng nghĩa với đó thời gian anh dành cho tôi cũng ít hơn. Nhưng tôi chưa bao giờ trách chồng, trái lại còn rất vui, vì nhờ có thu nhập của anh cao hơn mà mỗi tháng hai vợ chồng có thể dành dụm ra được ít tiền để phòng lúc ốm, đau, và sau này con cái.
Để chồng có thời gian toàn tâm toàn ý cho công việc, tôi chăm chỉ làm hết công việc nhà chu đáo, sáng dậy sớm phục vụ bữa sáng cho chồng đi làm, chiều đi làm về lại đi chợ, nấu cơm đợi chồng về ăn.
Thời gian đó tôi mang bầu, dù ốm nghén không ăn uống được nhiều, mỗi lần ngửi thấy mùi thức ăn lại nôn ọe, nhưng vẫn cố gắng phục vụ cơm nước cho chồng chu đáo.
Nơi tôi làm là công ty tư nhân, nên các chế độ sinh đẻ không được như nhà nước, sau khi tôi nghỉ sinh họ cũng tìm người khác thay thế vào vị trí của tôi, nghỉ sinh 4 tháng xong tôi thất nghiệp, con thì vẫn còn quá nhỏ, bà nội bà ngoại lại đã già, sức khỏe không tốt nên không thể giúp vợ chồng tôi trông cháu. Tôi bàn với chồng tạm thời ở nhà chăm con, đợi bé được khoảng 1 tuổi thì đi làm, chồng tôi cũng đồng ý với quyết định đó.
Vậy mà bây giờ con tôi chưa tròn 10 tháng tuổi, chồng tôi đã thường xuyên mặt nặng mặt nhẹ với vợ, và có những lời lẽ xúc phạm tôi, coi tôi không khác gì người vô tích sự, không chịu làm, không kiếm ra tiền, chỉ biết ăn bám chồng.
Vợ chồng tôi không phải thuê nhà, anh làm ra 8 triệu một tháng, nhưng mỗi tháng chỉ đưa tôi 4 triệu để chi tiêu ăn uống, và chăm sóc con cái, số tiền còn lại anh dùng làm gì tôi cũng không được biết. Mỗi tháng chỉ có 4 triệu, nên đi chợ mua gì, tiêu gì tôi cũng phải cân nhắc cẩn thận.
Có tháng chưa hết tháng mà đã hết tiền, tôi bảo chồng đưa thêm thì anh cáu gắt, chửi bới tôi đã không làm ra tiền lại chi tiêu không biết tiết kiệm, có hôm anh còn nói với tôi "Mày tưởng tao kiếm ra đồng tiền dễ lắm à".
Tôi đã rất buồn và khóc mất mấy ngày về câu nói đó của chồng, nên quyết định nhờ người trông con giúp để đi xin việc làm. Tìm mãi mới có một nơi nhận vào làm việc, nhưng với mức lương 3 triệu đồng/ 1 tháng, tôi nói với chồng tôi muốn đi làm.
Nhưng người giúp việc về nhà thì tốn kém, tôi định gửi con cho một người hàng xóm trông giúp, mỗi tháng bà lấy 2 triệu tiền công, còn sữa và thức ăn thì tôi mang từ nhà đến. Làm được 3 triệu, lại gửi con 2 triệu nên chồng tôi nhất quyết không đồng ý cho tôi đi làm, anh bắt tôi ở nhà trông con. Tôi biết anh nói cũng có lý, nhưng tôi cũng sợ không đi làm, phải phụ thuộc kinh tế vào chồng và nghe anh chửi rủa, đay nghiến mỗi khi tôi tiêu nhiều hơn số tiền anh đưa cho tôi hàng tháng.
Theo VNE
Chồng tôi suốt ngày "đo lọ nước mắm" Tôi cũng rất mệt mỏi vì cái thói keo kiệt đến bủn xỉn của chồng, bỏ ra tiền lo cho con mình anh còn so đo, tính toán... ảnh minh họa Đọc bài viết của chị Tú Anh tôi thấy chồng chị không khác gì chồng mình. Tôi cũng rất mệt mỏi vì cái thói keo kiệt đến bủn xỉn của chồng. Ngày...