Sợ vợ con leo lên đầu
Đàn ông ai lại mềm yếu như vậy, sau này vợ con nó leo lên đầu mình ngồi thì làm sao dạy dỗ cho được?
Đến giờ tôi vẫn không hiểu ánh mắt đó muốn nói điều gì với tôi. Ở với nhau gần 20 năm, lần đầu tiên tôi không thể hiểu hết những điều chất chứa trong ánh nhìn của người đã đi cùng mình một nửa chặng đường của một cuộc hôn nhân hạnh phúc.
“Anh tưởng em là cái máy in tiền chắc? Sao cái gì cũng đổ lên đầu em hết vậy? Anh có bao giờ nghĩ cho em không? Cái gì anh cũng lo cho nhà anh, chưa bao giờ… anh nghe rõ đây… chưa bao giờ anh biết nghĩ tới vợ mình, tới người đã đầu tắt mặt tối vì anh, vì con và vì cả nhà anh”. Khi nói điều này, ánh mắt Hương thật lạ. Tôi thấy trong khóe mắt ngân ngấn nước ấy có những ngọn lửa. Đúng, những ngọn lửa. Chính vì vậy mà nó thiêu đốt tôi suốt mấy ngày qua.
Ông anh ruột của tôi bệnh phải mổ. Chi phí khá nhiều. Anh chị đã lo nhưng vẫn không đủ. Tôi thấy vậy nên hứa: “Anh chị đừng lo. Nếu thiếu, vợ chồng em sẽ bù cho”. Khỏi phải nói là anh chị tôi vui mừng như thế nào. Thế nhưng khi tôi nói điều này với Hương thì mặt nàng sa sầm. Không có một lời nào đáp lại.
Đến hôm anh tôi gọi điện báo số viện phí phải đóng, phần thiếu hụt gần 30 triệu đồng, tôi bảo Hương:”Em coi đem tiền vô cho anh Tư”. Hương làm thinh. Tưởng vợ không nghe, tôi lặp lại: “Em coi đem tiền vô bệnh viện cho anh Tư thanh toán viện phí. Gần 30 triệu nhưng em đem luôn 30 triệu đi”. Đến lúc đó thì Hương quay phắt lại. Và cái câu “bộ anh tưởng em là cái máy in tiền hả?” thốt lên từ miệng nàng như một viên đại bác bắn vào tư cách người chủ gia đình của tôi.
Bao nhiêu năm qua, tôi không hề bận tâm đến chuyện tiền nong trong gia đình. Bởi vợ tôi là người chu toàn mọi việc. Tháng tháng, lãnh lương, tôi đưa cho vợ 60% số tiền lãnh được; phần còn lại, tôi tự do tiêu xài cho nhu cầu cá nhân của mình. 60% đó khoảng 6-7 triệu đồng.
Tôi để cho vợ tự do chi xài, không bao giờ hỏi nàng chi tiêu vào việc gì. Hai đứa con đi học, cha mẹ tôi ở quê, đám tiệc, trả góp tiền mua nhà… tất cả đều do Hương quán xuyến. Thỉnh thoảng tôi có một khoản thưởng đột xuất, tôi lại cho cha mẹ một ít, anh chị một ít, mấy đứa cháu một ít…
Video đang HOT
Và lúc nào tôi thấy Hương cũng vui vẻ. Bà con ở quê lên, ai cũng thích đến nhà tôi. Có người lên chơi mà ở cả tháng không muốn về vì “ở với chú thiếm thật sướng”. Tôi chưa bao giờ nghe Hương than vãn, chưa bao giờ thấy vợ buồn phiền… Đó là niềm tự hào lớn nhất của người làm chồng như tôi.
Mới đây, công ty thưởng đột xuất 20 triệu, mới đầu tôi hứa mua cho vợ cái điện thoại mới để thay cái điện thoại cùn nàng xài 4-5 năm nay. Lúc nghe tôi nói vậy, vẻ mặt Hương rạng ngời khiến tôi cũng thấy hạnh phúc vì được chăm sóc cho vợ. Thế nhưng bất ngờ bà chị kế của tôi có việc cần gấp, chạy vạy không có, tôi vội vàng lấy luôn 20 triệu vừa lãnh ra đưa cho chị.
