Sốc khi anh thích hai người cùng lúc
Khi tôi hỏi anh thích cả hai người cùng một lúc à, anh đã trả lời là đúng như vậy. Điều đó giống như nhát dao đâm buốt trái tim tôi.
Tôi là một cô gái bình thường, nếu thực sự mà nói thì tôi không xinh đẹp lắm, vậy nên suốt từ thời đi học cấp 3, cho đến khi vào Đại học và bắt đầu đi làm, tôi gần như không có mối tình vắt vai nào. Thay vì tủi thân, sống nội tâm khép kín, tôi sống hòa đồng, thân thiện và cởi mở hơn với mọi người xung quanh. Chính vì thế tôi có rất nhiều bạn bè thân thiết, và nhờ biết mình không xinh đẹp nên tôi đã tập trung tất cả vào việc trau dồi kiến thức và hiện tại tôi có một công việc khá ổn định.
Cách đây 5 năm, tôi yêu đơn phương anh trai của cô bạn cùng phòng trọ. Trong một lần uống rượu say, tôi lấy hết can đảm thổ lộ với anh ấy, nhưng anh ấy chỉ coi tôi như một người em gái thân thiết. Và phải mất 3 năm sau đó, tôi mới có thể quên hoàn toàn anh ấy. Từ đó tôi đâm ra mắc chứng bệnh sợ yêu.
Thời gian trôi đi, năm nay tôi đã 27 tuổi mà vẫn chưa cảm thấy rung động với bất kỳ một người con trai nào. Ngày trước tôi gần như không bao giờ để ý tới ngoại hình của mình, lúc nào cũng chỉ quần jeans, áo phông, balo và giày thể thao. Nhưng sau một lần bị sếp nhắc nhở về trang phục đi làm của mình, tôi đã thay đổi khá nhiều. Ăn mặc điệu hơn, mặc váy nhiều hơn, giày cao gót cũng bắt đầu có tên trong tủ đồ đạc của tôi. Mọi người đều bảo tôi đang yêu hay sao mà ngày càng xinh lên thế. Tôi mỉm cười, cảm thấy hạnh phúc vu vơ.
Rồi một chị cùng công ty rủ tôi đi tập aerobic để giảm cân, thú thực là trước đây tôi khá mập, nếu không phải nói thô là cực béo. Và cũng tại đây, người con trai ấy bắt đầu để ý đến tôi.
Anh nói rằng vì anh không biết rõ tình cảm tôi dành cho anh như thế nào, nên anh đã quyết định tiến tới với một cô bé ở gần nhà mà anh đã quen từ trước.
Anh hơn tôi 2 tuổi, đẹp trai, công việc ổn định, cùng quê với tôi. Anh xin số điện thoại của tôi từ anh quản lý phòng tập, và bắt đầu nhắn tin làm quen với tôi. Anh cho tôi Facebook của anh để tôi biết mặt. Khi mới nhìn hình ảnh của anh, tôi đã thấy tim đập chân run, giống như tiếng sét đánh bên tai vậy. Tôi đã nghĩ cuối cùng mình đã gặp được nửa còn lại của mình.
Mấy ngày đầu làm quen, anh nhắn tin, gọi điện cho tôi liên tục. Sau đó, anh đã nói là thích tôi ngay từ cái nhìn đầu tiên, và ngỏ ý muốn đến nhà tôi, nói chuyện qua lại. Nhưng vì thời gian làm quen quá ngắn, có thể anh đã để ý tôi cách đây ba tháng, nhưng tôi mới chỉ biết anh được hai tuần, làm sao tôi có thể nhận lời yêu dễ dàng như thế.
Tôi chưa chủ động nhắn tin hay gọi điện lần nào cho anh cả, nhưng lâu dần tôi lại có thói quen mong đợi tin nhắn và những cuộc điện thoại khuya của anh. Nhưng sau hai tuần, tôi cảm thấy bất an với tình cảm của anh. Dù anh vẫn nói là thích tôi, nhưng anh đã ít gọi điện, ít nhắn tin cho tôi hơn.
