Sợ lây bệnh, người yêu xa lánh
Biết anh sợ lây bệnh viêm gan B, tôi đề nghị chia tay. Đầu tiên anh an ủi, nói tôi hãy yên tâm nhưng càng ngày anh càng lạnh nhạt, không còn như xưa.
Chúng tôi quen nhau qua một người bạn, cả hai đều 24 tuổ.i. Anh học công nghệ thông tin, đi làm gần một năm, hai đứa nói chuyện chủ yếu qua Facebook và Skype, khi đó anh đang ở cách Hà Nội 35 km còn tôi trên Hà Nội. Hàng ngày chúng tôi luôn trò chuyện qua lại và thân, rồi yêu nhau từ khi nào không hay.
Ảnh minh họa
Kể từ khi chia tay người yêu trước, một phần nhờ có anh mà tôi thoát ra được những tháng ngày buồn bã, đau khổ. Tuy nhiên vì không muốn yêu xa nên nhiều lần anh ngỏ ý muốn tiến xa nhưng tôi đều lảng tránh, bởi muốn duy trì tình bạn.
Mọi chuyện sẽ chẳng có gì đặc biệt nếu anh không lên Hà Nội làm việc, chúng tôi thân thiết nhau hơn, không có chuyện gì là anh không kể cho tôi biết. Tôi cũng nhận thấy anh dành tình cảm đặc biệt cho mình. Chúng tôi yêu nhau, tôi dần nhận ra anh là người tốt, có thể yêu thương và yêu thương tôi hết mực.
Tới một ngày, tôi vô tình đọc được cuộc nói chuyện của anh với người yêu cũ. Anh nói với chị rằng chẳng thích tôi, chỉ vì bạn giới thiệu nên mới nói chuyện. Anh bảo tôi không hiền như chị, trong khi luôn nói với tôi rằng tôi rất hiền, người yêu anh ngày xưa ăn chơi, nghịch ngợm. Tôi như chế.t đứng khi đọc được những dòng ấy.
Tôi định sẽ im lặng và chia tay không lý do, không nghe điện thoại của anh. Có lẽ cũng nhận ra những thay đổi của tôi nên anh tìm gặp, ngọt ngào, gặng hỏi, tôi không nói nhưng cảm thấy anh có gì đó không thật lòng. Tâm sự với bạn bè, họ bảo tôi nên để ý anh một thời gian hẵng quyết định. Rồi mọi thứ cứ cuốn đi, tôi đã bỏ qua và yêu thật lòng vì thấy anh quan tâm hết mực, anh là một người khéo ăn nói để cho tôi vui lòng và rất biết nhường nhịn đúng mực.
Tôi quyết định nói cho anh biết mình bị viêm gan B. Tôi chưa bao giờ có ý định sẽ giấu anh nhưng không có cơ hội thích hợp nên yêu nhau được hơn 2 tháng tôi mới nói. Tôi là người lành mang mầm bệnh, cũng không nguy hiểm lắm, nhưng khi biết bạn gái có bệnh anh đã sợ bị lây (chúng tôi mới dừng lại ở mức hôn nhau). Tôi đề nghị anh đi kiểm tra, kết quả âm tính.
Video đang HOT
Sau đó chính tôi đề nghị chia tay, đầu tiên anh an ủi, nói tôi hãy yên tâm nhưng càng ngày anh càng lạnh nhạt, không còn như xưa. Tôi nghĩ ngợi, đau khổ rất nhiều, rất buồn, không biết phải làm thế nào, tôi rất nhớ anh. Không biết anh còn yêu mình không nữa? Tôi phải làm sao bây giờ?
Theo VNE
Hãy cho con được yêu anh ấy!
Chỉ có anh ấy mới mang đến niềm hạnh phúc cho con, che chở, bảo vệ con qua những bão táp cuộc đời.
Ba ơi!
Có lẽ thật kỳ lạ khi hai người ngày ngày vẫn gặp mặt nhau mà lại viết thư cho nhau, phải không ba? Nhưng con thật mong ba đọc được những dòng thư này để hiểu con gái của ba và để kết thúc những nặng nề đang hiện hữu trong gia đình chúng ta.
Con - một cô gái vừa 25 tuổ.i, không quá già dặn để hiểu hết tất cả mọi vấn đề của cuộc sống, nhưng không còn quá non nớt để núp dưới bóng ba mẹ.
Suốt bao nhiêu năm qua, những gì ba đã làm cho con, con cảm nhận được tình yêu thương của ba là vô bờ, con biết ơn ba nhiều lắm, ba à! Nhưng con ước gì, ước gì ba có thể hiểu được nỗi lòng và cảm xúc của con.