Ôi, thật là đau cái đầu, chỉ một chuyện cỏn con như vậy mà tính mãi không ra (Ảnh minh họa)
Vợ tôi chờ mãi không thấy tôi mua điện thoại mới hỏi. Lúc đó tôi giật mình, chỉ còn biết cười trừ: “Anh cho chị Năm hết rồi. Chị ấy đang kẹt, định nói với em mà quên mất”. Tôi thấy vợ tôi quay đi không nói gì. Tôi nghĩ bụng, để lần sau mua cho vợ cũng được; người một nhà, có gì đâu phải gấp gáp. Với lại tôi biết Hương rất dễ tính, nàng chẳng bao giờ so đo, nhất là đối với người nhà…
Ấy vậy mà lần này nàng đã bỏ về ngoại ở mấy hôm nay. Điện thoại không nghe, nhắn tin không trả lời, có điên không chứ? Vợ chớ đâu phải trời, làm gì mà dữ vậy? Nếu Hương không về, tôi biết lấy đâu ra 30 triệu để đưa cho ông anh thanh toán viện phí? Rồi tôi biết ăn nói thế nào với anh chị? Dù sao thì Hương cũng phải giữ thể diện cho tôi chớ? Càng nghĩ tôi càng bực bội.
“Để ba qua ngoại làm cho mẹ một trận”- tôi bảo con gái. Nó nhăn mặt: “Làm một trận là làm gì hả ba? Ba có thấy là ba quá đáng với mẹ không? Con nói cho ba biết, bao nhiêu năm nay, mẹ một mình gánh vác, ba lúc nào cũng hời hợt, vô tư. Ba biết mẹ đã khóc với tụi con bao nhiêu lần không? Ba chỉ biết lo cho mọi người, còn mẹ và tụi con thì hình như không có trong bộ nhớ của ba”.
Những lời con gái nói càng khiến tôi bực bội: “Con đừng có bênh vực mẹ. Đàn bà thì phải biết vun vén cho gia đình, không lẽ ba phải lo chuyện đó nữa sao?”. Con gái tôi kể, số tiền tôi đưa mỗi tháng chỉ đủ lo cho mỗi một mình con út đi học; mọi thứ còn lại mẹ nó phải lo hết. Mẹ làm ngày, làm đêm, mang công việc về làm thêm mới đủ chi tiêu cho mọi thứ chứ không phải suốt ngày “nhổng nhổng đi chơi như ba”.
Suýt chút nữa tôi đã tát tai con gái vì cái tội hỗn láo; thế nhưng tôi kịp kềm lại.
Và bây giờ tôi thấy nó nói đúng. Càng nghĩ tôi càng thấm thía. Cả ngày chủ nhật, tôi không đi cà phê, không lai rai với bạn bè mà ngồi nhà tính toán. Tôi không hiểu làm sao vợ tôi có thể lo cho cha con tôi ngày ba bữa ăn tươm tất; quần áo đẹp đẽ, con cái học hành đàng hoàng; cha mẹ, anh em lúc nào cần là vợ tôi có mặt…
Ừ, bao nhiêu năm nay tôi tự coi mình là ông chủ trong gia đình nhưng mọi thứ trong cái gia đình ấy tôi hình như chẳng biết gì cả… Bây giờ biết rồi thì thấy sượng sùng quá đỗi. Nhưng bây giờ chẳng lẽ phải hạ mình đi năn nỉ, rước vợ về? Không được, đàn ông ai lại mềm yếu như vậy, sau này vợ con nó leo lên đầu mình ngồi thì làm sao dạy dỗ cho được?
Nhưng nếu không rước thì làm sao tôi trả lời với anh chị tôi về khoản viện phí thiếu hụt mà tôi đã hứa chắc như đinh đóng cột? Coi mòi này thì vợ tôi nhất quyết không nhân nhượng rồi. Nói xui xẻo, lỡ nàng không về luôn, thậm chí đòi ly hôn thì tôi biết ăn làm sao, nói làm sao với gia đình hai bên đây?
Ôi, thật là đau cái đầu, chỉ một chuyện cỏn con như vậy mà tính mãi không ra…
Theo VNE
Bao năm nuôi con của kẻ khác mà không biết
Tôi mù quáng cưới em, chiều chuộng em bao nhiêu năm để rồi nhận được trái đắng. Càng ngày, con gái càng lớn. Và khi con càng lớn bao nhiêu thì người ta càng bàn tán bấy nhiêu vì đứa con đó không hề có nét gì giống tôi (là bố cháu). Nó cũng không thừa hưởng nét gì từ người mẹ, chỉ có một điều khiến tôi đau đáu, đó là, đứa con gái ấy giống y chang người đàn ông cũ của vợ tôi. Cái người mà trước khi em nhận lời yêu tôi, tôi đã gặp qua vài lần.
Ngày ấy, vì yêu em, tôi chấp nhận làm kẻ thứ ba, làm gã đàn ông chai mặt, cứ bám riết lấy em mặc dù biết em có người yêu rồi. Hi vọng không nhiều, nhưng chỉ cần em gọi cho tôi một cuộc điện thoại, chỉ cần em nói em đang buồn vì giận nhau với người yêu là tôi lại phi xe đến ngay. Dù em ở đâu, dù em làm sao tôi cũng bên cạnh em lúc ấy. Tôi tình nguyện làm bờ vai để em dựa vào khi em khóc, nguyện làm một kẻ khờ khạo để em lợi dụng những lúc em buồn, em cô đơn. Tôi biết, em không yêu tôi nhưng tôi vẫn cam chịu, chấp nhận chỉ cần được ở bên em.
