Sinh con cho người mình yêu, phải chăng đó là tội lỗi?
Năm nay tôi đã ngoài bốn mươi, cũng có chút địa vị trong xã hội. Tôi là một người hoạt động nghệ thuật. Tôi không muốn kể chi tiết về công việc của mình.
ảnh minh họa
Vì như vậy có thể sẽ khiến một số người nhận ra và sẽ gây tổn thương cho họ. Tôi chỉ muốn kể lại cảnh ngộ của mình để các anh chị ngõ hầu chia sẻ.
Các anh chị kính mến!
Năm 18 tuổi, từ Bắc tôi di cư vào Nam cùng gia đình. Lúc đó, Sài Gòn với tôi có quá nhiều lạ lẫm, không khí nghệ thuật cũng khác xa. Mọi thứ đều mới mẻ, con người cũng không giống như người Bắc. Khi ấy, tôi rực rỡ như một bông hoa. Các đạo diễn gọi tôi là cái bông non, và họ thường tìm tôi để giao những vai nữ sinh ngốc nghếch nhưng đáng yêu. Tôi được lựa chọn phần nhiều vì một hình ảnh lạ, không quá sành đời như các bạn diễn viên Sài Gòn, chứ không phải vì tôi quá đẹp. Hình như những người làm nghệ thuật luôn thích những vẻ đẹp lạ.
Tôi tự thấy mình không quá đẹp không quá tài, chỉ được cái hồn nhiên. Lạ và hồn nhiên, có lẽ đó là bí quyết thành công của tôi, chứ không phải tài năng hay sự khổ luyện. Về sau này nhiều phóng viên cứ hỏi tôi về bí quyết thành công, tôi cũng nói như trong sách vậy thôi. Nhưng thực ra bí quyết của tôi là sự may mắn.
Năm 19 tuổi, tôi yêu lần đầu. Anh ấy là một đạo diễn tài danh. Trước tôi anh có khoảng 20 nhân tình và anh đã có vợ nhưng đang ly thân. Tôi là nhân tình thứ 21 hoặc hơn thế. Cũng không sao, bởi vì đây là người đàn ông làm cho tôi nể phục. Chúng tôi yêu nhau khiến không ít người trong giới xì xào. Ngày đó chuyện gì cũng khiến thiên hạ xì xào. Còn bây giờ, thử đọc báo mạng, thì chẳng còn gì phải bí mật nữa.
Tất cả đều ồn ào trên đó, người ta có thể khoe tất cả mọi thứ. Nhưng đúng là lúc tôi yêu thì mọi thứ không đơn giản. Người ta nói về tôi nhiều lắm. Người ta cho rằng tôi là một dạng gái lẳng lơ, cặp bồ đạo diễn để mong có vai hay. Nhưng tôi thề có trời đất là tôi yêu ngu dại vì tài năng của anh ấy, chứ tôi không có ý lợi dụng để mưu danh lợi. Dẫu rằng khi yêu tôi, anh ấy cũng có những ưu ái chỉ dạy những điều hơn lẽ thiệt và cho tôi những vai diễn tốt. Nhưng, tôi muốn khẳng định, tôi không cố ý lợi dụng anh ấy.
Video đang HOT
Khi yêu tôi trở nên mù quáng và điên cuồng. Một ngày tôi đưa anh ấy về ra mắt bố mẹ tôi. Nhưng trong bữa tiệc gặp mặt đó, gia đình tôi đã phản đối ra mặt. Vì họ không chấp nhận ông con rể lớn tuổi gần bằng bố vợ. Và hơn thế, ông con rể có quá nhiều tai tiếng. Nhưng, người yêu tôi cũng có máu điên trong người. Trong lúc mọi người lui cui dọn bàn ăn ở bếp, anh đã kéo tôi lên lầu, vào phòng riêng và chuyện không hay đã xảy ra.
