Sợ hãi khi phải đến nhà của người yêu chơi…
Tôi và người yêu đã yêu nhau được 2 năm, và rồi tôi quyết định chia tay vì danh dự của con gái. Trong suốt 2 năm qua, hầu như tất cả gia đình, họ hàng, bạn bè hai bên đều biết mối quan hệ của hai đứa. Chúng tôi yêu nhau nghiêm túc và đều hướng tới việc xây dựng một gia đình hạnh phúc.
Nhưng trước đây, tôi học đại học ở xa, còn anh đã ra trường đi làm nên chưa cưới xin và việc chúng tôi đến nhà nhau cũng thưa, chỉ có dịp tết mới gặp. Khi tôi ra trường, dù chưa xin được việc nhưng gia đình anh cũng đã bàn tính việc cưới hỏi do được tuổi cưới. Rồi tôi chẳng biết mình bị cuốn vào gia đình anh từ lúc nào.
Cứ hễ trong nhà, ngoài họ có việc gì là mẹ anh lại bảo anh đón tôi đến “giúp”. Anh nói rằng: “Mẹ bảo anh chở em xuống để làm quen dần với gia đình”. Nhưng quả thật tôi không thể chịu được khi ai cũng sai bảo tôi lấy cái này, làm cái kia mặc cho tôi đang bận làm bất cứ việc gì.
Rồi sau đó, chỉ có mình tôi rửa một đống bát đĩa, xoong nồi của hơn chục mâm cỗ. Nhà anh có em gái kém tôi một tuổi nhưng mỗi lần tôi đến, cô bé lại lên phòng chơi, để cho tôi làm hết mọi việc.
Khi không có cỗ bàn thì mẹ anh bảo anh đón tôi đến nhà anh “chơi” cho gần gũi. Sau đó, quần áo, giầy tất của anh, anh lôi một đống ra “nhờ” tôi giặt giũ, rồi gia đình anh thấy tiện cũng tháo luôn chăn màn cho tôi giặt.
Dù thấy tôi rơi vào cảnh “đầu tắt mặt tối”, một mình dọn rửa, giặt đồ cho nhà anh nhưng anh vẫn phớt lơ, coi đó là chuyện rất đỗi bình thường. Dường như, khi thấy tôi “chăm chỉ” như vậy, anh còn tỏ vẻ tự hào với cả gia đình. Còn tôi chỉ biết nuốt những giọt nước mắt tủi thân vào trong.
Video đang HOT
Trong khi gia đình, họ hàng tôi có việc gì thì anh mượn cớ bận đi làm để thoái thác hoặc chỉ đến qua một chút cho có mặt. Không bao giờ anh tham gia cùng anh chị em, cô dì, chú bác nhà tôi làm cỗ hay giúp đỡ mọi người bất cứ việc gì.
Một lần, hai lần còn có thể chấp nhận nhưng 5 tháng nay, từ khi gia đình anh lên nhà tôi nói chuyện người lớn, hầu như tuần nào tôi cũng cảm thấy rất mệt mỏi vì được người yêu “đưa rước” thường xuyên. Bố mẹ tôi thấy anh chăm chỉ lên đón tôi xuống nhà lại nghĩ con gái mình được yêu chiều, quý mến chứ đâu biết được sự tủi thân của con gái? Tôi cảm thấy hình như có điều gì đó không ổn về mối quan hệ giữa chúng tôi.
Tôi bắt đầu để ý, tìm hiểu, phải khó khăn lắm tôi mới biết được sự thật. Hóa ra, gia đình anh nghĩ rằng, trước kia khi tôi còn đi học, anh đã chu cấp tiền cho tôi ăn học, rằng tôi thường xuyên tiêu tiền của anh, giờ tôi không lấy anh thì không có ai thèm lấy tôi. Tôi chưa có nghề nên phải bám riết lấy anh, chứ như anh có nghề nghiệp ổn định, đẹp trai, phong độ “cua” đâu chẳng được vợ. Họ còn chê tôi chậm chạp, vụng về…
Tôi sững sờ… hóa ra họ đang nghĩ tôi là cô gái hư hỏng, phải lụy anh để lấy tiền ăn học suốt mấy năm ngồi trên ghế nhà trường. Nhưng trên thực tế, tôi không hề lấy của anh một đồng nào và gia đình anh cũng không biết rằng, tôi cũng có nhiều người khác theo đuổi chứ không chỉ riêng anh. Gia đình, họ hàng, làng xóm tôi cũng chưa một ai chê tôi vụng về, chậm chạp mà lúc nào cũng lấy tôi làm gương để dạy dỗ con cái họ.
Gia đình anh còn cho rằng, vì tôi chưa có việc nên khi rước tôi về, gia đình anh sẽ phải lo việc cho tôi nên họ có quyền sai khiến tôi và tôi phải làm những điều đó là lẽ đương nhiên.
Tôi đã suy nghĩ rất nhiều và quyết định nói lời chia tay trong sự ngỡ ngàng của anh. Anh mắng nhiếc tôi là” phản bội”, là “phụ tình”, còn tôi chỉ nhếch mép cười mỉa mai: “Em có lòng tự trọng của riêng em, em không muốn chưa làm vợ đã phải về nhà anh làm dâu!”.
Anh sững sờ, cuống quýt níu kéo nhưng tôi vẫn dứt khoát với quyết định của mình bởi, tôi biết nguyên nhân dẫn đến thái độ của gia đình anh đối với tôi, chắc chắn xuất phát một phần lớn từ phía anh.
