Số phận người vợ bị nhà chồng trả về vì không có âm đạo
Sinh ra và lớn lên ở vùng trung du Bắc bộ, chị Hoàng Thúy H không thể nào tin được một ngày nào đó chị lại được làm vợ thực sự.
Bị trả dâu vì… không có âm đạo
Chị H sinh ra ở Lâm Thao, Phú Thọ. Vóc dáng nhỏ nhắn, xinh xắn, khuôn mặt ưa nhìn từng khiếnbao chàng trai xiêu lòng. Bố mẹ chị H theo nghề sông nước, làm công nhân ở nhà máy đóng tàu sông Lô rồi chuyển sang làm kinh doanh vật liệu điện dân dụng. Gia đình có 5 người con, chị H là con cả.
Tuổi thơ của chị phát triển bình thường như bao chúng bạn khác, chỉ đến năm 18 tuổi, chị H nhận ra sự khác biệt cơ thể mình với những cô bạn cùng trang lứa. Chị không có kinh nguyệt dù tuyến vú phát triển bình thường. H thấp thỏm, lo lắng chờ đợi ngày “đèn đỏ” nhưng càng chờ càng không thấy đâu. Năm 20 tuổi, chị lấy một người đàn ông ở thành phố Việt Trì. Cuộc sống hôn nhân nhanh chóng tan vỡ vì người chồng không “làm ăn” gì được.
Nhớ lại ngày ấy, chị H ngại ngùng. Hai vợ chồng ở cùng nhau được 3 tháng nhưng tình hình phòng the vẫn không thể cải thiện. Biết chuyện, gia đình nhà chồng chị H mang trả dâu vì sợ sau này họ không có cháu nối dõi. Đi khám bệnh tại bệnh viện đa khoa tỉnh Phú Thọ, các bác sĩ cho biết H không có ống âm đạo như phụ nữ bình thường. Bản án không có âm đạo được tuyên lên, H ngất ngay tại bệnh viện.
Cả tháng trời, tin H bị dị tật ở vùng kín lan truyền nhiều nơi. Người ta cười cợt gọi chị là “thằng H, anh H, chú H”. Có người còn hỏi chị đi kiểm tra xem biết đâu có dương vật khuất đâu đó. Phụ nữ không có kinh nguyệt, không có âm đạo đâu phải phụ nữ.
Chị H kể: “Là phụ nữ mang cái tiếng đó tôi chỉ muốn chết quách đi cho xong. Tôi đi tha thẩn khắp nơi và chỉ muốn trốn chạy khỏi quê. Lúc ấy, em gái út của tôi còn chưa biết âm đạo là gì. Nó bảo không có thì làm sao mà phải khóc. Không có âm đạo nhưng chị có ốm đâu. Nghe em nói thế, tôi nghĩ nó nói đúng, làm sao phải khóc, phải buồn”.
Tan vỡ cuộc hôn nhân đầu, H sợ đàn ông, bỏ vào miền Nam biền biệt 8 năm trời. Sống ở trong Nam, H đã đến bệnh viện kiểm tra và bác sĩ cho biết chị có thể mổ nhưng chị đắn đo mãi. Một người quen nói với chị rằng phụ nữ không có tử cung, không có âm đạo có mổ ra cũng không để làm gì.
Tới khi bố H qua đời vì tai nạn lao động, chị mới quay trở lại quê hương. Lúc ấy, ở cùng xã, anh Nguyễn Phạm L – người đàn ông 3 con nhưng vợ qua đời vì sinh khó, được nhiều người khuyên tới hỏi chị H về làm vợ để cùng nhau nuôi nấng các con. Anh L mặc cảm vì gánh nặng gia đình còn chị H tự ti không làm vợ được, họ cứ lặng lẽ tìm hiểu về nhau.
Video đang HOT
Vài năm sau, anh L mạnh dạn sang hỏi cưới chị H và nhận được cái gật đầu chấp thuận của chị. Chuyện sinh hoạt chăn gối là điều tất yếu, nhưng anh L nỗ lực bao nhiêu đều ê chề ôm thất bại, bởi dù dùng mọi cách nhưng không thể nào khám phá cơ thể vợ.
Họ lặng lẽ đi bên cạnh cuộc đời nhau, chị H thương chồng nhưng không biết phải làm sao, chỉ biết tự cố gắng vun vén cho hạnh phúc nhỏ bé. Chị làm quần quật bất kể nắng mưa. Chị yêu thương con chồng như chính con mình sinh ra. Những lúc chồng tỏ ra mệt mỏi, chị tâm sự với anh. Có lúc H bảo với chồng: “Đời em không được vẹn tròn. Em ghen tỵ với những người phụ nữ khác nhưng nếu ai thay thế cái phần không trọn vẹn ấy của em cho anh, em bằng lòng để anh rời xa em”. Chị mớm lời mở đường để anh đi “tìm của lạ” bên ngoài. Thương vợ, anh L không nỡ làm chuyện đó.