Khi mẹ tôi gọi hoài không thấy tôi xuống ăn cơm, đã lên phòng và bắt gặp hai đứa đang tình tự. Thật là một chuyện động trời và phỉ báng. Bố tôi đã đuổi cổ ông con rể tương lai ra khỏi nhà ngay lập tức và trói tôi vào bàn, đánh một trận đòn nhừ tử. Tôi cảm giác như mọi thứ tan vỡ hết không cách gì cứu vãn được. Bố mẹ tôi ra lệnh, cấm cửa tôi không cho liên quan đến anh ấy nữa. Nếu tôi có đóng bất cứ vai gì do anh ấy đạo diễn, thì tôi nên bước ra khỏi nhà, bố mẹ từ mặt con.
Nhưng chưa đợi bố mẹ tôi đuổi con gái ra khỏi nhà, thì người yêu tôi đã bỏ tôi đi cặp với một con nhỏ diễn viên khác. Tôi tan nát và nhục nhã. Mọi thứ quá ê chề. Nhưng nói gì thì nói, vẫn không thể thoát được mọi thứ nhanh chóng. Tôi cảm nhận được rằng mình đã yêu người đàn ông này quá nhiều. Tôi đi lang thang trong thành phố, đến những nơi chúng tôi đang hò hẹn. Và khi thất tình thì người ta mới biết buồn. Tôi buồn rũ ra. Tôi rủ đám bạn diễn viên đi uống bia. Và tôi say bí tỉ. Lần đầu tiên tôi say rũ rượi.
Hôm đó tôi không về nhà. Tôi về nhà một người đàn anh trong nghề. Và trong cơn say chúng tôi đã lao vào nhau. Không phải tình yêu. Chỉ đơn thuần tình dục. Nhưng sau bữa đó, anh thú nhận, anh yêu tôi từ rất lâu rồi, nhưng tự thấy mình chẳng là gì nên không dám ngỏ ý. Anh nói, anh biết tôi từ lúc tôi chưa đóng vai nào đầu tiên, và anh yêu tôi rất thầm lặng. Tôi không tin lời anh nói, nhưng tôi thực sự cảm thấy rất ám ảnh với cái đêm say đó.
Nếu là ngày xưa chắc các cụ chửi tôi là dâm loàn đĩ bợm, nhưng bây giờ, thì có lẽ tôi là cô gái đào hoa. Tôi không tin anh ngay, mà phải sau đó ba tháng, chúng tôi đi lại cùng nhau thì tôi thấy anh đúng là một tri âm tri kỷ trong nghề và là một người tình lý tưởng. Nhưng gia đình tôi thì không chấp nhận một đứa con rể mà cái chỗ chui ra chui vào cũng đi thuê, nghề nghiệp chẳng có, thi thoảng đóng vài vai diễn bông phèng đâu gọi là nghề. Tâm lý người Bắc gia trưởng hằn sâu trong đầu bố tôi. Đó chính là cội rễ cho bất hạnh của tôi.
Khi chúng tôi quá yêu nhau thì bố tôi gọi tôi về nói, nếu tôi không cưới anh kỹ sư điện tử thì bố tôi sẽ vứt tôi ra khỏi nhà, coi như không còn con cái gì nữa. Vì ông muốn tôi có cuộc sống ổn định và yên lành. Tôi hiểu điều đó. Nhưng tôi không dám chắc mình có dám hy sinh như vậy hay không. Tôi lần lữa. Anh kỹ sư điện tử rất đẹp trai và gia thế rất ổn. Tôi cũng thấy không có gì phàn nàn, ngoài chuyện tôi đã yêu người đàn ông tài hoa nhưng kém may mắn kia rồi. Tôi lần lữa vì tình yêu của mình. Và lần lữa vì không muốn thêm một lần trở thành kẻ bất hiếu với cha mẹ, khi gặp một người đàn ông không đủ tốt. Tôi cứ như vậy trong nửa năm trời, với tiếng bấc tiếng chì từ cha mẹ.
