Sẽ đến lúc bạn nhận ra, bàn tay ta chính là thiết kế kỳ diệu nhất của yêu thương và gắn kết
Thì ra, với con người ta, khoảnh khắc đáng nhớ nhất trong cuộc đời, đôi khi không phải là lúc hạnh phúc hay khi đau khổ nhất.
Mà đó là “một cái nắm tay khi yếu lòng”, “một bàn tay đưa ra trong cơn bão gió”. Tình yêu của con người phần nhiều bắt đầu từ những bàn tay diệu kỳ như thế.
Thử nhớ lại xem, đôi bàn tay chính là thứ mở ra đầu tiên đón chào bạn tới cuộc sống này. Mẹ kể lại sinh tôi rất khó. Ngày đưa mẹ vào viện, ba ngồi lo lắng suốt 8 tiếng đồng hồ bên hành lang bệnh viện, đốt hết điếu thuốc này đến điếu thuốc khác trong sự hồi hộp căng thẳng tột độ. Chỉ đến khi tiếng khóc oe oe cất lên, phân nửa sự lo lắng mới tan vơi bớt. Khỏi nói ông vui mừng đến thế nào khi được cô hộ lý trao cho mình đứa con đầu lòng. Giây phút ấy, sau này ông kể lại rằng mình hạnh phúc vô cùng. Bởi với ông, tạo ra một sự sống làm cuộc đời mình ý nghĩa hơn là điều gì đó rất thiêng liêng.
Đưa tôi đến với thế giới này là bàn tay của những cô hộ lý. Truyền tình thương yêu thiêng liêng cao cả đầu tiên cho tôi là đôi bàn tay của ba. Sinh linh là tôi, đến với thế giới, tiếp xúc đầu tiên là đôi bàn tay. Đôi bàn tay cũng là minh chứng của yêu thương và sự nâng niu, trân trọng. Bạn nhớ không, đó là cảm giác chạm vào bàn tay to bản, thô ráp của cha khi người dắt bạn đi những bước đầu tiên. Đó là bàn tay ấm áp, dịu dàng của mẹ đặt lên trán mình giữa cơn sốt cao cùng ánh mắt lo lắng, quan tâm. Đó là cái nắm tay rất chặt của anh trai trong một tối mưa gió mất điện, khi cả ba mẹ đều chưa đi làm về.
Và sau này, mỗi lần vấp ngã, cũng là gia đình chúng ta sẽ chìa bàn tay ra và đỡ chúng ta dậy. Bạn hiểu rằng, khi chảy chung một dòng máu ruột thịt, gia đình sẽ chính là nơi không bao giờ buông tay mình, cả lúc hạnh phúc lẫn khi nguy khó.
Tôi lớn dần lên, nhận ra khi một bàn tay đan vào một bàn tay, đó cũng có thể là khởi điểm cho một tình yêu bắt đầu. Lần hẹn hò đầu tiên ở rạp phim, chồng tôi nắm lấy tay tôi, mà tim đập thình thịch. “Lần đầu tiên anh nắm tay con gái đó, như điện giật ý em ạ”.
Tôi phá lên cười. Giây phút đó, tôi biết mình đang quen một chàng trai thật thà, ngay thẳng. Minh chứng đầu tiên của một mối quan hệ yêu đương, có lẽ bắt đầu thật sự khi hai bàn tay từng thuộc về hai thế giới khác nhau đó len lén đan vào nhau, trong cái ánh sáng le lói trong rạp phim, giữa sự ngượng ngùng và sự táo bạo ngô nghê.
Hôm đưa anh về ra mắt, nhìn bạn trai lúng túng khi đối diện ba và anh trai mình, tôi thấy có chút thương thương. Chỉ đến khi kết thúc bữa cơm, ba tôi mới cười xòa, bảo chỉ cần hai đứa yêu nhau là được. Anh thở phào, khẽ nắm tay tôi thật chặt dưới gầm bàn, không giấu được sự hạnh phúc.
Sự trưởng thành của một mối quan hệ cũng được chứng kiến thông qua những lần siết tay nhau thật chặt như thế.
