Sợ mang tiếng gái ế, vơ vội ngay phải tấm chồng “chẳng ra gì!”
Bốn năm làm vợ anh tôi cảm thấy đa.u đớ.n và nhụ.c nh.ã. Phận làm vợ chẳng khác gì nô lệ tìn.h dụ.c, làm không tốt anh đè tôi ra mà mắng chử.i. Âu cũng vì cái sĩ diện hão, sợ mang tiếng gái ế mà tôi ra nông nỗi như ngày hôm nay.
Tôi 32 tuổ.i, đã có chồng và một nhóc tì 2 tuổ.i. Nhưng cuộc sống thật sự vô cùng tẻ nhạt. Cứ tưởng lấy chồng sẽ được hạnh phúc, nào có ngờ thoát được kiếp “gái ế” thì lại phải quẳng trên vai bao nhiêu gánh nặng mà chẳng dám mở miệng kêu than.
Tôi đến với người chồng hiện tại không xuất phát từ tình yêu. Mà bởi vì áp lực từ gia đình, từ tuổ.i tác. Quá khứ của tôi cũng đã trải qua vài ba cuộc tình nhưng rồi chẳng đi đến đâu. Có lẽ vì thế mà mãi đến năm 28 tuổ.i tôi vẫn chưa thể mở lòng với ai. Cũng bởi vì bản thân không đủ mạnh mẽ nên tôi không dám ở vậy hay làm một bà mẹ đơn thân. Thấy con gái đã có tuổ.i mà vẫn không có ai rước, cha mẹ tôi thấp thỏm không yên như có “bo.m n.ổ chậm” trong nhà nên cũng tạo áp lực muốn tôi nhanh chóng có nơi có chốn cho ổn định.
Rồi tôi gặp anh (là chồng tôi bây giờ), anh hơn tôi 2 tuổ.i, làm tư vấn viên trong ngân hàng, ngoại hình tương đối, gia đình cơ bản và quan trọng là theo đuổi tôi rất nhiệt tình. Thú thật tôi cũng chẳng có tình cảm gì gọi là đặc biệt. Trái lại, gia đình, bạn bè tôi nhìn bề ngoài thì đều nghĩ đó là một đối tượng khá lý tưởng. Trong mắt họ thì được anh theo đuổi tôi chẳng khác gì “nắng hạn gặp mưa rào”. Nói đúng ra thì cái tuổ.i của tôi cũng chẳng thể kén cá chọn canh được nữa. Vì cái sĩ diện của đứa con gái muốn có một tấm chồng để thoát kiếp ế mà tôi đã chấp nhận tình cảm của anh, đám cưới cũng được tổ chức không lâu sau đó.
Video đang HOT
Cho đến nay cuộc hôn nhân của tôi đã kéo dài được 4 năm, đã có một đứa con gái 2 tuổ.i nhưng tôi hoàn toàn không cảm thấy hạnh phúc. Tình cảm vợ chồng chẳng có chút gì mặn mà kể từ sau ngày cưới. Lấy nhau rồi bao thói hư tật xấu của anh mới bắt đầu lộ dần. Cái tính gia trưởng và cục cằn khiến vợ chồng luôn xảy ra mâu thuẫn cãi vã. Chồng tôi còn là một tên nát rượu và rất thiếu tự chủ mỗi khi say xỉn. Mỗi lần say tôi đều bị lôi ra đán.h đậ.p chửi rủa. Nhu cầu tìn.h dụ.c của anh quá mạnh khiến tôi không thể đáp ứng được. Dù muốn dù không tôi vẫn phải phục vụ anh, làm không tốt thì anh quay ra chì chiết. “Cô phải biết ơn vì có tôi rước đi, nếu không có mà ế đến già!”. Chưa bao giờ tôi cảm thấy bế tắc như hiện tại. Chỉ vì sợ hết duyên chẳng ai ngó ngàng mà nhắm mắt lấy đại một tấm chồng để rồi bây giờ hối hận chẳng kịp. Cay đắng đến ê chề nhưng vẫn phải cố gắng chịu đựng, giả vợ cho thiên hạ thấy cái cuộc hôn nhân viên mãn của mình.
Bây giờ nếu được chọn lựa lại tôi thà mang tiếng gái ế chứ chẳng chịu mắt mắt buông xuôi. Cứ tự tin, sống cho bản thân mình chứ chẳng phải sống vì ai cả. Nhưng có lẽ, đã quá muộn rồi, như ai đó bảo “hãy cố gắng suy nghĩ thật kĩ trước khi làm, bởi vì trường học thì có bút xóa, nhưng trường đời thì không!”.
Theo Emdep
Tâm sự nhói lòng của một bà mẹ đơn thân
Mang thai 6 tháng, chán ngán với người chồng "tứ đổ tường", tôi đơn phương li dị. Sau 2 năm, tôi vẫn đang từng ngày nuôi con trong thiếu thốn và vất vả.
Hơn 2 năm làm mẹ đơn thân cũng là 2 năm tôi vẫn sống trong vất vả. Con trai tôi vẫn phải sống trong muôn vàn thiếu thốn. Hàng ngày cứ xoay sở với cơm áo gạo tiề.n, với một người có lương eo hẹp như tôi đã đủ mệt. Nhưng biết sao được và cũng chẳng trách cứ ai được khi tôi đã từng chọn anh làm chồng. Vì thế, tôi chỉ phải tự nhủ cố gắng hơn mỗi ngày để nuôi con khôn lớn.
