Soạn quần áo trước khi đi công tác, tôi phát hiện bí mật động trời vợ giấu trong đáy tủ hơn một năm nay
Tôi vẫn luôn tin tưởng vợ, thậm chí còn bênh vực em khi có ai đó độc miệng nói chúng tôi hiếm muộn.
Tôi bắt đầu cảm thấy mệt mỏi, thậm chí là ân hận khi bước vào cuộc hôn nhân này quá vội vàng. Vợ chồng tôi kết hôn được hơn một năm rồi. Đáng lẽ thời gian trôi qua, chúng tôi sẽ càng thấu hiểu và yêu thương nhau. Thế nhưng tất cả những gì mà chúng tôi có là giận hờn và trách móc.
Vợ tôi là một người phụ nữ tài giỏi. Trong công việc, cô ấy luôn đạt thành tích nổi trội và nói công bằng thì thành quả của cô ấy hơn hẳn tôi. Ngày còn yêu nhau, tôi luôn thấy tự hào vì điều đó. Vậy mà khi cưới, tôi mới nhận ra, ngoài năng lực làm việc, cô ấy chẳng có lấy một ưu điểm nào.
Đồng ý rằng khối lượng công việc ở công ty của vợ tôi rất nhiều, nhưng tối về nhà, cô ấy không hề phụ giúp mẹ chồng một chút gì. Mẹ tôi đã ngoài 50 tuổi, vậy mà hàng ngày vẫn phải đi chợ nấu cơm. Thậm chí ăn cơm xong, người rửa bát cũng là mẹ. Khi tôi góp ý, vợ lại hậm hực nói nếu cả nhà không thoải mái, cô ấy sẵn sàng thuê người giúp việc.
Không chỉ thế, vợ chồng tôi lấy nhau đã hơn một năm. Vậy mà đến thời điểm hiện tại, chúng tôi vẫn chưa có tin vui. Tôi đã từng cảm thấy nghi ngờ và nói vợ đi khám, nhưng kết quả thì cả hai đều bình thường. Vợ tôi còn nói con cái là chuyện không thể cưỡng cầu, duyên đến khi nào thì đón nhận lúc ấy.
Video đang HOT
Có điều thay vì thanh minh, vợ tôi lại cười nhạt nói cô ấy cũng cảm thấy quá ngột ngạt với cuộc sống này. (Ảnh minh họa)
Tôi và mẹ tưởng thật nên không bắt vợ làm bất kỳ việc gì, mẹ tôi còn tìm đủ thuốc để mua về tẩm bổ cho con dâu. Không ngờ lòng tốt của mẹ tôi lại dư thừa. Hôm ấy tôi lấy quần áo để chuẩn bị đi công tác, vô tình thấy vỉ thuốc tránh thai hàng ngày vợ giấu trong đáy tủ. Đến lúc đó tôi mới biết mình đã bị qua mặt một cách ngoạn mục.
Khi vợ trở về nhà, tôi cho cô ấy một cơ hội để giải thích. Có điều thay vì thanh minh, vợ tôi lại cười nhạt nói cô ấy cũng cảm thấy quá ngột ngạt với cuộc sống này. Thế rồi vợ tôi rút ra một tờ giấy, bên trong là kế hoạch 5 năm mà cô ấy tự xây dựng.
Ngoài việc thăng tiến trong công việc, cô ấy chưa hề có ý định sẽ mang thai. Đã vậy còn nói rằng tôi có thể suy nghĩ về việc nên tiếp tục sống cùng nhau hay không. Còn vợ tôi sẽ không có chuyện nhượng bộ và lui về làm người phụ nữ của gia đình.
Thấy con dâu quá ngang ngược, mẹ tôi lên cơn đau tim phải vào viện cấp cứu. Còn tôi thì bất lực quá, thú thật tôi vẫn còn yêu vợ, nhưng cô ấy đã đẩy tôi vào bước đường phải lựa chọn. Mọi người cho tôi lời khuyên được không?
