Si mê
Nhan sắc của Chi cũng chỉ ở mức thường thường bậc trung, sao mà Trọng cứ chết mê chết mệt. Có lẽ qua con mắt của kẻ si tình, mọi thứ đều trở nên long lanh.
Ảnh minh họa
Ai cũng ngỡ Trọng và Chi sẽ thành một đôi, vì hai đứa làm cùng công ty, gì chứ nhất cự ly nhì cường độ. Nhất là mỗi khi nhìn người thương ánh mắt Trọng luôn đắm đuối, âu yếm hết mực. Xung quanh đều cảm động thay, cứ vun vào, động viên Trọng và khuyên nhủ Chi.
Trọng thường cố kiếm cớ đi qua phòng, chỉ để ghé xem Chi có ở đó, khỏe mạnh hay không. Hôm có người chỉ cho Chi thấy Trọng, con bé nhìn ra rúc rích cười, là Trọng lại đỏ mặt, bối rối bước vội, lòng thì vui sướng như tết.
Mọi người bảo Chi: “Chẳng yêu đi còn chờ ai nữa”. Nhưng con bé vẫn toàn cười hinh hích. Trong khi Trọng đâu rành tâm lý để mà hiểu kiểu ấy là đèn xanh hay đèn đỏ, đèn vàng…
Hầu hết những người quen đều biết tình ý của Trọng dành cho Chi, song con bé cứ lửng lơ, mãi có người thân khuyên sát sàn sạt nó mới nói, nó chỉ quý Trọng thôi, còn đó không phải là mẫu người nó ưng. Chi muốn người phải cao hơn mình, nó không thích lấy chồng cùng công ty…”
Chả biết ai xúi bẩy mà dạo đó Trọng cố gắng quyết liệt tấn công như vũ bão, không hiền lành, e dè như trước nữa. Nó vào trang cá nhân của Chi, nói chuyện với cả bạn bè của con bé, làm như thân lắm. Rồi Trọng đến tận nhà đưa đón Chi đi làm, rủ con bé đi ăn. Tối về nó gọi điện buôn suốt, nhưng hình như phản tác dụng. Chi thấy khó chịu và phiền nhiễu quá nên nó chặn không cho Trọng vào trang của mình, khiến thằng nhóc lóc cóc tạo địa chỉ khác, chỉ để vào đọc những dòng tâm trạng hời hợt, chẳng đâu vào đâu của Chi.
Trọng cũng cố muốn hiểu xem sao Chi lại chặn cả số điện thoại của nó, mãi sau do ảnh hưởng đến công việc, thi thoảng cần liên lạc, và bị mọi người nói nhiều quá Chi mới thôi không chặn nữa. Rốt cuộc Chi quyết định lấy chồng.
Con bé cười khúc khích mời Trọng dự đám cưới như mời bao đồng nghiệp khác. Nó không cần bận tâm đến việc trái tim thằng bé đang nát tan thành trăm ngàn mảnh. Chẳng hiểu bằng cách nào mà Trọng cũng lết được đến đám cưới, uống cho say chả biết gì nữa, toàn thân mềm nhũn, người nhà phải qua đón về…
Tháng trước Chi đi làm, suốt buổi cứ đeo khẩu trang, thấy bảo nó bị cúm, phải làm thế để khỏi lây sang người khác. Tháng này lại thấy Chi đeo khẩu trang, nghe nói con bé đi xăm môi cho đẹp, hiện đang sưng nên phải đeo vào cho đỡ bị trêu. Ai cũng tin, Trọng thì nghi ngờ, môi đẹp thế rồi sao phải nhân tạo làm gì. Rồi Trọng lén lút ngó kỹ càng hơn cái gương mặt mà nó đã ngắm nghía cả tỉ lần ấy, nhác qua đã thấy sự khác biệt, hình như bị sưng to ở phần gò má.
Video đang HOT
Hôm Trọng nhìn lại thì môi nom cũng chả đẹp hơn, còn có phần thô nhám, nhợt nhạt. Đã thế có đợt Chi còn nghỉ cả tuần, đi làm thì tinh thần thất thường, đôi lúc mắt lại đỏ hoe, ngấn nước. Trọng tin là có sự chẳng lành.
Mà nó cũng rỗi hơi, nhờ người rồi dò la xem cuộc sống của con bé thế nào. Trọng sửng sốt khi biết Chi bị thằng chồng rất ra dáng đàn ông nện đánh như cơm bữa, lần trước còn dồn rượt Chi ngã đến nỗi sảy cả thai…
Nghĩ thế nào mà tối hôm ấy Trọng bình thản đến tận nhà gặp gỡ vợ chồng Chi. “Tôi có đủ bằng chứng tố cáo anh bạo hành vợ, với danh nghĩa là đồng nghiệp của cô ấy, tôi yêu cầu anh chấm dứt việc dùng bạo lực với vợ. Còn nếu không, pháp luật không xử, tôi sẽ tự tay xử anh”. Nói rồi Trọng lạnh lùng bước đi, mạnh mẽ và dứt khoát.