Hơn 3 năm trước, tôi cũng có 1 gia đình nhỏ. Tôi làm công nhân may lương chỉ được 3,2 triệu/tháng. Còn chồng tôi nấu ăn cho một nhà hàng ở Hà Nội. Lương lậu của anh tuy rất khá (9-10 triệu/tháng) song đi làm anh chẳng mang được một đồng nào về cho vợ. Anh còn ham mê bài bạc đến mức thức đêm thức hôm, nghỉ làm để chơi. Dần dần, vì ham chơi nên xe ga đắt tiề.n, máy tính, điện thoại của anh cũng bị cầm cố và ra đi hết. Thậm chí, tiề.n tôi dành dụm để những lúc bầu bí hay đi đẻ anh cũng lấy mất lúc nào không hay.
Trong căn phòng trọ của vợ chồng tôi khi ấy, chẳng còn đồ vật gì đáng giá nữa. Chưa kể, thỉnh thoảng tôi còn hoảng sợ khi thấy những người đòi nợ thuê đến nhà chúng tôi dằn mặt và đòi nợ anh quyết liệt. Có những hôm, anh phải trốn chui trốn lủi vì sợ bị bọn chúng đán.h. Nhưng anh vẫn chứng nào tật ấy không thể thay đổi.
Bố mẹ 2 bên nhà thì nghèo, không thể giúp gì cho chúng tôi. Vì thế, tôi cứ một mình sống trong nước mắt và stress với người chồng cờ bạc. Nhiều lúc ức chế, anh còn đán.h tôi không thương tiếc. Vì thế, sau khi sống cùng chồng được hơn 1 năm (tôi đang mang bầu tháng thứ 6), tôi đã quyết đơn phương l.y hô.n với chồng. Từ đó, tôi chuyển nhà trọ đến gần công ty tôi làm để giảm chi phí đi lại và chờ sinh con.
Ngày sinh con, tiề.n viện phí, tiề.n sau sinh đều do bố mẹ tôi ở quê lo liệu. Ông bà cũng chẳng dư dả, nhưng thấy con gái quá túng quẫn nên vẫn thương. Nhưng tôi cũng chỉ dám nhờ bố mẹ tôi đến thế. Những ngày còn lại 2 mẹ con tôi tự phải chăm sóc nhau trên này. Khi khó khăn, khi hết tiề.n tôi cũng không dám gọi điện nhờ vả hay xin bố mẹ nữa. Bởi tôi chưa làm gì báo hiếu được ông bà, giờ lại còn làm họ buồn và đau lòng.
Cứ thế, con được 2 tháng tuổ.i, tôi xin công ty cho mang sản phẩm về làm thêm. Con 7 tháng tuổ.i, tôi mới gửi con được để đi làm. Nhưng tiề.n làm thêm cũng chỉ được nhiều nhất 2 triệu/tháng. Trong khi mẹ con tôi còn bao thứ phải chi tiêu. Có những lúc con hết sữa mà tôi không còn tiề.n. Tôi phải cho con uống nước cơm, nước cháo loãng. Hay những lúc đi vay được gần 200 ngàn mua sữa cho con mà tôi trào nước mắt và thấy nhói đau trong tin.
Từ ngày con sinh ra đến giờ đã hơn 2 năm, tôi chưa từng mua được cho con một bộ quần áo mới. Hơn 2 năm qua, tôi cũng chưa từng sắm được cho con dù chỉ là một đồ chơi mới. Không phải tôi là bà mẹ vô tâm, không biết lo lắng cho con. Mà nguyên nhân chỉ bởi tôi không có tiề.n.
Lương của tôi nếu đi làm đủ cũng chỉ được 3,2 triệu/tháng. Chưa kể tháng nào con ốm, tôi phải ở nhà nhiều thì tiề.n lương sẽ giảm đi. Vậy mà trong tháng, tôi có bao thứ phải chi tiêu. Tháng nào tôi cũng phải nộp hơn 700 tiề.n học cho con. Rồi 1,2 triệu tiề.n thuê nhà trọ. Số tiề.n còn lại chỉ đủ cho 2 mẹ con dè dặt chi tiêu.
Thậm chí sau Tết, tôi có để dành ra được 1 khoản tiề.n nhỏ 700 ngàn đồng để Tết xong chi tiêu. Song sau khi từ quê lên đây, con tôi lại bị viêm phổi. Đưa con đi khám, số tiề.n dự trữ kia lại hết bay chỉ trong 1 ngày. Để có tiề.n cho 2 mẹ con tồn tại, tôi lại phải vay tạm bạn bè để chi tiêu trước.
Tối nay, con lại bắt đầu ho và sốt nhẹ. Nhìn con nằm khúc khắc ho và đầu âm ấm mà tôi lo sút vó. Giờ trong túi tôi chỉ còn vài chục ngàn và phải 2 ngày nữa mới đến ngày lấy lương mà con sốt cao thì tôi biết làm thế nào đây? Bỗng dưng tôi thấy bất lực với bản thân quá khi nhìn con dặt dẹo mà thiếu thốn đủ bề.
Theo Phunutoday
Rơi nước mắt với tâm sự của mẹ đơn thân sắp vĩnh viễn xa con Đêm nào nhìn con, tôi cũng khóc vì hình dung ra một ngày tôi không còn được nhìn thấy con nữa, không biết con tôi sau này sẽ ra sao? Ban đầu nghe tin 60 ngày cuối cùng còn được sống trên cõi đời này với con, tôi đã cố để không khóc mà nước mắt cứ chảy ra. Cứ đêm nào nhìn...