Gìn giữ hôn nhân không phân biệt mạnh, yếu
Từ xưa đến nay, người đời tự mặc định cho cánh đàn ông chúng tôi là 'phái mạnh'. Nhiều lúc tôi thấy ngột ngạt vì danh hiệu 'trời ơi đất hỡi' ấy.
Ngày chúng tôi còn yêu nhau, tôi luôn cố gắng đi làm thêm thật nhiều việc để có một khoản tiền dư giả lo cho cuộc sống tương lai của 2 đứa. Những ngày vất vả, mệt nhọc tôi chẳng dám than vãn nhiều vì sợ cô ấy lo lắng nhiều. Lúc ấy, tôi chỉ nghĩ rằng, mình là đàn ông phải là chỗ dựa cho một nửa của mình.
Hồi cưới nhau, "bản lĩnh đàn ông" của tôi cần được đề cao hơn. Bây giờ tôi không chỉ sống cho tình yêu của 2 người, mà còn trách nhiệm làm chồng, làm cha, làm con đang đè lên vai. Tôi lao vào kiếm tiền để trang trải cuộc sống gia đình, để cho vợ con không phải sống khổ sở.
Tôi đã gồng gánh tất cả, đã kìm nén những cảm xúc tiêu cực nhất của bản thân để làm chỗ dựa cho gia đình. Tôi không chỉ làm việc gấp đôi bình thường, mà còn quan tâm đến vợ, đến con.
Ảnh minh họa.
Thế nhưng, dù là đàn ông hay đàn bà, phái mạnh hay phái yếu thì đều có trái tim và những xúc cảm không thể cưỡng lại. Tôi cũng biết buồn, biết chạnh lòng trước những câu nói của vợ tôi. Tôi cũng muốn được giận hờn vu vơ, muốn được yếu lòng như một con người bình thường.
Lý do nào cho rằng đàn ông không được khóc, đàn ông sao lại yếu đuối? Đó chỉ là những xúc cảm bình thường của một con người, nhưng sao đàn ông không được quyền làm điều đó?
Những cô vợ có biết rằng, đàn ông chúng tôi có thể gánh vác được tất cả mọi khó khăn, chỉ cần sau lưng có một hậu phương vững chắc. Chúng tôi cần có người lắng nghe những áp lực, chứ không phải nghe những lời cằn nhằn, trách móc. Chúng tôi cũng ước ao được lãng mạn, được ôm trong vòng tay nhỏ bé của vợ. Nhiều lúc tôi tự hỏi, liệu có ai đang sống cho mình?
Sự hy sinh thầm lặng mà đàn ông dành cho gia đình và xã hội như ngọn núi vô hình và nghiễm nhiên coi đấy là trách nhiệm của chúng tôi. Đàn ông luôn đơn độc bước đi trên cuộc đời vì vậy họ cần một người sẻ chia, lắng nghe và tôn trọng.
Cuộc sống hôn nhân là chặng đường dài mà 2 người cần thấu hiểu và cảm thông cho nhau, chứ không phải "vin" vào phái yêu hay phái mạnh mà ỷ lại. Hỡi những người phụ nữ, chúng ta hãy sống chia sẻ tình thương cho nhau, đặt mình vào vị trí của đối phương để cảm nhận. Chúng tôi cũng cần được yêu thương và quan tâm.
Tôi lấy chồng mà chẳng được nhờ anh Vẫn một mình nuôi hai đứa con, sống tại ngôi nhà của bố mẹ đẻ cho, chồng thì vẫn không đưa tiền cho tôi bao giờ... Chồng và tôi lấy nhau đến nay cũng được 10 năm, tôi là con gái thành phố, còn anh sinh ra từ tỉnh lẻ. Chồng được cái khéo mồm miệng, nên lần đầu ra mắt, bố mẹ...