Sốc khi phát hiện người yêu từng “qua tay” nhiều người
Đằng sau sự tinh tế, nhã nhặn của em là cả một quá khứ quá kinh khủng, nếu đọc được câu chuyện này, em bảo tôi phải chấp nhận thế nào đây?
Trở về Việt Nam sau 4 năm du học ở Anh, tôi tự tin rằng mình sẽ có được cô bạn gái hoàn hảo. Thực ra tôi cũng từng trải qua vài mảnh tình chóng vánh ở Anh, với những cô bạn gái sành điệu, ăn chơi nhưng cũng quá dễ dãi. Họ sống theo phong cách tây, ăn nhanh, nói nhanh và yêu cũng nhanh, khác xa với một người con gái Việt Nam thật sự có chiều sâu và chung thủy.
Thế rồi trong một buổi tiệc tùng với bạn bè cấp ba cũ, tôi đã gặp em. Em chơi với một đứa bạn hồi cấp 3 của tôi, và từng biết tôi qua những tấm ảnh kỷ niệm lớp. Em nói nhìn ngoài trông tôi bảnh và phong độ hơn trong ảnh. Tôi thực sự bị ấn tượng bởi câu nói của em. Không phải bởi vì tôi ưa nịnh mà bởi vì giọng nói của em rất ngọt ngào. Đâu phải ai cũng có một giọng nói đáng yêu và thu hút như thế. Lần đầu gặp đã có ấn tượng tốt đến vậy, tôi đã lập tức xin số điện thoại để có cơ hội tiếp xúc với em nhiều hơn.
Và sau một tháng tìm hiểu, có vài lần đi chơi riêng (lần nào tôi cũng tặng em một bó hoa hồng đỏ), em đã nhận lời trở thành người yêu tôi. Phải nói là tôi cũng rất tự tin về độ sát gái của mình. Chưa có người con gái nào tôi chủ động tỏ tình mà lại từ chối cả, chỉ trừ khi ấn tượng ban đầu quá không tốt.
Trong thời gian tìm hiểu em, tôi cảm thấy em là một cô gái ngoan. Nói em ngoan không có nghĩa là quê mùa, giản dị hay chỉ biết học hành, người đơn giản như thế thì chán lắm. Em của tôi cũng làm tóc xoăn nhẹ nhàng, cũng ăn mặc gợi cảm nhưng rất kín đáo chứ không hớ hênh như những đứa con gái khác. Ở em, tôi cảm nhận được sự tinh tế lạ thường, vừa đẹp, vừa nhã nhặn và đứng đắn. Đó là điểm mà không phải đứa con gái nào cũng có.
Không chỉ xét riêng về ngoại hình mà ở những khía cạnh khác em cũng đều khiến tôi hài lòng. Cách cư xử của em rất khéo léo, gia đình cũng khá giả, môn đăng hộ đối với tôi nữa. Về học vấn, em cũng đang theo học tại một trường đại học thuộc loại khá ở Hà Nội. Bấy nhiêu điểm đã làm cho tôi cảm thấy tạm ổn để tự tin yêu em lâu dài. Thế rồi một lần, tôi nghĩ ra một cách để thử thách em. Tôi quyết định đòi hỏi chuyện đó từ người yêu mình. Ngày hôm ấy tôi đã làm rất quyết liệt và tỏ thái độ nếu không đồng ý là chia tay. Không ngờ tôi đã làm em khóc và ngượng đỏ chín mặt…
Sau lần ấy, tôi tự nhủ em là một người con gái tốt và nhất định không được làm tổn thương em nữa. Nếu em không đồng ý hoặc chưa sẵn sàng, tôi sẽ không bao giờ ép buộc em phải làm điều gì cả. Người con gái như thế, tôi trân trọng, nâng như nâng trứng còn chưa xong huống chi còn đòi hỏi em điều gì. Tôi đã thực sự hài lòng với tình yêu của mình, và quyết định từ giờ sẽ bỏ thói nhăng nhít để chung thủy yêu em.
Yêu nhau ba tháng tôi quyết định đưa em về nhà ra mắt bố mẹ. Lúc đó tôi thực sự nghĩ đến chuyện yêu em lâu dài. Tôi còn nhớ hôm đưa về ra mắt, em mặc một chiếc váy trắng bồng bềnh, miệng liên tục hỏi tôi “Hôm nay em thế nào, mặc như thế này có ổn không anh?” Nhìn ánh mắt ngượng ngùng của em, tôi biết em hồi hộp lắm. Cả tôi cũng vậy, đây là lần đầu tiên tôi đưa bạn gái về nhà, chắc mẹ sẽ ngạc nhiên lắm.