Đến cái ngày tôi được ba dắt vào lễ đường hôm đám cưới, tôi không phải là người run nhất, mà lại là ba. Khi trao tôi cho con rể tương lai, ba ngẩn người nhìn tôi một lúc, đôi bàn tay ba run lên một chặp, rồi cuối cùng cũng trao tôi cho người đàn ông thứ hai của đời mình.
Ba từng là người dắt tay tôi từng bước chập chững đầu đời, nắm tay tôi trấn an vào ngày đầu tiên tới trường, đập tay tôi ngày tôi chính thức bước vào đại học, và bây giờ, buông ra để tôi bắt đầu một cuộc sống mới.
0:00
Video đang HOT
Những tình yêu đẹp bắt nguồn từ những cái nắm tay
***
Và cái gì cũng có hai mặt của nó. Đôi bàn tay có thể là khởi đầu của tình yêu, nhưng cũng có thể là tác nhân gây ra đau khổ.
Chị đồng nghiệp cùng công ty vừa quyết định ly dị chồng sau 1 năm ly thân. Câu chuyện cũng chỉ vì một lần anh đi nhậu về say, vì cự cãi đã lỡ tay tát chị một cái, bằng chính đôi tay mà trước đây anh thề nguyền sống chết cùng chị, thề sẽ cho chị một mái ấm hạnh phúc, thề sẽ không bao giờ để bàn tay ấy gây cho chị bất cứ tổn thương nào.
Cái tát ấy trở thành ám ảnh với chị suốt thời gian dài. Dẫu biết họ vẫn còn tình cảm cho nhau, nhưng ám ảnh về cái tát năm nào khiến thương yêu trong chị cứ rạn vỡ dần thành từng mảnh. Nên dù còn yêu nhau, chị vẫn lựa chọn đường ai nấy đi, với hi vọng anh sẽ tìm được ai khác mà anh biết cách trân trọng và không làm đau họ.
Giống như mỗi con người đều có mặt thiện và ác. Đôi bàn tay cũng vậy. Và tôi cũng mong rằng, khi chính chúng ta mỗi ngày đều nỗ lực kìm nén phần tối trong bản thân, cũng hay cố gắng kìm nén đôi bàn tay mình gây thương tổn cho người khác, nhất là đối với người mình thương yêu.
Đừng để khởi nguồn của tình yêu trở thành khởi nguồn của đau khổ. Hãy dùng đôi tay mình ký vào giấy kết hôn, và đừng bao giờ cũng đôi tay ấy, ký vào đơn ly hôn lần nữa.
Mang đến tình yêu, đem đến đau khổ, và cũng có phép màu hàn gắn mọi thứ, dù là bằng keo, bằng băng dính hay bằng chính hơi ấm của mình. Bàn tay con người kỳ diệu ở điểm đó.
Lâu dần, hai bàn tay cũng có lúc tìm được đến nhau. Mọi khổ đau của cô được thời gian xoa dịu, và được bàn tay của cậu bạn tôi hàn gắn.
Cậu bạn thân tôi vừa lấy vợ. Câu chuyện cũng buồn cười, họ vốn là bạn bè bên nhau suốt bao năm trời, nhưng bảo đứa này sẽ lấy đứa kia thì đúng là chẳng khác nào câu chuyện viễn tưởng. Cho đến ngày cậu báo đám cưới, cô dâu là cô bạn học thân thiết ngày nào, cả lũ cảm giác như bị lừa. Cậu cười ngượng nghịu, bảo có gì đâu. Cũng chỉ là cái đợt cô chia tay mối tình thứ 3. Thấy cô cứ đau khổ mãi vì tình yêu, cậu thấy thương thương sao đó, rồi gần lại, gặp cô nhiều hơn, ở cạnh cô cả quãng đời buồn bã ấy. Lâu dần, hai bàn tay cũng có lúc tìm được đến nhau. Mọi khổ đau của cô được thời gian xoa dịu, và được bàn tay của cậu bạn tôi hàn gắn.