Hạnh phúc muộn của người vợ bị trả về vì không có âm đạo. Ảnh chỉ mang tính chất minh họa.
Thay đổi cuộc đời
Năm 2012, anh L xuống Hà Nội trông người thân bị ốm nặng tại Bệnh viện Bạch Mai. Lúc ấy, người ngồi bên cạnh đang đọc báo rồi cười ầm lên kể với những người xung quanh về câu chuyện “thạch nữ”. Họ lạ lắm vì từ trước đến nay chưa nghe thấy người phụ nữ không có âm đạo, tử cung bao giờ. Khi nghe họ nói chuyện, anh L chỉ biết cúi mặt lắng nghe và nghiền ngẫm lời bình phẩm của họ rồi chờ họ đọc xong, anh mượn tờ báo.
Tờ báo đến tay, anh ngấu nghiến đọc từng chữ. Cổ anh nghẹn đắng lại khi người phụ nữ trong câu chuyện giống vợ anh. Cô ấy cũng bị chồng bỏ vì không thể làm vợ. Rồi đến đoạn cuối, cô ấy có con nhờ phẫu thuật tái tạo thành âm đạo. Tia hi vọng bừng lên, anh L mừng như bắt được vàng. Anh ghi địa chỉ bệnh viện vào tờ giấy và muốn báo ngay cho vợ biết nhưng để chắc chắn, anh vẫn tìm đến bệnh viện hỏi trước kẻo sợ vợ mừng hụt.
Anh đến tư vấn tại Khoa Phẫu thuật tạo hình Bệnh viện Xanh – Pôn Hà Nội, chia sẻ về chứng không có âm đạo của vợ khiến vợ chồng anh không thể quan hệ được. Bác sĩ hứa sẽ giúp vợ chồng anh. Ngay khi rời khỏi phòng tư vấn, anh L gọi điện thông báo cho vợ. Niềm hạnh phúc vỡ tràn hai đầu dây điện thoại.
Ngay sau đó, hai vợ chồng anh thu xếp gói ghém ít đồ đạc tìm tới Bệnh viện Xanh – Pôn. Bác sĩ khám cho biết chị không có thành âm đạo, biện pháp đưa ra là phẫu thuật tái tạo thành âm đạo từ niêm mạc miệng.
Để thực hiện kỹ thuật này, chị H phải nhịn ăn 10 ngày, tiếp nhận thức ăn qua đường tĩnh mạch; không đi vệ sinh 10 ngày để đảm bảo vô trùng…
Giáo sư Trần Thiết Sơn – bệnh viện đa khoa Xanh – Pôn Hà Nội cho biết, với những người bình thường, âm đạo là cơ vòng hình ống dẹt và có tính đàn hồi cao, hay nói cách khác là một khoan rỗng. Bộ phận sinh dục có chiều dài từ 9 – 12 cm và chiều rộng khoảng 2- 3 cm. Âm đạo nằm giữa bàng quang và trực tràng, bình thường xẹp xuống nhưng sau khi bị kích thích hoặc sau sinh sẽ bị giãn rộng. Thành âm đạo có nhiều nếp gấp và được bao phủ bởi một lớp niêm mạc âm đạo trơn ẩm ướt. Phần ngoài âm đạo có chứa nhiều dây thần kinh nên dễ dàng đạt khoái cảm khi bị kích thích tại đây, đồng thời niêm mạc trong đó sẽ tiết chất nhờn giúp âm đạo được bảo vệ sạch sẽ, tránh khỏi sự xâm nhập, phát triển của vi khuẩn bên trong.
Sau khi phẫu thuật hai tháng, chị H có thể quan hệ vợ chồng. Từ đó đến nay, chị và anh L có được cuộc sống hạnh phúc viên mãn hơn. Dù chị H không thế sinh cho anh đứa con nhưng với anh, hạnh phúc đơn giản như thế là đủ. Chị H kể, nghị lực giúp chị vượt qua nỗi đau phẫu thuật là nhờ tình yêu của chồng. Anh động viên chị cùng cố gắng, không cho chị được phép do dự, sợ hãi. Có lẽ nhờ đó, anh L đã có được chị Hằng sau gần 3 năm chung sống “chay”.
Theo Doisongphapluat
Góc phố, quán quen, em ngồi đây!
