Sẽ có ngày anh quay lại nắm bàn tay em?
Sẽ có một ngày anh quay lại và nắm lấy đôi bàn tay em chứ? Sẽ có một ngày anh nhận ra anh không thể sống mà không có em chứ? Sẽ có một ngày anh giật mình và anh sẽ đuổi theo em chứ?
Em và anh quen nhau rồi nói chuyện với nhau cũng chỉ qua internet vậy mà em đã yêu anh. Đôi khi em tự hỏi mình” liệu cái đó có thể gọi là tình yêu hay không?”. Câu trả lời mãi rơi vào khoảng lặng. 22 tuổi em từng trải qua một mối tình,em không phải là đứa con gái ngu ngơ đi nuôi dưỡng một tình yêu dại khờ, nông nổi, cũng không phải thiếu hiểu biết hay thiếu nhận thức để bị một tên yêu râu xanh lừa gạt qua mạng như báo đài vẫn đưa tin. Vậy thì vì sao em lại yêu anh dù em và anh chưa hề một lần gặp mặt?
Hai năm yêu nhau không phải là ít, nhưng cũng chẳng phải là nhiều, nhưng nó đủ để em biết anh quan trọng với em biết nhường nào. Anh biết không, bị gia đình anh phản đối (theo như anh nói)tất nhiên em cũng buồn, cũng tủi thân, nhưng em còn buồn và tủi thân hơn khi anh, người luôn nói yêu em, người nói sẽ cùng em xây dựng 1 gia đình nơi đó có những đứa con lại không thể hiện quyết tâm đi cùng em trên con đương phía trước.
Người ta nói cái gì nhanh đến cũng nhanh đi, anh đến với em thật nhẹ nhàng và rồi cũng rời xa em thật nhẹ nhàng, thật nhanh chóng, nhưng tình cảm em dành cho anh sẽ còn mãi. Trước đây em đã từng hỏi anh “em có chiếm vị trí nào trong trái tim anh không?”. Anh đáp lại bằnmg một câu nói, một câu nói đã từng khiến em rất hạnh phúc “Em luôn là số 1″. Giờ đây khi nghĩ lại câu nói đó khiến lòng em đau nhói, nước mắt em không ngừng rơi khi nhận ra “Chỉ mình em yêu anh. Chỉ có anh là quan trọng với em”.
Anh đến với em thật nhẹ nhàng và rồi cũng rời xa em thật nhẹ nhàng,thật nhanh chóng (Ảnh minh họa)
Khi anh nói gia đình anh đi xem bói họ nói em và anh không đến được với nhau, khi anh nối gia đình anh phản đối em có hỏi anh một câu hỏi “anh quyết định thế nào?”, anh chỉ trả lời em bằng 1 câu “Anh xin lỗi”. Anh đâu cần phải xin lỗi, em không cần anh phải xin lỗi, đừng xin lỗi em. Em không muốn anh là người có lỗi bởi vì em đã tin anh cũng đã từng yêu em. Có thật không hả anh? Có thật anh cũng đã từng yêu em như lời anh nói, có thật anh đã từng muốn cùng em đi hết quãng đường còn lại không anh?
Video đang HOT
Em luôn nói với mọi người “Mọi chuyện ổn rồi, em không sao hết” nhưng ổn sao được khi lần đầu em gặp anh cũng là lần cuối cùng em được là người yêu anh. Không sao sao được khi mọi chuyện diễn ra quá nhanh như thế ? Em nhớ anh, nhớ anh nhiều lắm, em muốn được nắm lấy tay anh 1 lần, được ôm anh 1 cái thật chặt dù chỉ là từ đằng sau lưng. Trước đây khi còn yêu nhau mỗi lần nhớ anh em đều hồn nhiên nói với anh “Em nhớ anh”, hay nũng nịu hỏi anh “Anh đâu rồi, nhớ em không?”. Giờ thì em chỉ có thể 1 mình lăng lẽ khóc.
Giá như thời gian quay lại ,em sẽ lựa chọn không bao giờ quen anh, hoặc giá như thời gian quay lại em sẽ lựa chọn không có cái ngày em và anh làm lành sau khi chia tay nhau một thời gian dài, bởi không có những ngày đó em đâu phải đau như bây giờ. Và giá như anh đừng nói vẫn yêu em, giá như anh đừng hứa hẹn với em quá nhiều như vậy chắc giờ đây em đã quên được anh. Em đã tự nhủ mình phải thật mạnh mẽ, phải thật kiên cường đứng lên, nhưng xem ra nó khó hơn em tưởng.
Anh đã nói “Có khổ đến mấy anh cũng sẽ cưới em”, em cũng đã từng hỏi anh “Tại sao anh dễ tính với mọi người còn em thì không?”. Anh nói: “Với mọi người anh dễ tính nhưng với em thì khác bởi em là người anh yêu”. Em đã tin và ngay cả lúc này khi anh đã rời xa em, em vẫn tin, vẫn tin anh. em là thế đó một khi đã tin ai em sẽ tin đến cùng,có lẽ vì thế mà em càng đau đớn hơn. Mọi người bảo em ngốc. Em ngốc mà, ai bảo ông trời sinh ra em đã như thế. Anh nói gia đình anh đi xem bói họ nói lấy em anh sẽ mất sớm rồi anh bắt em đi xem. Ưhm! Em đã đi xem như lời anh nói đấy, em đã đi tất cả 4 thầy và cả 4 thầy đều nói em với anh lấy nhau tốt chỉ có điều phải đón dâu 2 lần và anh sẽ phải chịu thiệt hơn em chút xíu, chứ không ai nói tới chết chóc gì.