Video đang HOT
Không ngờ, quá khứ của em lại “oanh liệt” đến vậy (Ảnh minh họa)
Trưa hôm đó tôi đưa em về thì nhà có khách. Mẹ tôi đang tiếp bác Dũng ở tầng 1, nên tôi dắt tay em lên tầng hai ngồi chờ. Tôi đã không để ý tới vẻ bất ngờ và hoảng hốt của em khi gặp vị khách lạ tại nhà mình. Em lí nhí chào bác rồi theo tôi lên phòng. Lên đến nơi, em hỏi tôi dồn dập: “Ai vậy anh? Đó là bố anh à?” “Không, một người bạn của mẹ anh thôi. Bác Dũng là chỗ thân quen với nhà anh mà.” Nói rồi tôi lấy ly nước cho em uống. Tôi chợt cảm thấy em luống cuống cả chân tay, uống cốc nước mà còn sặc mấy lần. Nhưng vì nghĩ lần đầu em đến nhà bạn trai bị tâm lý nên tôi không nghi ngờ gì.
Tôi đâu ngờ, đằng sau những biểu hiện kì lạ đó của em là cả một sự thật quá ghê tởm. Sau khi bác Dũng ra về, tôi đưa em xuống gặp mẹ. Mẹ cũng không phản đối hay khen ngợi gì. Bà chỉ bảo chuyện chúng mày yêu nhau thì cứ yêu, bao giờ về báo cáo thì bố mẹ mới tính chuyện. Nghe vậy tôi cũng yên tâm là bà đã ngầm bật đèn xanh cho mối quan hệ này.
Tôi vui mừng không được bao lâu, thì ngay buổi chiều ngày hôm sau,, bác Dũng hẹn tôi ra quán cà phê nói chuyện. Gặp tôi, bác đi ngay vào vấn đề không vòng vo:
- Đứa hôm qua là bạn gái cháu à?
- Dạ vâng, chúng cháu yêu nhau được ba tháng rồi bác.
- Đã tìm hiểu kĩ chưa mà dẫn về. Mày vừa về nước đúng là ngố.
- Cháu tìm hiểu kĩ lắm rồi bác. Hai đứa rất hợp và yêu thương nhau, gia đình hai bên cũng môn đăng hộ đối nên cháu nghĩ bố mẹ cháu cũng không có lý do gì phản đối ạ.
- Là chỗ thân tình, bác khuyên mày chấm dứt ngay với nó. Mẹ mày nóng tính nên bác không tiện nói ra. Bác cứ phải gặp mày trước đã. Nghe lời bác không thiệt đâu con.
Nghe bác nói xong, tôi liên tục chất vấn về lý do bác phản đối em, nhưng bác nhất định không chịu kể rõ. Cái kiểu nói nước đôi làm tôi thấy vừa tò mò vừa bực bội. Tính tôi là vậy chuyện gì muốn biết là phải biết bằng được. Những ngày sau, tôi bám dính lấy bác như sam, liên tục gọi điện khiến bác không giải quyết việc gì được. Cuối cùng sự cương quyết của tôi đã khiến bác đầu hàng, bác gọi tôi đến nhà và nói:
- Bác nói thật, nó là gái hư, qua tay rất nhiều người rồi, không xứng đáng với con đâu. Suy nghĩ kĩ lại đi con nhé. Đừng có để nó làm khổ bố mẹ mày.
Nói thật là tôi tưởng bác đùa, hoặc tai tôi nghe không rõ… Tôi hỏi lại “Bác nói ai cơ?”.
- Nó chứ ai, con N chứ gì. Để bác kể cho mày nghe.
Từng câu từng chữ bác nói như dao cứa vào người tôi. Ai từng là “gái”, ai đã từng quan hệ với nhiều người?!? Không lẽ nào là người yêu tôi – người con gái tôi đang rất mực yêu thương và muốn xây dựng tương lai với cô ấy?? Tôi còn choáng váng hơn khi nghe bác kể về dân chơi “già” ai cũng biết đến em với biệt danh N Nhí, và còn vô số những bức ảnh chụp em ở vũ trường, với nhiều người đàn ông lạ, đã có tuổi. Bác kể, vì cần tiền ăn chơi nên cách đây 2 năm, N đã bán sự trinh trắng của mình cho một người bác biết với giá 2000$. Đó chính là cái “mốc” khiến sau này N càng hư hỏng, cặp kè vì “đằng nào cũng đã mất”. Bác khẳng định chắc chắn những điều mình nói đều là sự thật, vì bác là người lớn, có điên mới đi đổ oan cho một đứa con gái.