“Thế rồi có vợ ngon ơ mày ơi” Đó chính là sức mạnh của cái nắm tay trong một cơn bão gió, thứ cảm xúc đôi khi còn lớn hơn hạnh phúc. Sự đồng cảm của con người, trong vài trường hợp có đủ xúc tác, sẽ biến đổi thành tình yêu.
Bản chất con người sinh ra vốn đã là một cá thể cô đơn. Càng tư duy và tìm hiểu về thế giới, ta càng nhận ra mình thật lẻ loi. Không ai biết mình nghĩ thế nào trong câu chuyện đó. Không ai biết mình đã cảm thấy ra sao khi bị hạ thấp trước đám đông. Sẽ có nhiều lần trong đời mà ai cũng tự hỏi, nhiều khi biết rằng mình vẫn đang trong một mối quan hệ, nhưng lại không ngăn nổi dự cảm về một nỗi cô đơn chết tiệt.
Thì đó là lúc chúng ta đang cần một cái nắm tay.
Hơi ấm từ tay con người có sự kỳ diệu khó có thể miêu tả. Không thành tiếng động viên, không phô trương như những đoạn văn nhảy tanh tách trên màn hình máy tính. Nó chỉ ở yên trong lòng bàn tay, đợi một cơ hội tìm đến và quyện hòa trong hơi ấm của một bàn tay khác, mang đủ xúc cảm của chủ nhân tới với người mà họ cần an ủi.
Đó như một lời động viên rằng yên tâm đi, họ tin mình đủ sức vượt qua chuyện khó khăn mình đang gặp phải. Đó cũng là xác tín rằng họ luôn ở đó, chẳng bỏ mình đâu giữa quãng đời bão gió này. Đó cũng là lời nhắc nhở rằng dù là những cá thể cô lẻ, chúng ta vẫn cần phải ở bên nhau để bước tới trên cuộc hành trình cuộc đời còn dài đẵng.
Và bạn có tin không, giữa vô vàn thước phim cuộc đời mà sau này nhớ lại, bạn sẽ không thể nào quên giây phút một người lạ đã đưa tay ra giúp đỡ mình. Một người lạ theo đúng nghĩa một người không có bất kì gắn kết nào với cuộc đời bạn. Nhưng vẫn đưa tay ra với bạn khi bạn khó khăn.
Đó là năm tôi 25 tuổi, cơn đau ruột thừa đến bất chợt khi tôi đang trong dòng người hối hả trên đường đi làm về. Lúc ngã khỏi xe và đau tới mức gần như ngất đi, tôi vẫn nhớ mãi tiếng nói mạnh mẽ của một người khách qua đường, đang quát đám đông giãn ra và chặn đầu một chiếc taxi để đưa tôi đi cấp cứu.
Tôi được mổ vừa kịp lúc nếu chỉ chậm hơn 5 phút, mạng sống của tôi khó mà giữ được. Sau khi lục tìm số người thân của tôi để liên lạc, người đàn ông vô danh biến mất, thậm chí còn không nghe máy khi gia đình tôi gọi điện nhiều lần để cảm ơn. Nhờ anh tôi mới biết, hóa ra trên đời vẫn còn có một thứ gọi là lòng tốt vô điều kiện.
Đôi khi, gặp một người lạ trên đường hay tiếp xúc cùng một ai đó mới quen, tôi luôn ngầm nhìn vào đôi bàn tay họ. Với tôi, những đôi bàn tay ấy thật đẹp. Có thể nó đã từng đưa ra giúp một người trước bờ vực khó khăn. Có thể, nó đã không bỏ lại phía sau một người bạn bất hạnh. Có thể, đó là một người lao động chân tay, đang hớn hở trở về để được nắm đôi bàn tay nhỏ xíu của cô con gái mới sinh. Những đôi bàn tay ấy thật diệu kỳ và đáng trân trọng.