Hơn nữa khi tôi bắt đầu muốn gặp anh, thì anh lại hay bận vào những dịp cuối tuần. Và trong lúc tỉnh táo nhất, tôi đã nói với anh là nên dừng lại, nếu không tôi sợ sau này chính mình sẽ bị tổn thương khi tình cảm tôi dành cho anh đang ngày càng nhiều hơn.
Ngày hôm sau, anh nhắn tin cho tôi, anh nói rằng vì anh không biết rõ tình cảm tôi dành cho anh như thế nào, nên anh đã quyết định tiến tới với một cô bé ở gần nhà mà anh đã quen từ trước, hai gia đình cũng đã có qua lại và quan trọng là mẹ anh đang ép anh phải lấy vợ sớm. Anh không thể chờ tôi hơn được nữa.
Tôi thực sự bị sốc với lời thú nhận của anh. Vì quá đau đớn mà ngay lập tức tôi nhắn tin cho anh là tôi chấp nhận điều đó và chúc anh hạnh phúc. Anh muốn tôi và anh vẫn tiếp tục làm bạn nhưng tôi muốn đoạn tuyệt toàn bộ với anh, vì tôi biết mình đã thích anh mất rồi. Làm bạn với anh chỉ càng khiến tôi bị tổn thương hơn mà thôi.
Sau hôm anh nhắn tin, tôi đi uống rượu cùng bạn, tôi khá say nên bị mất kiểm soát lý trí. Tôi gọi điện cho anh, nói rằng tôi rất thích anh, tôi muốn chủ động cưa cẩm anh và hy vọng anh cho tôi cơ hội đó một lần nữa. Nhưng anh đã từ chối, anh nói đã ngỏ lời với cô bé kia rồi và không dám mạo hiểm với tôi nữa. Anh sợ làm khổ cho cả hai người con gái. Khi tôi hỏi anh thích cả hai người cùng một lúc à, anh đã trả lời là đúng như vậy. Điều đó giống như một nhát dao đâm buốt trái tim tôi.
Video đang HOT
Vì anh mà tôi đã mất ngủ, thậm chí cả ngã bệnh, nhưng khi vô tình gặp anh ấy ở câu lạc bộ, tôi luôn thể hiện mình là một cô gái mạnh mẽ, yêu đời.
Sau ngày hôm đó tôi tự nhủ từ giờ sẽ coi anh như một người bạn, những tin nhắn tình tứ của anh trước đây tôi đã xóa sạch. Thỉnh thoảng anh cũng có nhắn tin, gọi điện hỏi thăm tôi đôi lời, tất nhiên là không nhắc gì đến chuyện tình cảm đã qua. Hôm trước tôi có hỏi anh là sao anh không kết bạn với tôi trên Facebook, anh nói là máy tính anh đang bị hỏng nên lâu rồi anh không vào được. Và tin nhắn mà tôi nhắn trên Facebook cho anh trước khi anh nói lời chia tay với tôi anh đã không đọc được. Tin nhắn đó có ý nghĩa vô cùng quan trọng, vậy mà nó đã không đến được với anh.
Tôi cảm thấy rất ấm ức, trái tim tràn đầy những điều tiếc nuối. Giá như tôi chịu mở lòng mình hơn, giá như tôi cho anh cơ hội sớm hơn thì có lẽ chuyện của chúng tôi đã không kết thúc chóng vánh như thế này.
Nhưng những lúc tỉnh táo, tôi lại nghĩ, có khi kết thúc như thế này lại hay, để tôi không ngấm sâu hơn, sẽ bớt bị tổn thương hơn. Vì có thể rồi cuối cùng, dù tôi có cho anh cơ hội đi chăng nữa, anh sẽ vẫn quyết định chọn người con gái kia. Bởi lúc nhắn tin làm quen, anh nói rằng hiện tại anh chỉ có một mình tôi, chỉ thích mình tôi, chỉ muốn tôi làm người yêu của anh, khiến trái tim tôi u mê lạc lối.
Đến khi anh nói anh quyết định tiến đến với người con gái kia, tôi mới biết anh đang tán tỉnh cùng một lúc hai người, chỉ là vì cô bé kia đã đồng ý trước và gia đình hai bên đã qua lại rồi, còn tôi thì vẫn chưa tỏ rõ tình cảm của mình dành cho anh, nên anh quyết định dừng lại. Thậm chí là anh còn chưa có một buổi hẹn hò chính thức nào mà đã vội nói với tôi lời tạm biệt.