Cho đến một ngày, tôi chấp nhận cưới người đàn ông đó, dù vẫn còn nặng lòng với anh chàng diễn viên của mình. Ngày đám cưới, tôi nhìn thấy anh trong đám khách mời, tôi không kìm được nước mắt. Sau khi về nhà chồng, tôi đã tìm cách đến gặp anh và chúng tôi lại tiếp tục ân ái với nhau. Và trong suốt thời gian đó, tôi lấy lý do bị bệnh, tôi đã không cho chồng tôi quan hệ tình dục, suốt hai tuần.
Một tháng sau, tôi biết mình có thai. Tôi hoang mang nhưng hạnh phúc. Vậy là ít nhất tôi cũng có một niềm tin vào tình yêu của mình. Tôi thấy cũng có chút tội lỗi với chồng, nhưng tôi nghĩ tôi sẽ sống với anh cả đời và tôi sẽ cho anh những đứa con ngoan. Tôi muốn giữ một tình yêu thiêng liêng của tôi dành cho người tôi yêu, còn lại thì chồng tôi muốn sao cũng được.
Nhưng mọi chuyện không đơn giản như vậy. Đến khi tôi sinh con, chồng tôi không thấy đường nét nào quen thuộc của anh. Và anh ấy bắt đầu nghi vấn. Tôi im lặng không đối chất. Một năm sau, tôi biết mình sẽ không thể sống với anh ấy được, vì mối nghi ngờ quá lớn, đến mức anh coi thường tôi. Tôi cảm thấy bị xúc phạm. Chúng tôi chia tay nhau. Tôi nói với anh, con gái là con tôi, không liên quan đến anh. Mọi chuyện chấm dứt, dù sao đó anh có tới gia đình tôi chửi bới một hồi bố mẹ tôi nhục nhã cấm cửa con gái. Tôi đi thuê nhà sống. Và tự lập nuôi thân.
Giờ thì tôi cũng đã trở thành một nghệ sỹ có tên tuổi, có sự nghiệp và có tiền bạc. Tôi cũng đã có chồng, một người đàn ông danh tiếng lừng lẫy một thời và có với nhau mấy đứa con. Cha của con gái tôi đã chết cách đây mấy năm vì rượu. Anh yêu tôi nhưng anh không vượt qua được chính bản thân mình, anh không dám hy sinh niềm vui tự do và cũng không dám chấp nhận một cuộc sống mới. Đó chính là điều khiến tôi đau khổ nhất. Ngày tôi ôm con đi thuê nhà, anh lăng xăng lo lắng. Nhưng tôi cứ ước anh nói, thôi dọn về ở với anh đi. Anh không nói. Anh cứ vậy, và nhấn chìm đời mình trong rượu. Mọi thứ cứ tan dần và mất hút.
Tôi nghĩ quá khứ đã là quá khứ. Nhưng hôm nay chồng mới của tôi hỏi câu chuyện đó. Tôi cảm thấy lúng túng, vì đúng là càng lớn tuổi càng khó bộc bạch chuyện riêng tư. Tôi nói với chồng tôi, cho em thêm thời gian, để em sắp xếp lại. Nhưng tôi cũng không biết mọi chuyện như thế nào cho phải. Nên tôi viết lá thư này gửi báo, mong nhận được chia sẻ của các anh chị và tôi gửi bài báo này cho chồng tôi.
Theo VNE
Quý bà hồi xuân
"Dạo này cứ đặt mình xuống là tôi mơ thấy 'cảnh ấy'. Lão nhà tôi thì ngáy khò khò, sao mà khó chịu. Lâu lắm rồi không 'gì', chẳng nhẽ giờ lại lay lão dậy để...".
Chồng Phương thỉnh thoảng lại hỏi: "Bà dạo này bị sao ấy nhỉ? Ai đụng chạm gì bà mà cứ cáu kỉnh, gằm gè chồng con thế?". Máu trong người chị dồn lên mặt. Chẳng lẽ nói hết bức xúc của mình cho chồng nghe? Chị sợ chồng bảo vợ hư hỏng.
Bỗng dưng... thích làm chuyện ấy!
