Sinh nhật rủ cả công ty đi ăn tiệc, ai cũng hỏi: “Chị với cháu đâu anh?”, chồng hờ hững..
Anh đẩy cửa vào nhưng thấy chân vướng vướng khi đá phải thứ gì đó. Bât điên lên thây vơ năm bât đông anh liên đưa chân đa đa nhưng rôi…
ảnh minh họa
Từ ngày lấy anh chị mới biết anh tính tình gia trưởng chứ không hiền như chị vẫn nghĩ. Nhưng tính chị hiền lại giỏi cam chịu nên cũng chiều chuộng được anh. Mấy năm đầu gia đình còn khá yên ấm đặc biệt khi chị sinh con đầu lòng. Khi đó anh vẫn còn quan tâm vợ con, sau mỗi giờ làm anh vẫn về sớm để ăn cơm nhà cùng với chị và con gái.
Mẹ chồng vẫn khen chị giỏi khi sống với anh bao năm mà vẫn hòa thuận. Chị chỉ cười hiền vì mẹ đã thấu hiểu, nhưng mẹ chồng chị nào hay biết nhiều lúc chị cũng cảm thấy ngột ngạt và mệt mỏi vô cùng.
Chị đi đâu làm gì anh cũng quản lý kiểm soát, chị ăn mặc đẹp anh không thích đặc biệt không được nhắn tin gọi điện cho con trai kể cả bạn học từ thời cấp 3. Càng ngày chị cảm thấy mình đánh mất bản thân, chị như chú chim ngoan trong lồng. Nhưng ít ra khi đó anh còn ngoan chưa ngoại tình nên chị không có cớ gì để nổi giận hay bỏ đi.
(Anh minh hoa)
Năm con gái chị 5 tuổi, anh bắt đầu dở chứng, anh cặp với 1 cô gái nóng bỏng cùng công ty. Thời gian đó cứ hễ về nhà là anh cau có vô cớ với vợ con, thậm chi anh còn đòi ngủ riêng trong phòng sách để dễ nhắn tin với gái.
Dạo đó chị thấy mình hay bị đau bụng, cứ đêm đến chị lại toát hết mồ hôi. Chị bò lê lết ra nhà vệ sinh, chị muốn nhờ chồng giúp đỡ nhưng anh ngủ ở phòng bên không hề hay biết gì. Có hôm gọi anh dậy thì anh bảo:
- Cô đừng giả vờ nữa, ngủ đi tôi không qua bên đó ngủ đâu đừng có mà bày trò. Đồ đàn bà rách việc làm tỉnh cả ngủ.
Anh vừa khép cửa cái rầm thì chị ngất xỉu tại chỗ, chị nằm đó giữa sàn nhà lạnh lẽo mà anh chẳng hề hay biết chẳng hề đoái hoài. Tỉnh dậy lết thân xác lên giường nước mắt chị ứa ra. Chị không rõ mình đã làm gì mà anh lại trở nên lạnh lùng như vậy.
Chị cố làm anh vui con vui nhưng anh chỉ quan tâm đến cô bồ. Đang ăn cơm mà anh vẫn nhắn tin với bồ cười tủm tỉm, sinh nhật con anh cũng quên. Anh ngủ với bồ đến sáng, đêm đó con bé khóc rất nhiều:
- Mẹ ơi có phải bố ghét con không ạ? Sao bố không về thổi nến cùng con.
- Con ngoan, mẹ xin lỗi là do bố bận đi công tác đột xuất. Lúc chiều bố còn gọi dặn mẹ phải mua bánh thật ngon cho con đấy, con ăn đi mai bố về bố sẽ mua quà cho con nhé.
Video đang HOT
Chị thương quá ôm con vào lòng, ngày mai anh về chị nhắc anh. Anh hờ hững:
- Ờ tôi quên, mà ngày xưa tôi cũng làm gì có sinh nhật, đúng là bày vẽ.
- Anh lam bô cai kiêu gi vây, tư bao giơ anh trơ nên vô trach nhiêm như thê.
Chị sững sờ tự đi mua quà rồi bảo với con là do bố tặng. Chị càng ngày càng gầy xanh xao nhưng anh chẳng hề để ý, vì trong mắt anh khi ấy cô bồ là tất cả.
Hôm đó sinh nhật anh cũng là kỷ niệm 6 năm ngày cưới, chị mặc đẹp mặc cả váy cho con gái nữa để cùng anh đi dự sinh nhật nhưng anh nói như gội 1 gáo nước lạnh vào mặt:
- Cô đi làm gì cho xấu mặt tôi, ở nhà đi, bực mình.
Nói rồi anh lạnh lùng bỏ đi, chị ôm con trong bẽ bàng. Hai mẹ con chị ở nhà xem phim rồi đi ngủ. Cho con ngủ xong chị thấy cơn đau dữ dội, chị dường như kiệt sức.