Vì ấm ức, nên hôm trước tôi đã chủ động nhắn tin cho anh, định nói chuyện rõ ràng với anh để cho trái tim tôi quên hẳn hình bóng của anh luôn. Nhưng khi nhắn qua nhắn lại, anh bảo hôm nay nhìn thấy tôi trong lớp học, thấy tôi rất xinh đẹp, trái tim tôi lại mềm oặt đi. Khi tôi bảo muốn gặp anh với tư cách là bạn bè bình thường, anh lại lấy lý do bận rộn nên chưa xếp lịch gặp tôi được.
Các bạn bảo tôi phải làm gì bây giờ? Nên chủ động tấn công anh ấy hay nên tìm cách quên anh ấy đi. Anh ấy nói rằng anh thích tôi, nhưng vì anh đã quyết định rồi nên giờ chỉ coi tôi là bạn. Nhưng người ta nói, khi con trai thực sự thích một người con gái, họ sẽ cố gắng chinh phục bằng mọi cách. Còn anh, chỉ sau gần một tháng nhắn tin làm quen, sau lời từ chối của tôi, anh đã chấm dứt luôn. Có phải vì đó chỉ là cảm giác “say nắng” ban đầu của anh mà thôi?
Tôi là một cô gái rất khó yêu và đã thích ai rồi thì lại rất khó quên. Tôi đã phải mất ba năm để quên mối tình đầu của mình và hai năm sau mới lại rung động thêm một lần nữa. Tôi sợ rằng trái tim mình sẽ ngày càng băng giá mất. Vì anh mà tôi đã mất ngủ, thậm chí cả ngã bệnh, nhưng khi vô tình gặp anh ấy ở câu lạc bộ, tôi luôn thể hiện mình là một cô gái mạnh mẽ, yêu đời.
Tôi luôn nghĩ rằng, mình không yêu bản thân mình thì ai có thể yêu mình. Nhưng lúc này đây, trái tim tôi lại tràn ngập những suy nghĩ về anh và những câu nói giá như ….
Theo VNE
Xin lỗi vì khi xa em, anh đã yêu 1 người khác
Đó chỉ là phút giây nông nổi, một vết đen trọng đời mà anh đang cố gắng xóa bỏ mà thôi!
Niềm tin của em đặt trọn cho người đàn ông ấy, sự chờ đợi và mong mỏi suốt 2 năm trời cuối cùng đã có thành quả. Anh ta đã trở về với cương vị khác hẳn, thành đạt và chững chạc. Niềm vui và hành phúc vô bờ bến khi mọi thứ đều diễn ra tốt đẹp, dù có những bước ngoặt đầy khó khăn để đến được với nhau, nhưng cả 2 đã cũng nắm tay nhau vượt qua mọi khó khăn đó. Kết quả là họ đã được ở bên nhau.
Nhưng đâu ai biết, đặc biệt là người anh yêu, rằng anh là người đang che đậy 1 sự sai lầm và tội lỗi trong 2 năm xa cách.
3 năm trước đúng là chuỗi ngày đầy khó khăn và gian truân của anh, gia đình, em út, con cháu đều mong chờ người con, người anh, người cậu hỗ trợ và tạo niềm tự hào sau bao tháng ngày đèn sách giảng đường có được 1 chút thành tựu để mọi người được vui lây. Từ trước tới giờ, anh luôn là người bản lĩnh trong mắt họ, và cũng không ít cô gái theo đuổi bởi cái tính thật thà, vui vẻ, hòa đồng, hay giúp đỡ mọi người dù anh không hề đẹp trai, cao lớn. Nhưng anh quyết tâm không để ý nhiều đến việc đó, chỉ chuyên tâm học - làm để có tương lai. Nhưng bỗng cơ duyên từ trời rơi xuống, anh cũng phải lòng 1 người con gái rất đơn giản, không đẹp như những người theo đuổi anh, nhưng có những nét rất đặc biệt khiến anh phải ngã lòng, thế là anh toàn tâm toàn ý theo đuổi.