Khi tôi viết những dòng này, ba tôi vừa qua đời được 1 năm. Cả cuộc đời người đàn ông cứng rắn mạnh mẽ ấy cũng đã phải đầu hàng trước bệnh tật. Dù đã được chuẩn bị trước cho chuyện này, nhưng tôi vẫn không khỏi cảm thấy đau lòng. Những phút cuối, ba nắm tay tôi, không nói. Cả quãng đời thơ ấu như được tua ngược, lần ba nắm tay tôi trước cổng trường, lần ba đưa tôi vào lễ đường… Khoảnh khắc gắn kết ấy như còn mãi, vĩnh viễn ấm áp, chưa từng, và sẽ không bao giờ biến mất. Cái hơi ấm từ tay cha, qua đủ các thăng trầm của cuộc đời, kể cả khi không còn bên tôi những ngày tháng trưởng thành, vẫn sẽ luôn hiện hữu ngay bên cạnh, vĩnh hằng bên tôi.
Bạn thân mến, từng khoảnh khắc trong đời thật đáng trân quý, và chẳng có hiện tượng nào là vô đích cả. Những mối nhân duyên trong đời đến và đi thật tình cờ. Có khi chỉ vì gắn kết bởi một khoảnh khắc mà gắn bó trọn cả một đời. Nếu tin vào những điều tốt đẹp của cuộc đời, thỉnh thoảng hãy ngắm nhìn đôi tay mình.
Để từ đó, bạn hiểu rằng cần cho nó một câu chuyện cuộc đời giàu ý nghĩa.
Con người chúng ta thường mong muốn được hạnh phúc, được yêu thương, được quan tâm chăm sóc. Và gần như những mong muốn ấy đều được đặt trọn vào sợi dây gắn kết đôi lứa để cùng nhau đi trọn con đường tình yêu…
Bởi vì những mảnh ghép khớp nhau sẽ luôn tìm đến nhau. Nhưng khi hai con người xa lạ trở nên một giữa hàng triệu người. Ấy mới chính là sự hoàn hảo trọn vẹn.
Theo Trí thức trẻ
Chuyện đàn bà: Cây độc không trái, gái độc không con
Chị Thúy vẫn còn nhớ như in câu nói của mẹ chồng: 'Nếu không đẻ được tôi sẽ lấy vợ cho con trai tôi'.
Với mỗi người phụ nữ, mang thai và làm mẹ là một thiên chức thiêng liêng, hạnh phúc. Thế nhưng, không phải ai cũng có cho mình được "tài sản vô giá ấy". Có những người mất đi hoàn toàn thiên chức làm mẹ, nhưng cũng không ít người phải trải qua muôn vàn cay đắng, tủi nhục và đau khổ để được nghe tiếng gọi "Mẹ ơi!".
Chị Nguyễn Thị Thúy (SN 1987, Phú Thọ) cũng là một trong những hoàn cảnh éo le đó. Lấy chồng từ năm 23 tuổi nhưng đến năm 28 tuổi, chị mới sinh được đứa con gái đầu lòng. Để có được cô con gái bé bỏng, đáng yêu như ngày hôm nay, chị đã cùng chồng vượt qua đoạn đường dài và cửa ải của mẹ chồng.
Nhớ lại những ngày tháng đó, chị Thúy chia sẻ: "Cưới xong tôi làm gần nhà, chồng đi công tác xa vài tháng mới về một lần. Vì mẹ chồng tôi khao khát cháu nội nên có những lần chồng tôi đã xin nghỉ một tháng ở nhà với vợ để kiếm mụn con. Thế nhưng, cái bụng tôi mãi vẫn lép kẹp. Mẹ chồng bắt vợ chồng tôi đi khám và kết quả là do tôi bị rối loạn tiết tố, uống thuốc một thời gian là khỏi và không ảnh hưởng gì đến vấn đề sinh nở.
Uống bao nhiêu thuốc nhưng 1 năm, 2 năm, 3 năm, tôi vẫn không hề có biến chuyển gì. Những ngày tháng đó, đêm nào tôi cũng khóc và tủi hờn vì những lời ác khẩu của mẹ chồng và hàng xóm "cây độc không trái, gái độc không con".
Những năm đầu không thể sinh được con, chị Thúy luôn phải chịu những lời cay đắng từ mẹ chồng (Ảnh minh họa).