Còn anh mời cả công ty đi ăn tiệc rất hoành tráng, ai cũng váy áo lộng lẫy cả cô bồ nữa. Mấy người cùng công ty hỏi thăm:
- Chị và cháu đâu anh?
Anh hờ hững:
- Kệ mẹ con nhà nó, giờ anh chỉ quan tâm hôm nay ai say ai tỉnh thôi. Nào mình cùng zô nào.
Mấy người hưởng ứng, còn mấy người phụ nữ thấy thương cho vợ. Còn cô bồ thì hớn hở ra mặt, anh càng vô tâm với vợ cô ta càng khinh thường chị và càng được lướt.
Hôm đó họ đi tăng 2 nữa mới về, hôm đó sợ mọi người biết nên anh và cô bồ không đi nhà nghỉ. 1 giờ sáng anh về đến nhà trong men say loạng choạng. Anh đẩy cửa vào nhưng thấy chân vướng vướng khi đá phải thứ gì đó. Anh với tay bật điện lên thì chết sững khi thấy vợ nằm dưới sàn nhà:
- Cô dậy đi định nằm vạ ở đây phải không? Cô tức vì tôi không có cô đi sinh nhật chứ gì.
Anh đưa chân đá đá vợ:
- Dậy đi.
Nhưng mãi vẫn không thấy vợ phản ứng gì, anh ngồi xuống sờ vào mũi vợ thì giật mình khi chị đã tắt thở. Anh cuống quýt:
- Vợ ơi em sao vậy, vợ ơi em tỉnh lại đi.
Anh đưa vợ đi cấp cứu thì đã quá muộn, chị đã chết vì căn bệnh ung thư. Về nhà anh lục lọi túi xách của vợ thì chết sững khi thấy sổ khám bệnh. Nhìn thời gian thì chị đã phát hiện mình bị ung thư từ lâu, nhưng anh chẳng hề hay biết điều gì vì anh còn bận quan tâm cô bồ. Giờ đây khi vợ đã chết anh mới thấy ân hận vì đã đối xử tàn nhẫn với vợ và con gái. Nhìn con bé khóc ngất lên ngất xuống. Mọi người ở công ty biết chuyện ai cũng thấy có lỗi và trách anh vô tâm vô tình. Hôm đó biết chuyện cô bồ vui mừng ra mặt, chạy đến bên anh thủ thỉ:
- Chị ta chết càng tốt vậy là mình có thể đế bên nhau rồi.
- Cô câm mồm đi, vợ tôi chết cô còn nói vậy à?
- Anh sao vậy, sao anh lại mắng em chẳng phải anh hứa sẽ lấy em sao?
- Cô đừng mơ cút khỏi đây đi đừng làm phiền vợ tôi, cút.
- Được rồi anh nhớ đấy.
Cô ta đi rồi anh quỳ trước bàn thờ vợ xin lỗi, nhưng còn ích gì nữa. Chị đã ra đi mãi mai, vết thương anh gây cho chị cả đời này sẽ không thể xóa nhòa nổi.
Theo blogtamsu
Chẳng ai tin tôi lại bỏ chồng chỉ vì sinh nhật không được tặng hoa
Tôi đã đợi tới ngày đó, ngày sinh nhật lần thứ 5 của mình để biết được rằng, tình yêu anh dành cho tôi được bao nhiêu.
Tôi đã cho anh quá nhiều cơ hội, nói với anh nhiều lần nhưng anh không thay đổi. Vậy thì tôi phải thay đổi, phải làm một cú sốc để anh nhận ra, đừng bao giờ vô tâm với người ở bên cạnh mình
Dù từ sáng tới tối không được anh nhắn một tin chúc mừng, tôi cũng vẫn cố gắng không buồn. Tối về, tôi đi chợ, cẩn thận nấu những bữa ăn ngon, muốn cả nhà sum vầy bên gia đình, có một bữa cơm thật ấm cúng. Chẳng cần nhà hàng sang trọng, chẳng cần quà cáp xa hoa, chỉ cần được ở bên nhau, được nhận một bó hoa và nghe một câu chúc mừng....
Nhưng, đợi mãi, đợi mãi không thấy chồng về. Cuối cùng, tôi nhận được một cuộc điện thoại &'Em à, nay anh có việc ở công ty, các anh chị em đi liên hoan, anh quên khuấy mất không gọi về cho em. Em ở nhà cứ ăn cơm trước đi nhé'.
Nước mắt tôi bắt đầu trào ra, nghẹn đắng cổ họng. Tôi chỉ nói một câu &'Anh không nhớ hôm nay là ngày gì sao?', rồi cúp máy. Tôi khóc như mưa, không còn cầm được lòng. Tôi đã đợi như thế suốt 5 năm qua và đây là ngày quyết định. Tôi đã nghĩ, nếu như anh cũng không nhớ ngày sinh nhật của vợ, không tặng hoa vợ, không có một món quà gì cho vợ nữa thì... hôm nay, tôi sẽ viết đơn ly hôn và kí không do dự.
