Sợ vợ, “bất lực” toàn tập
Khi đến phòng khám nam khoa, xét nghiệm, kiểm tra đủ thứ, tôi không mắc chứng bệnh gì để dẫn đến “ bất lực” là do… sợ vợ.
Sau khi nghe tôi kể về quá trình ân ái với vợ, bác sỹ khẳng định, “ dụng cụ đàn ông” của tôi mất tác dụng là do tâm lý quá… sợ vợ. Dù bị gia đình ngăn cấm nhưng vì yêu cô ấy, chúng tôi vẫn quyết định kết hôn. Ngay trong ngày cưới, không biết cô ấy có va chạm gì với em gái tôi mà cô ấy sừng sộ, chửi mắng em tôi khiến con bé bật khóc. Lúc đó, tôi nghĩ lỗi do em tôi, chứ vợ là dâu mới, làm sao dám bắt nạt “giặc bên ngô”.
Rồi việc cãi cọ ngay sau đám cưới diễn ra khiến tôi mệt mỏi. Hóa ra, vợ tôi là một người nanh nọc, hỗn láo và không biết thỏa hiệp. Lo sợ xung đột với gia đình, tôi mua nhà chung cư để hai vợ chồng ở riêng, những tưởng rằng thời gian sẽ khiến cô ấy trưởng thành hơn, nhưng tôi đã sai lầm. Mỗi lần xảy ra xung đột, cô ấy thường gọi chồng bằng mày xưng tao, rồi chửi rủa tục tĩu.
“Dụng cụ đàn ông” của tôi mất tác dụng là do tâm lý quá… sợ vợ – Ảnh minh họa
Rồi vợ tôi sinh con, một bé gái xinh đẹp. Vợ chăm con rất tốt, thậm chí chấp nhận hy sinh vì con rất nhiều. Ngoài ra, cô ấy cũng chăm sóc tôi hơn bản thân mình. Tôi không hiểu sao một phụ nữ đảm đang và dành nhiều tình yêu cho chồng con như cô ấy, mà lại trở thành nỗi khiếp đảm cho tôi đến thế. Dần dần, tôi cũng né tránh xung đột, thậm chí cô ấy muốn gì tôi chiều nấy để được yên thân, và hơn nữa, để con gái không bị ảnh hưởng vì sự xung khắc của bố mẹ. Từ một thằng đàn ông tự chủ, tôi biến thành một kẻ sợ vợ.
Đó là trong cuộc sống thường ngày, nhưng sự lép vế của tôi lại biến thành thảm họa trong “ chuyện ấy”. Khi tôi muốn “yêu”, nhưng cô ấy không thích thì nhất định là không được đụng đến. Nhưng khi cô ấy đã muốn thì nhất định tôi phải chiều kể cả khi tôi ốm, mệt hay không có hứng thú. Cô ấy có sở thích tình dục rất tàn bạo, luôn thích yêu mạnh mẽ, gào thét. Sở thích ấy ngày còn yêu nhau khiến tôi luôn có cảm giác cuồng nhiệt, nhưng kể từ sau hôn nhân, tâm trạng tôi luôn mệt mỏi, thậm chí, cứ gần gũi cô ấy là tôi không thể quên được những tiếng chửi rủa cay độc mà cô ấy đã dùng với tôi. Lúc bị tôi từ chối, cô ấy hành hạ tôi suốt đêm bằng những lời lẽ cằn nhằn, hậm hực, thậm chí còn bịa ra một câu chuyện về việc tôi đi chơi gái về nhà chán vợ, rồi kể cho những người thân của tôi nghe. Vì thế, tôi thà cố chiều cô ấy cho xong còn được ngủ yên.
Nhưng sự thụ động trong tình dục, gần như là sự cưỡng bức của vợ khiến tôi dần mất cảm giác khi làm chuyện ấy. Thật sự là 2 tháng nay, tôi bị bất lực hoàn toàn. “Dụng cụ đàn ông” mất tác dụng, không thể kích thích cho “nó” lên được. Điều đó đã khiến không khí gia đình căng thẳng hơn. Cô ấy luôn đay nghiến tôi và gây sự với tôi, thậm chí còn nói sẽ công khai đi cặp bồ nếu tôi không đáp ứng được..”.
Video đang HOT
Quả thật, tôi cũng mong cho vợ cặp bồ để đỡ “hành” mình, nhưng cô ấy chỉ nói vậy chứ không chịu… theo giai, vẫn nhất quyết chung thủy với tôi. Tôi không biết gọi chuyện này là sự may mắn hay thảm họa nữa. Nhưng thảm họa thật sự đã diễn ra là tôi không thể “nhúc nhích” khi lâm trận.
Theo GĐVN
Có những điều đã bỏ lỡ và mất đi sẽ không bao giờ trở lại
Mỗi ngày đã đi qua, làm sao quay trở lại? Và bạn nói xem, trên thế gian này, rốt cuộc có bao nhiêu cuộc đời có thể thắng được thứ mang tên "đợi chờ"?
