Sợ về nhà vì phải nhìn thấy vợ
Vợ cứ đi làm về đến nhà là nằm luôn, không dọn dẹp nhà cửa, quần áo nhiều khi ngâm mấy ngày không giặt. Có vài lần cãi nhau, cô ấy tự cho mình ngang bằng với chồng và không kém tôi chút nào trong từng câu nói.
Tôi và vợ xây dựng gia đình từ năm 2010 đến nay có một con và đứa thứ hai sắp ra đời. Mẹ tôi sống chung với vợ chồng tôi. Tôi làm cho vài công ty tư nhân, vợ làm cho công ty nhà nước, làm theo ca, lương hai vợ chồng đủ nuôi sống gia đình.
Trước đây vợ từng lập gia đình và có một con riêng, hiện tại con riêng của vợ đang ở với chồng cũ cô ấy. Tôi lập gia đình lần đầu, chấp nhận lấy dù cô ấy đã có chồng con, vợ hơn tôi 3 tuổi. Sẽ không có gì đáng bàn nếu cách sống và cách suy nghĩ giống nhau.
Trước đây khi quen nhau cô ấy đã ly dị, tôi cảm thông và chia sẻ với hoàn cảnh éo le của vợ, từ đó đem lòng yêu, chúng tôi rất hợp nhau. Yêu được 6 tháng cô ấy đã có bầu 3 tháng, rồi phát sinh khá nhiều khúc mắc trong chuyện tình cảm và cách sống của mỗi người, nhưng tôi bỏ qua những điều đó và bỏ qua điều tiếng của người nhà, của xã hội để tiến tới hôn nhân. Cưới xong tôi lại càng bực dọc khi biết thêm nhiều điểm của vợ, cảm giác không hài lòng.
Ảnh mang tính minh họa
Video đang HOT
Vợ cứ đi làm về đến nhà là nằm luôn, không dọn dẹp nhà cửa, quần áo nhiều khi ngâm mấy ngày không giặt. Có vài lần cãi nhau, cô ấy tự cho mình là ngang bằng với chồng và không kém tôi chút nào trong từng câu nói. Nhiều lần tôi nghĩ đến việc ly hôn nhưng lại thương con nhỏ quá, không muốn nó khổ khi bố mẹ ly dị.
Tôi nghe lời khuyên của mẹ, không nên nóng tính, kiềm chế bản thân, nhưng càng kiếm chế tôi càng không muốn sống chung với vợ nữa. Sau khi sinh đứa con đầu, vợ nghỉ ở nhà 6 tháng nhưng gần như trong 6 tháng ấy và các tháng sau đó tôi là người thức đêm chăm con, pha sữa, tắm rửa vệ sinh cho con phần lớn là việc của tôi. Vợ ngoài việc cơm nước cho gia đình và lâu lâu dọn dẹp nhà thì việc của cô ấy là ngủ. Mọi việc như vậy khiến tôi rất căng thẳng.
Tôi luôn bực dọc mỗi khi về đến nhà, không muốn nhìn mặt vợ. Theo cách hiểu của mọi người thì vợ tôi có gọi là “đoảng” quá không? Việc chăm con cái cô ấy gần như ít lo và ỷ lại cho tôi hết. Từ việc chăm sóc đến tiền mua bỉm, mua sữa rồi những lần đi khám, tiền thuốc men vợ đều nhường lại cho tôi. Có lần khi không mang đủ tiền viện phí tôi vay 500 nghìn của cô ấy để thanh toán tiền đi viện cho con, sau đó vợ cũng phải đòi lại. Mọi việc chi tiêu trong gia đình là của tôi, cô ấy có nghĩa vụ chi tiền ăn, cơm nước trong nhà.
Tôi không rành lắm trong các chuyện chi tiêu nhưng thấy buồn khi không có điểm chung gì với vợ, tiền ai người ấy chi. Rồi một ngày đầu năm tôi biết tin vợ có thai đứa thứ 2, nghĩ thôi bỏ qua mọi việc cố sống tiếp vậy, nhưng rồi đâu lại vào đó, mọi chuyện vẫn như cũ. Tôi chẳng muốn về nhà, lại đi chơi thể thao đến 21-22h tối mới về tắm rửa ăn uống rồi đi ngủ. Sáng dậy tôi đưa con đi học, cho nó ăn sáng rồi mới đi làm, có khi nhờ mẹ đưa cháu đi học hộ.