Chia tay mối tình 2 năm, tôi cũng buồn đau rất nhiều nhưng là một người con gái, tôi có sự tự kiêu của riêng mình, tôi không muốn vì tình yêu mà đánh mất đi lòng tự trọng của bản thân. Chưa cưới xin, gia đình anh đã coi tôi không ra gì thì không biết khi về làm dâu, tôi còn bị đối xử tệ bạc như thế nào nữa?
Theo VNE
Muốn đi bước nữa, nhưng không yên tâm để con gái sống với bố dượng
Tôi không sợ con gái tôi thiếu thốn về vật chất. Nhưng nếu lấy chồng, tôi phải đưa con gái đi sống cùng tôi và cùng chồng tôi. Điều này thật nguy hiểm vì con gái sống với bố dượng thì tôi không yên tâm cho dù bây giờ cháu còn nhỏ.
Tôi không sợ con gái tôi thiếu thốn về vật chất. Nhưng nếu lấy chồng, tôi phải đưa con gái đi sống cùng tôi và cùng chồng tôi (Ảnh minh họa)
Năm nay tôi 34 tuổi đã ly hôn và là bà mẹ đơn thân đã 4 năm nay. 4 năm khó khăn vất vả, tôi vẫn vật lộn với cuộc sống mưu sinh để nuôi con một mình vì bố của con gái tôi không hề chu cấp một đồng nào.
Tôi cũng không muốn trình bày lý do tại sao chúng tôi ly hôn. Nhưng sau khi ly hôn, tôi đã bắt đầu từ một con số âm rất lớn. Lúc ấy, tôi không có nhà cửa, không nghề nghiệp (thời gian nghỉ thai sản, tôi nghỉ luôn ở nhà chăm con). Lúc đó tôi đã nghĩ không biết mình sẽ đứng lên bằng cách nào, làm gì để nuôi con.
Cuối cùng thì mọi thứ đã qua. Giờ tôi đã có một công việc ổn định mà nhiều người mơ ước, mỗi tháng trừ chi phí sinh hoạt và tiền học cho con, tôi còn tiết kiệm đươc 30 triệu. Hiện giờ tôi có đủ khả năng mua nhà và xe cho bản thân. Vì thế cuộc sống của 2 mẹ con tôi hiện giờ thật thoải mái. Tôi cũng rất hạnh phúc có một cô con gái xinh đẹp, thông minh, ngoan ngoãn và đặc biệt rất thương mẹ.
Còn bản thân tôi cũng có khá nhiều người theo đuổi, nhưng tôi không muốn quen người nào. Trong số đó có 1 anh cùng hoàn cảnh như tôi. Anh ly thân vợ 3 năm và mới ly hôn được 1 năm, con gái anh ở với mẹ nó.
Anh về ở với bố mẹ anh, còn nhà cửa, anh để lại cho vợ và con anh sống. Sau khi ly hôn anh cũng lao vào làm việc cật lực. Sau giờ làm việc, anh đi học thêm văn bằng 2 và học thêm cao học. Công việc của anh cũng ổn định, còn gia đình cũng thuộc gia đình nề nếp.
Tôi cũng có tìm hiều sơ qua về anh như vậy. Về phần anh thì anh không biết về công việc và gia đình tôi vì tôi không cho anh biết. Anh chỉ biết là tôi đang sống một mình nuôi con. Anh rất thương tôi và thương cả con gái tôi nữa.
Anh muốn chúng tôi cưới nhau và còn hứa trước khi cưới sẽ mua nhà riêng để tôi không phải sống cùng bố mẹ anh (Anh không biết tôi có đủ khả năng mua được căn chung cư ở Hà Nội). Tôi khuyên anh nên tìm người khác để lấy làm vợ. Bởi dù sao đàn ông cần có một người phụ nữ bên cạnh để làm bạn cho vui, nhưng anh không chịu.
Mọi người trong gia đình tôi đều khuyên tôi lấy chồng để con gái tôi có 1 người bố đúng nghĩa và để tôi cũng có người làm bạn cho vui. Tôi cũng muốn kết hôn thêm lần nữa nhưng thật tâm tôi rất sợ.
Tôi không sợ con gái tôi thiếu thốn về vật chất. Nhưng nếu lấy chồng, tôi phải đưa con gái đi sống cùng tôi và cùng chồng tôi. Điều này thật nguy hiểm vì con gái sống với bố dượng thì tôi không yên tâm cho dù bây giờ cháu còn nhỏ, nhưng khi lớn lên chút nữa thì sao? Còn để cháu ở với bà ngoại thì tôi không đành lòng, vì tôi phải đánh đổi rất nhiều thứ để giành được quyền nuôi con và vì đó là con gái tôi sinh ra, tôi yêu thương con thậm chí còn hơn bản thân mình.
Tôi phải làm sao để vẫn có thể lấy chồng nhưng vẫn đảm bảo được sự an toàn tuyệt đối cho con gái tôi đây?
Theo VNE
Vợ vô sinh, tình nhân đẻ con trai cho chồng Cuộc sống của tôi trở nên nặng nề, bức bối khi cả nhà chồng biết tôi không thể sinh con. Mẹ chồng tôi ra lườm vào nguýt, thỉnh thoảng bà bóng gió cay nghiệt "cây độc không trái, gái độc không con", khiến tôi đau như dao cắt từng khúc ruột. ảnh minh họa Mới nhập trường đại học, tôi đã bị tiếng...