Thời còn học cấp Ba, tớ từng thích một cậu bạn dáng cao cao, người gầy gầy. Cạnh cậu ấy khi đó có một cô bạn nhỏ xinh, da rất trắng. Lúc đó tớ đang niềng răng, trên mặt thì đầy mụn.
Vì tự ti nên tớ không dám đến gần cậu ấy, và luôn luôn chỉ dám lén nhìn từ phía sau. Dù cùng làm trực nhật, hai đứa chung một nhóm, tớ cũng chẳng dám nói gì.
Tớ biết, mình không xứng với cậu ấy, cậu ấy sẽ chẳng thích tớ đâu. Cho nên tớ tự nhủ, đợi tháo niềng răng, chữa khỏi hết những vết mụn trên mặt rồi sẽ thổ lộ với cậu ấy.
Lên đại học, chúng tớ ở cùng một thành phố. Cuối cùng tớ đã gỡ niềng răng, da cũng đẹp hơn rồi. Nhưng cậu ấy là chủ tịch hội sinh viên của trường bên cạnh, xung quanh toàn những cô gái giỏi giang.
Vậy là tớ nghĩ, tớ phải cố gắng thêm chút nữa. Đợi khi nào trở nên tài ba hơn, tớ sẽ tỏ tình với cậu ấy.
Giờ tớ đã có một công việc đáng tự hào, trang điểm ăn mặc thật xinh đẹp. Thế nhưng, con của cậu ấy đã được 3 tuổi rồi.
Năm đó cậu ấy đi công tác, gặp nhau nên mời tớ bữa cơm. Cậu ấy hỏi: "Này, từ thời cấp Ba đến bây giờ cậu cứ một mình như vậy à? Chưa bao giờ tìm bạn trai sao?". Tớ chỉ biết cười.
Cậu ấy nghiêng đầu, chợt nói, "Thực ra hồi học đại học, tớ đã từng thích cậu đấy".
Khoảnh khắc ấy, tớ nhìn khuôn mặt chẳng còn ngây ngô của chàng trai đối diện, muốn khóc mà không thể khóc ra.
Bỗng chốc tớ hiểu, thứ gọi là chờ đợi đó không khiến chúng tớ đến gần nhau hơn, mà còn đẩy tớ ngày càng xa cậu ấy.
Tớ không bao giờ còn có cơ hội nói với cậu ấy một câu "tớ thích cậu". Ngày xưa, giấc mơ đẹp nhất của tớ là có thể ngồi sau yên xe cậu ấy, cùng đi đến quán bên trường ngồi ăn vặt. Nhưng giờ thì không thể thực hiện nữa rồi.
Giống như một câu trong bài hát "Có những người đã để lỡ rồi thì sẽ không bao giờ trở lại".
Có lẽ chúng ta đều giống nhau, đều phạm phải sai lầm tương tự. Chúng ta luôn cảm thấy bất lực giữa những do dự kéo dài hết lần này đến lần khác.
Năm nay bận việc, năm sau về nhà. Năm sau có việc khác không thể về, lại tiếp tục trì hoãn, mà chẳng bận tâm ông bà bố mẹ ở nhà mong ngóng ta về đến nhường nào.
Bạn không biết được, với họ mà nói, thời gian thật sự không thể chờ thêm nữa. Lần này vẫy tay tạm biệt, không biết lần sau còn gặp lại hay không.
Bạn có bao giờ vì sự do dự của bản thân, vì một câu "đợi thêm chút nữa" mà bỏ lỡ cơ hội vốn thuộc về mình, bỏ lỡ người cậu vốn rất yêu thương?
Năm 8 tuổi, tôi thích con búp bê trong tủ kính, mẹ nói đợi khi nào có tiền sẽ mua cho, nhưng lên 10 tuổi, tôi đã không còn thích nó nữa.
Chàng trai mà tôi mến vô cùng vào năm 18 tuổi, tôi đợi mãi cũng chẳng đợi được cậu ấy thổ lộ với mình.
28 tuổi, tôi muốn đợi thêm chút nữa rồi mới về nhà. Và như thế, tớ bỏ lỡ lần cuối cùng được gặp bà ngoại.
Mỗi ngày đã đi qua, làm sao quay trở lại? Và bạn nói xem, trên thế gian này, rốt cuộc có bao nhiêu cuộc đời có thể thắng được thứ mang tên "đợi chờ"?
Theo Phununews
Tân hôn muộn nhưng vô cùng đáng nhớ Áp lực sợ đau, sự ngại ngùng của "lần đầu tiên" ấy khiến vợ tôi không thể cho "bóng" vào "Goal". Phải đến lần thứ 3 "nhập cuộc", chúng tôi mới hòa quyện đắm say được. Tôi và bà xã quen và yêu nhau cũng không phải quá lâu, nhưng đủ để hiểu nhau và cùng nhau tìm về đích hạnh phúc. Chuỗi...