Qua biết bao gian truân anh mới có được sự gật đầu của nàng, đó là ngày định mệnh của 2 đứa, ngày 14-02-2011. Một dấu chấm không bao giờ quên. Và đó cũng là người con gái duy nhất anh nói sẽ cưới làm vợ sau khi anh công thành danh toại. Và rồi anh tiếp tục cuộc hành trình tìm kiếm tương lai để biến ước mơ mái ấm gia đình hạnh phúc thành hiện thực ở đất Sài thành. Thế nhưng, sự cố đã đột ngột xảy ra, em đột nhiên từ bỏ anh, bảo anh hãy đi theo con đường mà anh đã chọn, em không xứng đáng với anh, vì em là người ích kỷ, còn anh quá cao thượng và tốt bụng.
Anh đã cố gắng van xin nài nỉ để hỏi rõ ngọn ngành, đáp lại là sự khẳng định và kiên quyết chia tay của em. Thế là, anh đành chấp nhận ra đi, để lại bao kỷ niệm đẹp khép vào tim. Đêm đó anh khóc rất nhiều, trước giờ anh chưa từng khóc như thế, anh hụt hẫng, mất định hướng, như một viên đá rơi từ trên đỉnh núi thật cao, chẳng còn biết gì sau cú chạm mặt đất. Anh lầm lũi, lang thang, công việc chẳng ra gì, và cứ thế kèo dài hết 1 tháng. Anh chẳng có thông tin gì từ cô gái ấy, nhắn tin không trả lời, hoặc có thì chỉ là những câu nói chua chát. Thế là anh không còn điểm tựa, một người đàn ông một mình trên đất Sài thành, bạn bè có nhưng mấy ai than, mấy ai quan tâm chia sẻ, gia đình của anh đâu? Họ ở quá xa, xa xa lắm.
Anh đã cố gắng van xin nài nỉ để hỏi rõ ngọn ngành, đáp lại là sự khẳng định và kiên quyết chia tay của em. (ảnh minh họa)
Từ bé anh đã tự lập nên anh cũng quen việc bản thân tự giải quyết vấn đề. Vậy là một mình anh tự gượng dậy và đổ đầy trách nhiệm vào trong não, buộc mình phải làm việc như một cái máy, trong đầu chỉ có "làm và làm". Công việc làm anh sao nhãng tất cả những vấn đề yêu đương. Nhưng đêm đến anh cảm thấy nhớ cô gái ấy rất nhiều. Và trong lúc anh hoàn toàn bế tắc về tình cảm thì người con gái anh quen những năm đầu đại học đã xuất hiện. Cô gái này là con của chủ nhà trọ của anh, rất ngoan hiền, xinh xắn, lại học cùng lớp nên gặp nhau rất thường xuyên.
Thoạt đầu anh chẳng mấy ưa cô, nhưng sự tiếp xúc thương xuyên cùng sự quan tâm của cô ấy cũng khiến anh có chút lung lay, tâm cảm. Gia đình cô chủ rất yêu thương anh, vì anh nghèo nhưng chịu khó học hành, nhưng tình thương ấy không còn sau khi biết chuyện 2 đứa sinh viên cùng lớp này có tình cảm với nhau, và mọi xung đột mâu thuẫn giữa anh, cô chủ và gia đình ngày càng tăng cao, và đã đến mức sự cấm đoán được ban hành, kèm theo đó là những lời sỉ nhục anh. Vì sao, vì gia đình anh không môn đăng hộ đối, vì anh nghèo mà đòi trèo cao.
Bạn bè anh ai cũng khuyên anh nên từ bỏ, và anh cũng đã thử từ bỏ, nhưng sự đời đâu như mong đợi, anh cứ thế vương víu đến hết năm thứ 2, và cuối cùng anh cũng nhận ra sự thật từ trái tim mình mách bảo: anh đang thương hại chứ không phải tình yêu.
Đúng vậy, anh sợ anh ra đi rồi cô chủ sẽ chẳng còn ai tâm sự, chẳng còn ai hướng dẫn học hành, vì đã quen với sự chỉ dẫn và học cùng anh. Với lại, anh là người am hiểu hoàn cảnh gia đình của cô ấy nhất, nên rất dễ trong việc đồng cảm và chia sẻ. Với cô, anh là người để yêu, để tâm sự, để nương tựa về mặt tinh thần. Thế đấy, &'bỏ thì thương, vương thì tội'.