Bao năm nay tôi nuôi con của kẻ khác và em (ảnh minh họa)
Ai cũng nói tôi là thằng ngu vì yêu một người con gái đã có người yêu, chẳng màng tới mình, chỉ gọi tới khi cần. Nhưng tôi bỏ ngoài tai tất cả những lời lẽ đó vì tôi đã quá si mê em. Tôi đâu cần em thuộc về tôi, chỉ cần đứng từ xa nhìn người yêu mình hạnh phúc, thế là đủ. Tôi cũng không có ý chen ngang vào cuộc tình đang mặn nồng của em vì tôi biết, có cố tình cũng không được. Em yêu anh ta thế cơ mà, em còn xác định lấy anh ta.
hế mà cái tin em chia tay người yêu khiến tôi mừng quýnh dù có chút hơi buồn và lo cho em. Nhưng tôi vẫn nuôi hi vọng, khi chia tay người đó, em sẽ yêu tôi, cảm động tôi và tôi càng có thêm động lực để quan tâm, che chở cho em. Suốt những ngày tháng đó, em dựa vào tôi mà bước tiếp, dựa vào vai tôi mà khóc lóc, kể lể, than thân trách phận, hận người yêu vì bỏ rơi em. Tuy nhiên, ngày đó, vì yêu em nên tôi không nhận ra, vì sao em lại nhận lời yêu tôi nhanh như vậy. Em chấp nhận trao thân cho tôi sau khi đã nhận được sự cảm thông từ tôi về việc em không còn trong trắng. Tôi càng thương em hơn khi biết sự thật đó. Nhưng đó là cú lừa mà cho tới tận bây giờ, khi con gái tôi đã lớn, tôi mới phát hiện ra.
Khi chia tay anh ta, em vẫn qua lại, và thi thoảng có gặp gỡ riêng tư. Có lẽ, &'chuyện ấy' đã xảy ra lúc mà hai người rạn nứt vì em quá yêu người đó. Em hi vọng sẽ mang chuyện có thai để níu kéo được tình yêu, thế nhưng em đã thất bại vì anh ta hoàn toàn hết yêu em, chỉ lợi dụng em khi biết em còn quá luyến tiếc. Và em nhận lời yêu tôi cũng chỉ vì không biết &'giáng' cái thai ấy cho ai.
Khi chia tay anh ta, em vẫn qua lại, và thi thoảng có gặp gỡ riêng tư.
(ảnh minh họa)
Tôi mù quáng cưới em, si mê em, chiều chuộng em bao nhiêu năm. Đến giờ, khi đứa con gái lớn giống tình cũ của em y chang, em đã không có gì để níu kéo. Em chấp nhận sự thật, van xin tôi tha thứ và thú nhận tất cả. Em tình nguyện ra đi nếu không được tôi chấp nhận và mang theo đứa con của mình. Tôi đau khổ lắm, ai cũng xì xào về gia đình tôi. Tôi còn tưởng sẽ đầu bạc răng long với em, nhưng cuối cùng ra nông nỗi này đây. Tôi không biết phải đối diện với điều này thế nào. Một gã đàn ông như tôi thật không cho phép tôi nuôi con của tình địch. Nhưng bao năm qua, tôi coi con gái là con đẻ, yêu thương chiều chuộng hết mực. Bây giờ ruồng bỏ con, tôi không đành. Dù sao không sinh không bằng công dưỡng dục. Chúng tôi đã có tình cảm cha con thật sự và con cũng yêu cha nhiều lắm. Tôi nỡ lòng nào ruồng rẫy, xúc phạm hai mẹ con.
Nhưng tôi sợ, nếu sống cùng em, cả đời này tôi sẽ bị ám ảnh bởi chuyện đó, tôi không thể yên thân, không thể hạnh phúc được. Giờ đây, tôi là người không thể quyết định, vì lý trí không thể nào thắng nổi tình cảm của con tim. Tôi còn yêu em và con nhiều lắm. Hãy cho tôi một lời khuyên, tôi phải làm thế nào bây giờ?
Theo Eva
Vợ lười 'yêu', chồng đánh ghen quyết liệt Nếu tôi không chấp nhận 'chuyện gối chăn' anh ta sẽ tới trường, nói tôi là kẻ ngoại tình. Ở đời có lắm thói ghen tuông, có những thói ghen tuông thể hiện tình yêu với vợ hoặc chồng, nhưng cũng có những cơn cuồng ghen vĩnh viễn giết chết tình cảm vợ chồng. Số tôi không may mắn khi lấy phải anh...