Tôi choáng váng thực sự, tự tin vào bản thân khi nghĩ mình đã chọn được người con gái hoàn hảo, hóa ra tôi lại mắc phải một sai lầm tai hại, một cú lừa quá ngoạn mục. Nối lại những chi tiết hôm đưa em đến nhà ra mắt, tôi càng khủng hoảng hơn khi phải công nhận rằng: rõ ràng em và bác Dũng đã có mối quan hệ mập mờ nào đó thì em mới hốt hoảng và sợ đến thế.
Tôi gọi điện cho em, em nói bác tôi nhầm người. Em chưa bao giờ đi bar và cũng không hề quen biết với bác. Và tôi lại ngu ngơ ở giữa như một thằng ngốc không biết tin vào ai. Một bên là bạn thân của mẹ, một bên là người con gái mình yêu. Tôi nói tôi không biết phải làm gì với em bây giờ, em lại khóc và đòi tôi phải tin em, nếu không em sẽ tự tử để chứng minh sự trong sạch của mình…
Thế giới này thật đáng sợ và đầy rẫy những điều giả tạo, khiến tôi không còn biết tin vào ai. Có lẽ tôi chỉ là một con ngựa non háu đá khi nghĩ rằng mình sẽ tìm thấy người con gái ngoan để trao gửi tình yêu. Gái ngoan trên đời này, đúng là chẳng khác gì mò kim đáy bể. Tôi không gặp em từ hôm đó, từ chối nghe điện thoại, nhắn tin tôi cũng không trả lời, mỗi lần nghĩ đến em tim tôi lại như bị ai đó bóp chặt. Tôi muốn tin em lắm, lại càng muốn yêu em, nhưng bằng chứng đã rành rành ra như thế, em còn cố tình chối bỏ làm gì. Đằng sau sự tinh tế, nhã nhặn của em là cả một quá khứ quá kinh khủng, nếu tình cờ đọc được câu chuyện này, em bảo tôi phải chấp nhận thế nào đây?
Theo Bưu Điện Việt Nam
Tôi đã "qua tay" 7 người đàn ông
Sinh ra và sống trong hoàn cảnh thật nghiệt ngã, giờ đây tôi đang sống trong tội lỗi, ân hận và chỉ muốn chết để được giải thoát....
Xin chào các bạn độc giả!
Đây là cuộc lời đầy đau thương về tôi mà tôi chưa hề dám kể với bất kỳ ai vì nếu nói ra thì phẩm hạnh của tôi thật dơ bẩn. Trong lòng tôi luôn thấy quá đau đớn và hổ thẹn với lương tâm mình nên tôi muốn chia sẻ với tất cả các bạn đọc để có thể cho tôi một lời khuyên chân thành. Qua đó tôi có thêm động lực để sống tiếp trên cuộc đời này.
Tôi sinh ra trong gia đình không khá giả lắm, tất cả chỉ vừa đủ ăn đủ mặc. Hình như kiếp trước tôi làm nhiều tội ác lắm nên kiếp này tôi mới sống trong hoàn cảnh thế này. Ngày nhỏ lúc 6-7 tuổi, tôi đã bị người đàn ông hàng xóm cướp và lấy thứ quý giá của đời người con gái.
Nhưng lúc ấy tôi không nhận biết được nó quý giá đến thế nào nên tôi đã không nói cho bất kỳ một ai. "Hắn" nói đừng nói với ai và hắn cũng hay cho bánh kẹo nên tôi cũng rất thích. Khi "hắn" quan hệ với tôi thì tôi cảm thấy không đau vì thực chất "hắn" quan hệ chỉ bằng tay thôi (vì "vùng kín" của tôi nhỏ nên "cái ấy" của hắn không vào được). Đến năm tôi 8 tuổi thì tôi chuyển lên Sài Gòn sinh sống. Và sự thật ấy cho đến bây giờ vẫn chưa ai biết ngoài tôi với hắn. Tôi cũng chẳng hiểu vì sao tôi lại khờ dại đến như thế. Lúc đó tôi cứ ngây ngô như chưa có chuyện gì xảy ra.