Tôi đã khóc, bao nhiêu năm khóc thầm và chịu đựng vì mái ấm, vì gia đình. Nhưng năm nay, tôi thực sự không chịu được nữa rồi. (Ảnh minh họa)
Tôi ngồi đợi chồng về, tưởng sau cuộc điện thoại ấy anh sẽ ngay lập tức mà lao về nhà, xin lỗi vợ rối rít. Nhưng không... anh vẫn vui vẻ với mọi người trong công ty anh, mặc vợ một mình đón sinh nhật cùng con nhỏ.
5 năm rồi, tôi chưa từng được nhận bất cứ một món quà sinh nhật nào từ chồng. Nói đúng hơn, đã 5 năm, ngay từ năm đầu cưới nhau, anh chưa từng nhớ tới sinh nhật tôi. Vậy mà ngày yêu nhau, mỗi dịp sinh nhật, anh đều tặng cho tôi quà này, quà nọ, anh đều cho đi chơi, đi ăn, đi dạo, thậm chí là đi hát và dành tặng tôi một bài hát rất hay. Từ ngày cưới nhau về, tôi vun vén gia đình, lo cho anh, làm tròn trách nhiệm của người vợ, người mẹ... nhưng đổi lại, tôi nhận được gì?
Không một lời cảm ơn, không một món quà, thậm chí, tôi không nhận được gì từ anh... Trong khi tôi, lần nào sinh nhật anh, tôi cũng nhớ, cũng bảo cả nhà đi ăn, hoặc là mua bánh gato, hoặc là nấu cho anh những món ngon. Tình yêu phải do hai người vun đắp, phải có đi có lại. Tại sao anh lại chỉ biết một mình hưởng thụ, còn vợ anh, anh coi như người dưng nước lã?
Tôi đã khóc, bao nhiêu năm khóc thầm và chịu đựng vì mái ấm, vì gia đình. Nhưng năm nay, tôi thực sự không chịu được nữa rồi. Cuộc sống mấy năm làm vợ chồng, anh vô tâm, chưa từng quan tâm tôi thích gì. Chưa một lần anh có ý định đưa mẹ con tôi đi du lịch. Anh cũng không bao giờ chủ động ngỏ ý ra nhà hàng ăn, hay đưa tôi đi mua thứ gì đó. Nếu nói chưa từng nhận được món quà nào từ chồng thì hơi sai nhưng mà, có lẽ, món quà duy nhất chính là đôi giày vì hôm đó đang đi thì rách giữa đường nên anh phải vòng vào quán mua vội cho tôi...
Vậy đó, cuộc sống vợ chồng là sự sẻ chia, thông cảm và san sẻ gánh nặng. Nhưng anh làm được gì cho tôi? Lúc nào anh cũng nhắc nhở tôi phải làm tròn trách nhiệm cho gia đình. Nhưng anh đã làm tròn trách nhiệm của một người chồng với tôi chưa? Ngoài kia, anh có gái gú gì hay không, tôi không rõ. Chỉ là, tôi cảm thấy quá mệt mỏi với cuộc sống này rồi? Làm gì có chuyện, 5 năm mà chưa một lần chồng nhớ sinh nhật vợ? Chỉ là anh cố tình quên, hoặc là, trong mắt anh, người vợ này không có giá trị gì...
Một người chồng quá vô tâm chỉ khiến tôi cảm thấy mệt mỏi khi sống cùng. Dù lòng tôi còn rất yêu anh, nhưng tôi quyết tâm ra đi, mang theo con của mình. Từ bỏ mái ấm gia đình tôi vun đắp bao nhiêu năm.
Tôi đã cho anh quá nhiều cơ hội, nói với anh nhiều lần nhưng anh không thay đổi. Vậy thì tôi phải thay đổi, phải làm một cú sốc để anh nhận ra, đừng bao giờ vô tâm với người ở bên cạnh mình.
Hôm nay cầm tờ đơn tôi đã kí trên tay, anh thật không tin vào mắt mình. Đúng, vì trong mắt anh, tôi là người đàn bà, người vợ một đời cam chịu, chỉ biết hi sinh vì chồng. Nhưng giờ không phải thế. Tôi phải sống cho mình, phải nghĩ khác đi, phải vùng lên, phải đấu tranh tìm hạnh phúc và niềm vui riêng cho bản thân.
Tạm biệt anh... và chúc anh sớm tìm được bến đỗ mới.
Theo blogtamsu
Hầm canh gà mang đến công ty chồng nhưng hé cửa ra đã đứng hình thấy chồng dạy thư ký... Đứng ngoài cửa mà tôi sốc ngất trước cảnh tượng chồng đang dạy thư ký "làm việc" bằng những bộ phận trên cơ thể. Hóa ra những buổi tối làm việc, tăng ca của anh là thế này ư? Vừa hé cánh cửa ra, tôi sốc ngất thấy cô thư ký và chồng làm... (ảnh minh họa) Độ này không biết công ty...