"Hà Nội đang mưa, chắc để mai nắng"... nhưng với em đó luôn là những cơn bão, những cơn bão lòng.
Em vẫn thường tự nhủ với mình, đừng yêu quá vội vàng làm gì. Vẫn thường nhắc nhở bản thân, thích anh chỉ là một sớm một chiều, còn yêu hay không cả em và anh đều có tương lai phía trước, không nên vì nhau mà bỏ lỡ những thứ tuyệt vời phía trước. Vậy mà em vẫn để tình cảm lấn át, cho anh cơ hội...
Anh đến. Nhẹ nhàng thôi. Nhưng người em thích hiện tại không phải anh, anh làm em rung động theo cách con người ta cảm động vì những hành động chạm tới trái tim. Và, anh ngờ đâu, tình cảm con người nó lại không tuyệt như một cơn bão. Người ta vẫn hay nói "Sau con mưa trời lại sáng" nhưng con người thì không và em thì càng khó. "Hà Nội đang mưa, chắc để mai nắng"... nhưng với em đó luôn là những cơn bão, những cơn bão lòng.
Em là con bé kì quặc, có những sở thích quái dị và luôn cảm thấy an toàn khi ở một mình. Đôi khi em điên, điên một cách đầy thú vị. Nhưng em thích những khi như thế, nó làm em thoải mái, nó làm em không còn cô đơn, không còn buồn, không còn những suy nghĩ ngớ ngẩn. Và bao nhiêu người đã nói thích em, nói muốn em, em chỉ đơn giản gạt tình cảm em có với một ai đấy và lí trí mách bảo em, hãy cứ cô đơn. Cô đơn là cách tuyệt vời nhất để em ẩn mình. Lí trí của em như con dao hai lưỡi, làm em cảm thấy mình tồi tệ,nhưng khi quay về với những thói quen chỉ mình em muốn, em lại cảm thấy đó là điều bình thường.
Anh biết không? Con trai quá vội vàng, vội vàng yêu, vội vàng tiến tới và vội vàng thừa nhận. Em sợ em ngộ nhận anh thích em nhiều, hay em dành quá nhiều tình cảm cho anh. Và con gái thì mù quáng, riêng em em không mù quáng, nhưng em ích kỉ với chính cách em ích kỉ với bản thân mình...
Vậy mà anh, tiến tới nhẹ nhàng. Anh nhắn tin cho em, không đều đặn, nhưng đủ làm em nhớ tới anh bởi cách nói chuyện hài hước. Anh bảo hãy cho anh cùng đi cafe để em không phải ngồi mình. Anh bảo mình hãy cùng nhau làm mọi thứ, đừng sợ gì, cũng đừng làm mình. Anh hỏi em có biết nấu ăn không, nếu không thì anh lo, em không phải sợ khi đối mặt với phụ huynh. Anh nói rất nhiều... nhiều đến nỗi em thấy nó thú vị vì anh hiểu em và vì em và anh đều có những điểm chung đến tồi tệ...
Anh thừa biết em không nữ tính, không điệu, không biết make up, không có một đôi cao gót nào, không váy vóc... và nhất là em có thể còn trông giống một thằng nhóc mới lớn hơn là một cô gái 21 tuổi. Dù sao thì nó cũng không quan trọng.
"Đơn giản vì anh thích em."
Thích em vì lí do đơn giản. Và đơn giản anh thích em vì vẫn luôn là mình. Chuyện em có đồng ý yêu hay không, anh không quan trọng, vì anh sẽ theo em cho đến khi mình đồng ý tiến xa. Và cũng vì em đã cho anh một cơ hội có 1-0-2 mà chưa ai từng có. Kế hoạch 5 năm lần thứ nhất. Anh nói anh sẽ tán em trong 5 năm, em sẽ xem anh làm em thay đổi như thế nào. Cũng khá là tuyệt vời, vì đối với em, em không cần một cuộc tình chóng vánh hay tình một đêm, mà em cần một cuộc tình lâu dài mà tương lai của chúng ta được đảm bảo...
Hãy cứ làm điều anh định làm! Em sẽ chờ anh làm được những gì.
Gửi người yêu trong tương lai của em.
Theo VNE
"Lấy chồng đi, anh không bỏ vợ đâu!" Đó là lời anh nói với tôi sau cái đêm cuối anh đưa tôi vào nhà nghỉ. Anh chủ động gọi cho tôi, nói bằng lời ngọt ngào và đầy lãng mạn. Tôi còn nhớ như in cái cảm giác hạnh phúc lúc đó: - Em à, tối nay anh có bất ngờ dành cho em đây. Mình đi ăn em nhé! Sau...