Năm con 18 tuổ.i, con bắt đầu rung động đầu đời với một cậu bạn tuấn tú, học giỏi của trường. Tình cảm của chúng con trong sáng, hồn nhiên với những lần cùng nhau đi về, vui đùa bên các bạn, những cảm xúc nhẹ nhàng tiếp thêm động lực và niềm vui cho cuộc sống của con. Nhưng rồi ba phát hiện, ba không cần nghe và không cần biết những gì con giải thích. Để đến một ngày, cậu ấy quay đi và không gặp con nữa khi nhìn thấy những vết lằn roi in đầy trên cánh tay con. Ba! Con không biết thứ tình cảm học trò đó có gọi là tình yêu hay không? Chỉ biết rằng đó là những cảm xúc đau khổ mà ngay cả bây giờ, con vẫn thấy sợ hãi mỗi khi nhắc lại.
Lên đại học, con bắt đầu cuộc sống xa nhà, rồi con tìm được cho mình một người bạn trai mới, dù không sâu đậm gì lắm nhưng con chắc anh ấy là một người đàn ông tốt. Tết năm ấy, anh ấy đến nhà ra mắt ba nhưng sau khi anh vừa về, bất chấp cả ngày đầu năm mới, ba mắng con như tát nước vào mặt. Chuyện tình sinh viên đó cũng nhanh chóng kết thúc khi hai đứa chẳng nhìn thấy tương lai gì và ba rất hài lòng về điều đó. Còn con thêm lần nữa chán nản về chuyện tình cảm của mình.
Rồi con đi làm, con gặp gỡ và yêu anh, người yêu bây giờ của con, ba biết không, lúc đầu vốn con không có ấn tượng gì đặc biệt lắm, nhưng rồi mỗi ngày con cảm nhận được thêm những điều tốt đẹp, đáng quý của con người anh. Và bây giờ con thật sự rất yêu anh.
Lúc đầu ba lại phản đối vì khác dân tộc, sợ không phù hợp nhưng thời gian trôi qua, trước sự kiên trì của anh, ba mẹ đã chấp nhận. Con hạnh phúc lắm ba à, đó là những ngày hạnh phúc sung sướng nhất trong cuộc đời con, những bữa cơm có ba mẹ và có anh sao mà ngon và đẹp như những giấc mơ vậy. Con thật yêu mến không khí gia đình mình, đi làm hay đi đâu cũng vậy, con muốn chỉ nhanh chóng chạy về nhà, ngôi nhà đầy tiếng cười của những người con yêu quý.
Con đối mặt với một kỳ thi quan trọng, ba nói rằng, con hãy cố gắng lên, rồi sau đó chúng con sẽ tổ chức đám cưới khiến con vui mừng lắm. Con học ngày học đêm, vừa học vừa làm khiến đầu con như muốn nổ nhưng có sự động viên của anh, của ba mẹ và những viễn cảnh hạnh phúc, tương lai sáng lạn phía trước đã tiếp thêm sức mạnh và động lực kỳ lạ cho con.
Hãy cho con được lựa chọn tình yêu của mình ba nhé! (Ảnh minh họa)
Kỳ thi cũng xong, con làm bài tốt hơn cả những gì con mong đợi. Chúng con chờ đợi hạnh phúc mới của mình, ngày tháng và chuyện nhà cửa cũng đã được ba mẹ hai bên bàn tính xong xuôi. Ba đã dự tính rất chu đáo, con tự hào vì được là con gái của ba, con yêu ba.
Nhưng hạnh phúc của con biến mất, sau một lần chúng con giận hờn vu vơ, ba biết được và hiểu lầm anh. Dù chúng con ra sức giải thích, dù anh đã tìm đến nhà bao lần khi bị ba mẹ đối xử thật tệ... nhưng ba vẫn không buông tha cho anh.
Con nói chuyện với ba, ba không nghe lọt tai câu nào nữa, ba giờ đã có đủ thứ lý do để phủi bỏ tất cả.
Ba ơi, ba nói đúng, anh không phải là người đàn ông tài giỏi khi đã 33 tuổ.i mà vẫn chưa có thành tựu gì ngoài việc làm công chức bình thường, lương tháng chỉ có 3 triệu, gia đình cũng chẳng dư giả. Tất cả những nhận xét của ba con thấy hết, từ chuyện khác biệt về dân tộc đến chuyện anh làm việc chậm chạp, không nhanh nhạy, cũng không khéo léo trong cách nói chuyện, giao tiếp.