Tôi không muốn sống chung với vợ nữa nhưng muốn ly dị bây giờ thì phải đợi con thứ 2 của tôi ra đời và được một tuổi mới được. Từ nay đến đó mỗi lần về nhà tôi cảm tưởng chui vào nơi đầy ức chế và bực dọc. Tôi rất cần một lời khuyên của mọi người. Xin cảm ơn.
Theo VNE
Chẳng thích chồng đi công tác
Chồng à, sao anh hay phải đi công cán thế, một năm đi những hai lần, mỗi lần toàn hai đến ba ngày, thậm chí có đợt mất hẳn năm ngày em chẳng được ôm anh.
Anh thừa biết em luôn lo lắng, buồn bã như thế nào mỗi khi chiều về chẳng thấy dáng anh quanh em, cho nhà cửa ấm áp, cho em thêm khí thế còn nấu ăn cho mấy bố con, để ăn uống xong xuôi thì cả nhà dắt nhau đi dạo bộ, tạt vào đâu đó uống nước, thư giãn. Em kể anh nghe những câu chuyện mà em thấy thú vị, em kể cũng truyền cảm, hấp dẫn hay sao mà chồng lúc nào cũng thích nghe, có khi lại trách "Sao hay thế mà giờ mới kể".
Ở nhà vắng chồng em cứ loanh quanh mãi mới hết việc, thu dọn xong, cho con ngủ em chẳng còn việc gì để làm, lại lên giường ôm cái áo còn vương mồ hôi của anh dù cũng chả ngủ ngay nổi.
Vì vẫn nhớ cảm giác đang nằm lại "ra lệnh" cho chồng quay mặt đi, vài lần đầu chồng còn kháng cự yếu ớt kêu mỏi, nhưng sau vợ chỉ cần chẹp miệng một cái, chồng chẹp cái thứ hai là lại xoay người sang bên, tự giác vén áo lên phó mặc số phận, chấp nhận để vợ "tra tấn" bằng cách áp cái bụng bầu bỏng rãy vào phản lưng anh cho mát, anh làm bộ rú lên một tiếng thảm thiết rồi lại ngủ ngon lành. Nghe đâu thiếu cái bụng nóng như than hồng ấy chồng đâm khó ngủ.
Rồi em nhớ có những sáng chồng ra vẻ nghiêm khắc gọi "Dậy đi, không còn sớm nữa đâu" rồi nói như quát con: "Lớn bằng cái bồ rồi mà cứ để phải gọi mới dậy", thấy vợ vẫn nằm im thì xông vào thơm cho tỉnh ngủ mới tót xuống dưới nhà.
Hôm qua tự nhủ thèm món cơm rang, em nấu nhiều cơm mà quên mất là anh đi công tác, vậy là thừa cơm rồi, ai sẽ rang cho mẹ con em ăn đây. Đó là món tủ của anh, lúc đầu anh còn giấu nghề không bày em biết, sau thì anh có hướng dẫn kỹ càng như thế nào thì em cũng không tài gì rang ngon được như anh.
Sau đó em nhớ cái vẻ mặt chồng thẳng băng khi vợ nói "Em yêu anh", chỉ khách sáo đáp lại "Cảm ơn" và vợ thì cũng lạnh nhạt không kém trả lời "Không có gì" thế rồi hai đứa hâm cười phá lên.
Lại nhớ lần khi toàn bộ mọi người có mặt ở quảng trường đều nghểnh cổ xem bắn pháo hoa, thì đằng này hai đứa lãng mạn dở hơi tranh thủ thơm nhau chíu chít, dưới nền trời rực rỡ màu pháo đang bung ra lộng lẫy.
Bệnh "sến" tưởng theo thời gian sẽ thuyên giảm dần vậy mà càng ngày em càng thấy mình bi lụy hơn trong tình cảm, chồng đi vắng một cái là ủ dột, nẫu hết cả ruột.
Em tưởng chỉ có gái son mới nhớ chồng nhiều, trong khi em hai con rồi mà vẫn quay quắt mỗi khi anh xa nhà là sao?
Theo VNE
Cay đắng dâu quê "ở trọ" mẹ chồng Làm dâu mới được gần 5 năm nhưng chị Lê Thu Hà (Đông Hưng, Thái Bình) không còn nhớ nổi đã bao nhiêu lần vợ chồng chị bị mẹ chồng đuổi ra khỏi nhà. Mẹ chồng chị góa bụa ở tuổi 32 với 4 đứa con lóc nhóc. Bà ở vậy nuôi các con trưởng thành. 2 cô con gái và anh cả,...