Sang tuổi 45, Phương bỗng thấy mình đổi khác, thích ăn mặc trẻ trung, hay mơ mộng. Nhịp sống đều đặn trước đây khiến chị bực bội, buồn chán. Tâm sự với các bà hàng xóm, họ phán câu xanh rờn: chị sắp mãn kinh. Phương nhăn nhó: "Không phải, tôi mới 45, làm gì đã mãn. Với lại, nói thật, mãn làm sao được, hồi này tôi thấy bỗng dưng thích chuyện ấy, đêm nào cũng mơ thấy chuyện ấy". Các bà hàng xóm cười lăn, nhưng rồi nhiều bà thú thật là họ cũng thế.
Họ đều lấy chồng từ rất sớm, lo bươn chải làm ăn, "chuyện ấy" đã thưa thớt lắm lắm từ nhiều năm nay. Các ông chồng cũng ngán cảnh sờ vào người vợ thì bị đẩy ra nên cũng thôi. Rồi bỗng dưng chị Phương và cả các bà bạn thấy cơ thể cứ như tuổi dậy thì, náo nức, háo hức, xem những cảnh yêu đường trên phim là thấy... nóng mặt! Chị Phương thì thào: "Mấy đêm nay tôi không ngủ được, cứ đặt mình xuống là nằm mơ thấy cảnh ấy. Lão nhà tôi thì ngáy khò khò bên cạnh, sao mà khó chịu thế. Lâu lắm rồi không 'gì', chẳng nhẽ giờ lại lay lão dậy để...". Vừa xấu hổ vừa không biết làm sao để giải quyết nỗi bức xúc, Phương sinh ra bẳn gắt.
Bà bạn chị Phương thì rầu rĩ góp chuyện, lần "gặp nhau" gần đây, bà nhiệt tình, mạnh mẽ hẳn lên khiến ông chồng bất ngờ. Ông bỗng nghi vợ có bồ, chỉ khi phụ nữ có bồ mới "vào cuộc" mãnh liệt như thế. Ông giữ rịt luôn cái điện thoại của bà để "kiểm soát" xem bà đang tư tình với ai.
Đàn bà hồi xuân thích "hư hỏng"
Đối diện với bác sĩ trị liệu stress, chị Nhu, giáo viên cấp 2, cứ quanh co về chuyện của mình, cuối cùng bật khocsbaor sẽ email cho bác sĩ. Chị hồi xuân, nhưng không dám tung tăng chải chuốt, trẻ hóa như các bạn cùng tuổi vì đã quen "nếp nhà" nề nếp. Chị sợ lời dị nghị, sợ chồng nói già rồi mà... rửng mỡ. Họ chênh nhau 13 tuổi nên khi chị hồi xuân thì chồng đã chẳng còn ham "chuyện ấy" nữa, chỉ vùi đầu vào nghiên cứu. Chị Nhu bỗng thấy cô đơn, thèm sự âu yếm chồng vợ đến mức ám ảnh. Các bà bạn hay rinh rích kể "chuyện ấy" ở giai đoạn xuân muộn, nghe vui tai lắm làm càng buồn. Vợ chồng chị lâu rồi ngủ riêng vì ông thường làm việc thâu đêm, trong khi chị không ngủ nổi. Đôi khi sang phòng chồng mang cho ông cốc nước quả và tỏ vẻ âu yếm thì ông nói khô khan: "Em đi ngủ đi, anh nhiều việc quá".
Chị hụt hẫng. Chẳng biết làm gì, chị lướt mạng và đọc trang web đen, càng đọc càng thấy bị ám ảnh vì thèm muốn mà không biết xả cách nào. Chị không làm được việc, nấu ăn tồi tệ đi, việc nhà chểnh mảng... rồi rơi vào stress.
Bác sĩ khuyên nên giải tỏa bằng cách nói chuyện với chồng nhưng chị lắc đầu: "Từ xưa tới giờ, tôi luôn sống theo anh ấy, chừng này tuổi đầu chẳng mấy khi tôi biết đến chuyện lên đỉnh như người ta nói. Tôi hoàn toàn là người phục vụ. Tôi chẳng bao giờ dám nói với chồng về sex". Và với căn bệnh nghiện sách đen hiện nay, chị tự đổ lỗi mình là người đàn bà hư hỏng. Bác sĩ giúp chị bằng những tư liệu cùng một số loại thuốc để dịu dần những cơn "bốc hỏa". Chị cũng bắt đầu tham gia một lớp yoga để có thể cân bằng tâm lý.