Nhưng con còn nhìn thấy rằng, anh là người chu đáo và biết quan tâm tới người khác, không chỉ riêng con mà tất cả mọi người đều nhận thấy điều đó. Khi mẹ bị té xe, con và ba ban ngày đều chỉ lo đi làm thì anh là người luôn chạy tới kề bên để quan tâm mẹ, dù anh cũng phải làm việc như chúng ta. Mỗi ngày cuối tuần, anh đều đến nhà mình nhặt cỏ cho mẹ dù anh không rành những việc đó. Khi ba đi xa bao nhiêu ngày, nhà không có đàn ông, mỗi tối anh đều đến chỉ để soi đèn pin đi xem xét chung quanh nhà đến khuya mới chịu về. Rất nhiều lần trở về nhà sau buổi trưa tan sở con thấy anh, vẫn còn quần áo công sở đang ngồi cắt trà cho mẹ hoặc gọt nha đam cho con. Đôi lúc rảnh rỗi, anh còn chà rửa bồn nước và sàn nhà cùng mẹ. Và còn nữa, còn nhiều nữa ba à! Những thứ đó ba cũng có nhìn thấy nhưng ba không nhớ hay không muốn nhớ?
Đó chỉ là một phần lý do làm con yêu anh ấy.
Con yêu anh ấy vì những quan tâm tỉ mỉ của anh, cho dù là những bộ váy làm anh phải để giành tiề.n cả tháng hay những đôi vớ tay, vớ chân mới anh mua để thay cho đôi cũ của con. Con yêu anh vì anh không bao giờ nói ngọt ngào và cũng không dung túng cho những sai trái của con. Con yêu anh vì những câu càm nhàm phát mệt nhưng tốt cho sức khỏe của con. Con yêu anh vì cái cách anh đối xử với mẹ anh và bạn bè của anh hay những lần anh chạy đi trả lại tiề.n thừa cho người phục vụ quán ăn. Và đặc biệt, anh luôn luôn căn dặn con không được giận và hỗn láo với ba mẹ ngay cả khi ba mẹ hắt hủi anh.
Con yêu anh vì anh không như những gã đàn ông khác, nói với con rằng: "tìn.h dụ.c trước hôn nhân là chuyện bình thường, chúng ta có thể thử" (đáng buồn là một trong những tên theo đuổi con mà ba cho là vừa ý ba nhất lại nói với con câu này, đó là lý do con cho anh ta biến mất). À, anh còn là người đàn ông quý hiếm khi không rượu bia và cũng không thuố.c l.á.
Bên anh con được là chính con, con lúc nào cũng cảm thấy vui vẻ, thoải mái, tràn đầy niềm tin vào tương lai, vào cuộc sống, con cảm thấy mình thật may mắn, con rất yêu anh, ba à. Con không còn suy nghĩ: "Yêu chỉ để có người yêu" như trước đó nữa, con thật sự muốn cùng anh đi đến hết quãng đời còn lại.
Trung thu vừa rồi, anh mang bánh đến biếu, ba mẹ đã chặn đường và đuổi anh về. Con đã quá bất mãn trước sự vô lý và cách hành xử như vậy nên hỗn láo với ba mẹ, con xin lỗi. Nhưng con ước gì ba hiểu được cảm xúc của con lúc này. Và con còn muốn ba hiểu, anh ấy là người con yêu thương, ấy hoàn toàn xứng đáng nhận những điều đó.
Giờ đây đi đâu, con cũng không còn muốn trở về ngôi nhà đầy những nặng nề và những bữa cơm không mùi vị. Có nhiều lúc, con chỉ muốn chế.t trước áp lực bắt con phải lựa chọn của ba mẹ.
Con tự hỏi ba mẹ đang ép con phải chia tay? Và nếu con chia tay anh, con đán.h mất hạnh phúc của mình thì sau này con không hạnh phúc, ba mẹ sẽ làm gì để chịu trách nhiệm cho con? Vậy tại sao ba mẹ không cho phép con tự quyết định và tự chịu trách nhiệm về hạnh phúc riêng của mình? Ba ơi, con biết ba làm tất cả chỉ để con vui nhưng gần đây con không còn cười được nữa, mỗi ngày con đều khóc, bác sĩ nói con bị stress rồi ba à! Và ba ơi, con đã không còn là con của năm con 18 tuổ.i.
Hãy cho con quyết định được không ba! Con biết suy nghĩ, con biết yêu quý bản thân mình và con cần có gia đình riêng hạnh húc hơn cần tiề.n bạc, quyền chức mà ba cứ mải mê định hướng cho con.
Sau khi ba đọc được những dòng này, ba hãy suy nghĩ, ba nhé. Chúng con luôn yêu quý và tôn trọng ba. Lâu rồi con thèm một bữa cơm như ngày đó, thèm đến mức ngay cả trong cơn mơ con cũng thấy, ba biết không?
Theo VNE
Người nào đó Chẳng có niềm đau nào hơn khi bản thân chênh vênh giữa "tình bạn thân" và "tình yêu". Bật "Sad Angle" để nghe lại những giai điệu quen thuộc từng một thời gắn bó với tôi, một thời bắt đầu yêu thương một người con gái và cho đến tận bây giờ vẫn thế. Chẳng có niềm đau nào hơn khi bản thân...