Mọi chuyện cứ như thế đến năm thứ 4 đại học, anh đã quyết định bỏ tất cả và đi Sài gòn lập nghiệp, đã đến lúc để cô chủ tự mình vượt qua khó khăn và mạnh mẽ hơn trong cuộc sống. Anh quyết định ra đi, đương nhiên là cô chủ sẽ níu kéo và không chấp nhận, nhưng anh đã quả quyết, vì một mối quan hệ không hề có kết quả, tại sao lại phải níu kéo làm gì. Thôi thì hãy cho nhau 1 con đường, để cả 2 sẽ tốt hơn - anh nói thế!
Sau sự xuất hiện của cô chủ trong lúc anh túng quẫn nhất về tình cảm thì mọi chuyện càng trở nên phức tạp hơn. Lúc này, gia đình cô chủ có nhiều chuyện buồn, giữa cha mẹ, con cái mâu thuẫn cao, chiến tranh lạnh ngày càng dữ dội hơn. Cô rất cần anh và anh cũng đang rất cần một vòng tay để khỏa lắp những vui buồn. Vậy là bọn anh lại lao vào nhau nắng hạn gặp mưa rào, mặc dù anh biết là không hề có kết quả, anh liều lĩnh và buông thả để đến với cô.
Lúc này, anh không còn là anh nữa, là một người khác hoàn toàn, tình yêu đối với anh chỉ là trò đùa của tạo hóa, anh đùa cợt và cười nhạo trên mọi người con gái anh quen. Dường như anh muốn trả thù điều gì đó, không hề nghĩ đến cảm nhận của đối phương. Anh làm ra mọi chuyện đồi bại và khốn nạn, cái thứ tình yêu anh dành cho cô chỉ là một sự thương hại.
Nhưng, bỗng một ngày ai đó đã mách bảo anh: "người hãy dừng lại để kẻo không kịp hối hận", tiếng nói ấy vang trong đầu anh, mỗi lúc một nhiều hơn. Và anh bừng tỉnh, mình đã sai rồi, rất sai, mình không thể như thế nữa, phải dừng lại để kiếm tìm cái mình yêu thương và là điểm tựa. Và anh nghĩ về người con gái 2 năm trước, người anh đã từng hứa sẽ cưới làm vợ, không phải anh đang cố gắng mọi thứ để nhanh chóng về cưới người ấy sao, sao giờ anh lại bê tha thế này - anh tự nghĩ.
Sự ân hận và muốn làm lại từ đầu
Và rồi anh buông tay cô chủ, vì anh biết cứ mãi như vậy anh càng lún sâu hơn vào vũng lầy tội lỗi, không thể để thương hại giả danh tình yêu như thế. Anh buông tay và muốn làm lại cuộc đời, anh quay về với bao nhiêu hối hận. Muốn vứt bỏ hết quá khứ, làm lại con người mới để đến với người anh yêu thật sự, và anh đã thử tìm đến người con gái năm xưa. Anh không đặt nhiều hy vọng là sẽ thành công, anh chỉ muốn tìm hiểu xem người con gái ấy có hạnh phúc với cuộc sống hiện tại hay không thôi, chứ để cho anh quay lại, liệu anh có xứng đáng!
Nhưng kết quả thật bất ngờ khi anh biết được, người ấy vẫn chờ đợi anh, vẫn mong anh quay về dù trước đây cô từng xua đuổi. Anh nhảy cẫng lên vì vui sướng, tình yêu của anh đã trở lại. Tuy nhiên, liệu cô ấy có mở rộng vòng tay đón anh vào hay không, anh rất lo lắng!
Nhưng kết quả thật bất ngờ khi anh biết được, người ấy vẫn chờ đợi anh, vẫn mong anh quay về dù trước đây cô từng xua đuổi. (ảnh minh họa)
Anh chuyên tâm làm việc, cố gắng hoàn tất mọi thứ để quay về cùng người yêu, anh cố thuyết phục để được trở về, anh rất ân hận vì những sai lầm năm xưa vì anh đã để em lại suốt 2 năm trời một mình như thế. Anh hối hận lắm!