Rồi năm tôi 12 tuổi, tôi được người chú ở dãy phòng trọ dạy kèm. Sự ham muốn của hắn (người thứ 2) lại một lần nữa khiến tôi rơi vào vòng xoáy của dục vọng. Cũng như người trước, hắn cũng cho tôi bánh kẹo và tiền đi chơi. Nhưng với người này thì giữa tôi với "hắn" đã thật sự là vợ chồng không hôn thú.
Tôi còn nhớ có lần tôi nói chuyện với mẹ: "Mẹ, nếu con quan hệ với một người nào đó thì sao?". Nếu lúc ấy mẹ quan tâm đến tôi một chút thôi là tôi đã không xảy ra nông nỗi như vậy. Ba mẹ tôi vì mải lo kiếm tiền nuôi cả nhà nên không quan tâm đến con cái. Nhưng kim trong bọc có ngày lòi ra. Tôi và hắn (người thứ 2) bị phát hiện khi chúng tôi đang ân ái trong nhà vệ sinh bởi một người trong dãy phòng trọ. Mọi chuyện được phơi bày, cả xóm đều biết chuyện nhục nhã của tôi.
Mẹ tôi khóc, tôi cũng khóc, cả dòng họ tôi và cả hàng xóm đều nhìn tôi với cặp mắt khinh thường. Dù tôi 12-13 tuổi nhưng cơ thể của tôi đã phát triển như người lớn. Chỉ có điều suy nghĩ thì quá trẻ con mà thôi. Hắn (người thứ 2) bỏ trốn và sau đó là lệnh truy nã được ban hành. 13 năm sau, hắn bị bắt. Nỗi nhục nhã năm xưa lại quay về, phiên tòa xét xử hắn 12 năm tù cho hành vi hiếp dâm trẻ em. Hắn đã được miễn giảm mức án từ gia đình tôi nếu không hắn đã ở tù chung thân rồi. Đó là vết thương lòng mà dù tôi có chết sẽ không bao giờ quên.
Vết thương lòng thứ hai, mà dù tôi có chết trăm lần cũng sẽ không tha thứ cho bản thân mình là quá nhẹ dạ trước sự cám dỗ của dục vọng. Ngày 07/11/2008, tôi gặp một người đàn ông hơn tôi 26 tuổi. Ông là một Việt Kiều đang định cư ở Mỹ. Tôi thì chẳng trông mong vào mối tình này, nhưng họ hàng tôi nói là nếu quen hắn (người thứ 3) thì sẽ giúp cho gia đình bớt khổ và báo hiếu với gia đình. Tôi đã đồng ý, 10 ngày hắn về nước, tôi với hắn (người thứ 3) đi chơi và ăn uống thật vui vẻ.
Cứ tưởng sau khi lần về nước thứ 2 thì tôi với hắn (người thứ 3) sẽ làm lễ kết hôn. Nhưng 3 tháng sau, chúng tôi chia tay vì 2 lí do: gia đình tôi tạo áp lực cho hắn về tiền bạc tôi không còn con gái nữa. Và rồi hắn (người thứ 3) đã im lặng và ra đi không 1 lời từ biệt. Tôi không hận hắn mà tôi chỉ hận bản thân mình sao lại sinh ra trong hoàn cảnh oan trái đến thế. Nhưng rồi năm tháng trôi qua hình ảnh hắn (người thứ 3) dần dần phai.
Học xong lớp 12 tôi đi bán báo và giao báo. Tối thì đi học thêm trung cấp. Rồi tôi có quán cà phê nhỏ ven vỉa hè, công việc buôn bán khá thú vị và cho tôi cuộc sống tốt hơn một chút. Nhưng những khi trời mưa thì tôi rất cực, người tôi như con chuột vậy, ướt nhèm cả người. Rồi tình cờ tôi quen hắn (người thứ 4). Hắn (người thứ 4) thường ghé quán tôi uống nước rồi không hiểu sao tôi dần dần thích hắn. Chúng tôi quen nhau nhưng giữa tôi và hắn có nhiều điểm khác nhau nên chúng tôi đã chia tay trong sự chửi bới và xúc phạm lẫn nhau. Tôi lại đau khổ và rơi vào tuyệt vọng.