Biết vợ buồn, tủi thân nên chồng chị Thúy cũng động viên rất nhiều. Cả hai anh chị cùng nhau đi cắt thuốc nam, thuốc bắc, đến các bệnh viện thăm khám nhưng có lẽ "duyên" của họ chưa đến. Đến năm thứ 4, chị có bầu, nhưng hạnh phúc chưa được bao lâu thì bác sĩ thông báo chị có thai ngoài tử cung và phải bỏ ngay lập tức, nếu không sẽ rất nguy hiểm.
"Tôi buồn tủi, chỉ biết ôm chồng khóc. Mẹ chồng tôi đã không động viên, chia sẻ còn nói bóng gió tôi không biết giữ gìn. Những ngày tháng sau đó, mỗi khi thấy trẻ con đến chơi, mẹ tôi lại bảo "Nhìn trẻ con thích thật, nhà này bao giờ mới có được diễm phúc ấy. Bạc... quá bạc". Tôi chỉ biết ngậm đắng nuốt cay và âm thầm cùng chồng đi chữa bệnh, cắt thuốc về uống.
Về làm dâu được 5 năm nhưng tôi vẫn chẳng thể có con, vợ chồng quyết định đi thụ tinh nhân tạo. Chúng tôi chuẩn bị hết tinh thần, vấn đề tiền bạc để xuống bệnh viện dưới Hà Nội. Thế nhưng, tin vui bất ngờ ập đến, tôi phát hiện mình có bầu. Tôi đã quá kinh được 7 ngày, tôi nghĩ chắc do mình loạn như những tháng trước, nhưng chồng tôi liên tục giục thử, nào ngờ... hạnh phúc thật sự đã đến", chị Thúy chia sẻ.
Từ ngày có bầu, chị Thúy liền trở thành "bà hoàng" trong gia đình. Mẹ chồng chiều chị ra mặt, thích ăn gì là được đấy. Không những thế, bà còn không cho chị đụng tay vào bất kỳ việc gì. Có bầu, chị yếu hơn rất nhiều, do thai thấp chị phải thường xuyên đi viện tiêm, kiểm tra sức khỏe.
Hạnh phúc đã mỉm cười với chị Thúy. Ảnh minh họa.
"9 tháng mang bầu với tôi vô cùng gian khổ. Một tuần tôi phải vào viện 4 lần, tiêm đủ mọi thuốc để giữ thai. Cứ mỗi lần ốm, đau bụng tôi vừa khóc vừa vội vàng vào viện vì sợ không giữ được con. 9 tháng cũng qua đi, con gái tôi xinh xắn đã ra đời.
Gia đình 2 bên ai cũng hạnh phúc, đấy là "quả ngọt" cho tình yêu 5 năm của chúng tôi. Thế nhưng, có cháu rồi mẹ chồng tôi lại "khát" cháu trai. Mới sinh được hơn 1 năm, tôi lại bắt đầu hành trình tìm kiếm cháu đích tôn theo ý mẹ chồng. Dù ý mẹ chồng như vậy, nhưng chồng tôi có nói, con nào cũng được. Dù có sinh thêm 3 cô con gái thì chồng tôi vẫn yêu vợ con và thấy hạnh phúc", chị Thúy bày tỏ.
Chị Thúy bảo, nghe chồng an ủi vậy chị cũng bớt tủi thân phần nào. Thế nhưng, gánh nặng mẹ chồng đang đặt lên vai khiến chị thấy áp lực vô cùng. Chắc hẳn, hành trình tìm kiếm quý tử của chị Thúy sẽ còn dài hơn nhiều!
Theo Người Đưa Tin
Hạnh phúc tột cùng giây phút biết mình mang thai Co le, thơi khăc biêt minh mang thai la phut giây hanh phuc, thiêng liêng, kho quên nhât trong cuôc đơi cua ngươi phụ nữ. ảnh minh họa Sau đam cươi, bô me hai bên nôi - ngoai đêu mong co chau bê bông nên "ha lênh" vơ chông tôi phai sơm sinh con. Chung tôi vâng da cho bô me đôi bên...