Cuối cùng em cũng đã chấp nhận anh, thế là một đám cưới đã diễn ra trong đầy ắp niềm vui sướng! Anh đã làm được điều anh hứa năm xưa, cả 2 đều hạnh phúc, có lẽ anh sẽ không bao giờ nhắc lại quá khứ đen tối của mình, vì anh sợ bà xã biết được sẽ rất đau buồn, thậm chí bao cố gắng của anh coi như tan thành mây khói. Anh sợ lắm!
Anh trở về với sự chững chạc và thành công trong công việc, cuộc sống gia đình luôn đầy ắp tiếng cười, càng vui hơn khi có thành viên mới ra đời, 2 vợ chồng vui khôn xiết.
Có những đêm anh suy nghĩ, mình có nên nói cái quá khứ không hay kia cho vợ mình nghe hay không? Anh muốn nói nhiều lần lắm rồi, nhưng đều không thể mở lời được, anh sợ, sợ vợ bị sốc ảnh hưởng tới sức khỏe và tinh thần, đặc biệt là trong thời kỳ mang thai và nuôi con thế này. Lương tâm anh ray rứt vì sự giấu giếm ấy, anh khổ tâm lắm!
Nhưng anh quyết định chưa nói vào thời điểm này, để khi con lớn lớn xíu, cộng với việc gia đình ổn định về chỗ ở anh sẽ nói tất cả, Nhưng mọi dự định của anh đều phá sản khi bà xã anh đã phát hiện bí mật động trời ấy, nó chỉ cách đây vài ngày thôi. Em khóc rất nhiều và không thể nói gì, em cứ ôm mặt khóc, khóc trong tức tưởi và uất ức, khóc trong thất vọng. Nhìn em như thế mà tim anh vỡ vụn từng mảnh, em đâu biết là anh cũng đau khổ không kém gì khi người anh hết mực yêu thương đau khổ như thế! Anh nài nỉ, van xin em tha thứ, vì anh không phải muốn giấu em suốt đời, đó chỉ là cái đen tối trong quá khứ của cuộc đời anh, với anh em vẫn là người anh yêu quí nhất.
Em chửi anh là đồ gian dối lừa gạt, nhưng em biết không, anh chưa từng lừa gạt hay gian dối với em việc gì. Trước khi đến với em, anh đã cắt đứt mọi mối quan hệ tình cảm, anh chỉ phạm sai lầm khi em bỏ anh ra đi, lúc đó anh quá hụt hẫng. Anh không đổ lỗi cho em, vì em hoàn toàn vô can trong chuyện này, anh chỉ trách bản thân mình sao quá dễ dãi với cuộc sống buông thả, để giờ đây phải ôm sự đau đớn, mà người đau đớn nhất lại là người vợ anh yêu quí nhất!
Không phải bây giờ anh mới hối hận, mà anh đã hối hận từ lúc anh gây ra sai lầm, anh đã dừng lại rất lâu để nghĩ lại cuộc đời mình, về hạnh phúc gia đình, về tương lai của anh. Khi anh quay về, lương tâm anh luôn phải đấu tranh giữa việc nói và không nói cái đen tối ấy, anh sợ lắm, anh sợ lại mất em một lần nữa. Chắc anh sẽ trở nên người khô cứng hoặc chết ở xó nào nếu điều này diễn là lần thứ 2.
Em à, anh là người đàn ông không tốt, anh biết điều đó từ rất lâu rồi, từ khi anh quyết định chung sống cùng em thì anh đã hạ quyết tâm làm lại tất cả, để vun đắp gia đình nhỏ bé này. Có thể, em sẽ không bao giờ tha thứ cho anh, nhưng trong thâm tâm anh, em vẫn là người anh yêu thương nhất, anh vẫn mong chờ một điều kỳ diệu nào đó xuất hiện, và chúng ta lại có nhau, gia đình lại rộn ràng tiếng cười. Mọi thứ đều được anh thể hiện bằng hành động, em cũng cảm nhận được trong suốt hơn 7 tháng cưới nhau. Anh toàn tâm toàn ý vì mẹ con em, anh không muốn mất gia đình này. Vợ yêu của anh! Hãy tha thứ cho anh nhé!
Theo VNE