Bốn tháng sau tôi gặp 1 người thầy giáo, hắn (người thứ 5) là thầy giáo dạy kèm thằng em hàng xóm. Chúng tôi đến với nhau khá nhanh chóng và cũng ra đi thật nhanh như cơn gió lạ cuốn trôi đi mọi thứ. Hắn đã bắt cá 2 tay. Trước khi quen tôi hắn đang quen người con gái khác và tình cờ bị tôi phát hiện, cuộc tình đó cũng nhanh chóng vụt bay. Nhưng tôi chưa dừng lại ở đó, tôi lại gặp thêm hắn (người thứ 6). Hắn làm bên dây cáp, cứ tưởng cuộc tình này sẽ kết thúc tốt đẹp nhưng nào ngờ chỉ 3 tháng sau khi hắn có được thứ hắn muốn thì hắn đã rời xa tôi.
Rồi tôi phát hiện ra mẹ tôi đang thiếu nợ người ta mấy năm rồi chưa trả được. Tôi đành lấy tất cả số tiền mà tôi đã tiết kiệm được đem trả nợ cho người ta. Thế là bao vốn liếng những năm tháng buôn bán tôi không hề dư được đồng nào, tất cả tiền tôi tiết kiệm đều đem trả nợ cho cha mẹ. Ba tôi là người không may trong chuyện kinh doanh dẫn tới tất cả số tiền ông có được đều đổ xuống sông xuống biển. Ngoài ra còn kèm theo đó là khoản nợ, hết nợ tiền cha đến nợ tiền mẹ. Anh trai tôi là người tật nguyện và bị bệnh thần kinh nên tôi phải gánh luôn cả anh trai. Dù thế tôi cũng rất thương anh tôi, thương cho số phận 2 anh em tôi.
Khi tôi dường như tôi rơi vào bước đường cùng, thì lúc ấy tôi gặp hắn (người thứ 7). Hắn dang đôi tay che chở, tôi bay ra Hà Nội để đầu óc bớt mệt mỏi. Trong cái đêm ấy tôi với hắn đã xảy ra chuyện. Hắn đã có gia đình và con cái hiện đang sống hạnh phúc. Tôi đã dùng lưỡi lam cắt chân mình sau đó lấy máu bôi lên giường để hắn nghĩ tôi vẫn còn trong trắng. Hắn nói là sẽ chịu trách nhiệm với tôi và lo cho tôi.
Lúc đầu tôi vẫn tin hắn. Và cho tới tận bây giờ tôi với hắn vẫn qua lại với nhau và gặp nhau ở khách sạn. Mục đích mỗi lần gặp cũng chỉ thỏa mãn nhu cầu cho nhau mà thôi. Nhưng giờ đây tôi nghiệm ra 1 điều hắn chỉ lợi dụng tôi mà thôi. Ngoài dục vọng ra hắn đâu quan tâm và lo cho tôi gì trong cuộc sống. Nhưng đối với người bẩn thỉu như tôi thì đáng để nhận được như thế lắm...
Hôm nay đây, tôi đã nhận ra rằng cuộc sống luôn công bằng cho những ai sống trong giả dối như tôi. Một ngày nào đó tôi cũng sẽ nói cho hắn (người thứ 7) nghe chuyện đời tôi. Tôi không muốn sống trong tội lỗi và giả dối nữa. Điều này làm tôi thấy bất an.
Tôi tự hứa với lòng mình từ bây giờ tôi sẽ sống tốt và sau này sẽ sinh 1 em bé. Tôi không xứng đáng với chồng tương lai của mình sau này. Liệu chồng tương lai có chấp nhận 1 người con gái như tôi không? Hay nói chính xác là một đứa con gái đĩ thõa như tôi? Hiện tôi cứ loay hoay với 2 vết thương lòng: 1 là vết thương về nhục dục và 2 là giả dối. Càng nghĩ, tôi càng thấy khinh ghét bản thân mình.
Tôi có nên tha thứ cho bản thân mình không? Những độc giả hãy cho tôi lời khuyên để tôi có thêm động lực sống tiếp. Nếu không tôi sẽ tìm đến cái chết mất.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Bạn gái 'qua tay' nhiều đàn ông Tôi ra trường và đi làm được 3 năm. Cách đây một năm bạn học đại học của tôi về Hà Nội công tác. Hôm đó, cả hội rủ nhau đi ăn tối, uống bia. Bạn tôi lại bảo rủ thêm một cô gái là bạn học với em gái anh ấy đi ăn cùng. Một tuần sau hôm đi ăn đó, tôi...