"Máy bay bà già" hồi xuân và những cuộc rượt đuổi
"Mỗi lần bà Lan đến cửa hàng là tôi chỉ muốn trốn, nhưng chẳng lần nào thoát được ánh mắt ướt át của bà ấy. Hình ảnh khêu gợi của bà khách đáng tuổi mẹ mình làm tôi không khỏi rùng mình", Lâm ngao ngán.
Là chủ một cửa hiệu thời trang khá có tiếng trên phố Huế, dù đã hơn 50 mà bà Lan vẫn rất đẹp. Tòa nhà năm tầng chỉ có hai vợ chồng già nên bà Lan luôn thấy cô đơn. Chồng bà lại gầy ốm và cao huyết áp nên không "đáp ứng" được nhu cầu sinh lý của bà vợ mơn mởn hồi xuân. Bà ra ngoài tìm niềm vui bằng việc kinh doanh và thỉnh thoảng đi khiêu vũ, nhưng vẫn cảm thấy cần sự quan tâm, vuốt ve, chiều chuộng của đàn ông. Một lần đi sửa xe máy, bà gặp Lâm, anh thợ giỏi có thân hình vạm vỡ, tính tình xởi. Dăm ba câu chuyện vui tếu táo để rút ngắn thời gian chờ đợi đã khiến họ mến nhau. Từ đó, cứ dăm bữa nửa tháng, bà Lan lại đến, để sửa xe là ít mà để được gần gũi Lâm là nhiều. Khi nhận ra điều đó, Lâm bắt đầu sợ. Anh viện đủ cớ để từ chối khi bà mời đi café, ăn trưa hay nhờ đưa bà đi chùa. Cả những thợ khác ở cửa hàng cũng ngán bà khách già ăn mặc như gái trẻ: áo hai dây bó sát người để hằn cả mảng mỡ to ở bụng, quần soóc, móng tay móng chân đỏ chót, lại còn xăm môi xăm mắt đến là đa tình.
Anh chàng Phong, một nhân viên dự án HIV, cũng phải trốn sếp bà đến chóng mặt. Hoa, sếp Phong, 47 tuổi, sở hữu một cơ thể gọn gàng, nhưng Phong đánh giá là gương mặt không nữ tính nên khó gần. Một lần, Hoa rủ Phong đi uống café, bảo có dự án lớn muốn giao cho anh. Sau đó, cứ cách một hôm sếp bà lại gọi điện nói những lời ỡm ờ, đong đưa. Có hôm, Hoa gọi bảo đi cà phê bàn việc. Ngồi cạnh Phong, bà cứ lả lơi như gái mới lớn được người yêu cho đi chơi. Phong khó chịu nhưng cố giữ phong cách đĩnh đạc để không mất mặt sếp. Hôm sau, bà lại gọi: "Cơ quan mất điện, không có điều hòa không thể ngủ được. Nếu biết chỗ nào mát mẻ, thư giãn đưa mình đi ngủ trưa". Phong cuống lên đành chối là đang đi công tác.
Giờ Phong cứ thấy bóng dáng Hoa là len lén lẩn mất: "Dự án thôi thì cũng bỏ. Có khi còn phải chuyển cơ quan cho nó lành".
Theo VNE
Đang yêu, anh đòi chia tay vì nhà tôi quá nghèo Tôi đau khổ quá, tại sao lại có người đàn ông vô liêm sỉ như vậy. Cuộc tình 3 năm tan biến như thế sao, hóa ra anh không hề yêu tôi? 3 năm mặn nồng vì chưa về ra mắt Suốt thời gian yêu nhau 3 năm, tôi và anh xảy ra nhiều chuyện, có lúc vui, lúc buồn, lúc giận hờn...