Chồng Chi nổi khùng, song chỉ dám đứng chửi: “Thằng rồ, đồ thần kinh!”. Nhìn theo bóng Trọng, Chi òa lên khóc, mà không ai rõ vì sao.
Theo Dân Trí
Nếu không phải là anh thì mọi thứ đều vô nghĩa...
Hóa ra trước giờ em cứ ngỡ yêu thương sẽ là liều thuốc quý giá nhất chữa lành vết thương của một trái tim chưa lành sẹo. Nhưng không. Em nhầm rồi vì dù có thế nào, dù có là gì thì nếu không phải anh - mọi thứ đều vô nghĩa. Đều vô nghĩa...
Người ta nói phụ nữ là bông hoa còn đàn ông là cái chậu, phải nhìn sự tươi trẻ, ngọt ngào, hạnh phúc của bông hoa thì mới biết được người đàn ông của cô ấy tốt đến nhường nào.
Anh à, hóa ra trước giờ em cứ ngỡ yêu thương sẽ là liều thuốc quý giá nhất chữa lành vết thương của một trái tim chưa lành sẹo. Nhưng không. Em nhầm rồi vì dù có thế nào, dù có là gì thì nếu không phải anh - mọi thứ đều vô nghĩa. Đều vô nghĩa anh ạ.
Gần đây, bất cứ bản nhạc nào cũng làm em bật khóc. Đâu phải mình mới chia tay, cũng đâu phải mình lại va phải nhau nhưng dường như, dường như gần đây mọi thứ như ùa về cùng một lúc, bủa vây lấy em bé nhỏ.
"Em bé nhỏ của anh".
Lúc nào em cũng muốn được nghe anh gọi như vậy. Chẳng phải là thứ gì quá ngọt ngào nhưng mỗi khi em nghe anh nói, em thấy tim mình ấm áp, thấy em thực sự là một đứa con gái đang chìm trong hạnh phúc, bỏ mặc cả thế giới ngoài kia, bỏ mặc những áp lực cuộc sống, những phồn hoa đô thị.
Đôi khi em cũng chán ngán cái vỏ bọc mạnh mẽ của mình nhưng thực sự nếu không có nó thì em biết phải làm sao bây giờ hả anh? Em không còn là đứa trẻ bất hạnh năm 13 tuổi nữa. Em bây giờ đã là cô gái 21 tuổi. Và em vẫn là em bé nhỏ của anh thôi.
Hãy để em nghĩ mãi như thế anh nhé. Anh biết mà, em sợ sự thay đổi của lòng người nên bản thân em cũng sợ sự thay đổi của chính mình. Con người ngoài kia vẫn cứ thế, lòng người vẫn cứ chật chội như thế, cứ thay đổi để phù hợp mà đã không còn là họ của những ngày xưa cũ nữa, mà quên đi lần gần nhất mà mình cười hạnh phúc là gì.
Có những ngày dù làm gì cũng thấy chán.
Em giờ đây không còn anh. Em tự thỏa hiệp với những áp lực cuộc sống. Chưa lúc nào, chưa bao giờ em cảm thấy được an yên như trước.
Em mệt mỏi rồi anh. Đã ba năm trôi qua, vòng tay anh giờ chỉ là hư ảo. Thỉnh thoảng có những đêm mộng mị em giật mình bừng tỉnh - Em vẫn cô đơn.
Em nhận thức được điều gì là tốt,
Em nhận thức được mình cần phải làm gì,
Vậy mà tại sao em lại mãi như vậy thế anh?
Có lẽ em chẳng cần gì cả. Em chỉ cần yên bình để nhớ anh mà thôi.
Em cũng không còn thích rong ruổi khắp nơi. Giờ đây, với em chỉ là những buổi café đọc sách, ngồi nghe vài bản nhạc, nói với nhau dăm ba câu chuyện: về đời, về người, về chuyện chúng mình.
Nhiều lúc em tự hỏi, nếu như em cứ tiếp tục cuộc sống như hiện tại, cũng bon chen như bao người thì liệu em có hạnh phúc? Liệu một ngày em có lại được như xưa?
"Người biết không - Khi mưa rơi ngoài cửa. Người nắm tay ta thì thầm:
- Đừng sợ nữa!
Ta chưa bao giờ mong đợi nhiều hơn".
Em không giải thích được cái sự vô nghĩa mà em cảm nhận được là gì?
Em vẫn tiếp tục cuộc sống của mình, vẫn tiếp tục yêu thương bố mẹ - vẫn là những bữa cơm xum vầy, vẫn là những buổi tụ tập cùng đám bạn. Là thế. Nhưng...
À, ra là trống trải anh ạ.
Là trống trải.
Trống trải...
Theo Guu
Bí mật của cô 'vợ hư' Những ngày mưa gió, cứ mỗi khi tan sở trong khi các chị em vội vã chuẩn bị khăn áo mưa thì Hằng điềm nhiên ngồi tô son, phết phấn chờ chồng đến đón. Hằng cũng mạnh dạn trút bỏ những kiểu dáng kín cổ cao tường để tìm đến những chiếc váy ngắn khêu gợi cho những buổi đi chơi và những...