Anh đã hứa hẹn một tương lai với em (Ảnh minh họa)
Ngay cả 3 đứa bạn em chúng cũng đã lên xe hoa với những anh chồng 84 như anh có sao đâu. Vậy lí do gì khiến anh và gia đình anh nói lấy em anh sẽ chết sớm? Lí do gì khiến anh không dám cùng em đi trên con đường phía trước? Người ta nói khi hai trái tim không còn yêu nhau thì sẽ rời xa nhau, nhưng giờ em nhận ra “Chia tay không hẳn là không còn yêu nhau, mà chia tay vì tình yêu chưa đủ lớn”. Có đúng vậy không anh? Có đúng là tình yêu anh dành cho em chưa đủ lớn hay anh chưa từng, chưa từng 1lần yêu em? Còn em yêu anh bằng 1 tình yêu chân thành và giờ đây khi nhìn lại em thấy mình rất ngốc, anh cũng thấy thế phải không anh?
Và từ bây giờ…. em sẽ học cách chịu đựng một mình,em sẽ học cách bước đi một mình, không còn chỗ dựa nào cho em, em sẽ học cách tự đứng dậy bằg đôi chân, bằng sức lực của chính mình. Sẽ có một ngày anh quay lại và nắm lấy đôi bàn tay em chứ??? Sẽ có một ngày anh nhận ra anh không thể sống mà không có em chứ??? Sẽ có một ngày anh giật mình và anh sẽ đuổi theo em chứ???
Anh vẫn lạnh lùng với em, vẫn phũ phàng với em trong những ngày qua, có lẽ anh đã nhận ra mình không còn tình cảm với em và cảm thấy mệt mỏi nên anh cứ im lặng để em trong sự trằn trọc bâng khuâng. Em biết sẽ chẳg có phép màu nào,cũng chẳng có bà tiên nào mang anh về bên em nhưng em vẫn cứ chờ vẫn cứ đợi anh, chờ trong tuyệt vọng. Em biết cái gì không thuộc về mình thì sẽ chăng bao giờ là của mình, nhưng em vẫn cố chấp nghĩ rằng mọi cố gắng của mình sẽ xoay chuyển tất cả, không cố gắng sao biết sao biết kết quả, không thử sao biết không thành công.
Em dốt lắm mà, phải không anh? Tại sao mỗi người yêu nhau đều phải chịu nỗi đau khổ khi mất nhau và nỗi nhớ nhung cứ hiện về khi không còn là của nhau? Tại sao cuộc sống cho con người ta hạnh phúc rồi lại rời bỏ hạnh phúc ấy khi mà nó chưa một lần trọn vẹn? Tại sao cuộc sống cho con người ta hi vọng rồi lại tước đoạt đi? Nói nữa, nói mãi cũng chẳng bao giờ biết được câu trả lời, nhưng ít ra giờ em cũng đủ can đảm đối diện với chính mình rồi. Em sẽ mãi yêu, em sẽ giữ hình bóng anh ở 1 góc trong trái tim em anh nhé! Môĩ ngày em sẽ yêu anh thêm một chút, em sẽ nhớ anh thêm một chút. Em sẽ cố nhớ để mà quên. Để nghĩ được điều này và thực hiện được nó em đã rất đau! Nhưng em sẽ làm được.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Một ngày ác mộng!
Tại sao khi hạnh phúc tưởng như trong tầm tay em lại nhận ra hình như mình không còn phù hợp. Em rất sợ sự tan vỡ nhưng biết làm gì để gắn lành được trái tim tan nát những tổn thương đây anh?
Khi anh bảo: "Anh đang trên đường về, em đón anh được không?", em đã rất vui, như mọi lần dù công việc đang bận rộn em đều thu xếp để kịp đón anh. Nhưng rồi hôm đó em bận chút nên ra chậm 15 phút. Em đã cuống quýt, đã lao như bay vẫn không kịp. Anh đâu muốn hiểu cho em, như chỉ chờ em xuất hiện anh buông một loạt những câu khó nghe. Lúc đó trời nắng quá, em choáng váng đầu óc và không thể nói được lời nào. Dù thất vọng nhưng em vẫn cố vui vẻ khi về tới nhà anh. Em luôn nghĩ mình có ít thời gian bên nhau nên cố nhịn, nhưng hình như mọi thứ đã không còn nguyên vẹn như trước nữa...
Lần này em thấy chán nản dài hơn, em không muốn gặp anh, không muốn mỗi ngày nghe anh vặn vẹo đủ thứ... Em vùi đầu vào công việc, em tạm quên anh. Công việc của 2, 3 người giờ còn mình em làm. Em không có cả thời gian để thở. Những ngày đó trái tim em đau như có hàng vạn mũi kim châm. Em không ăn được, không ngủ được, vậy mà lúc nào cũng nghe anh căn vặn rằng em thay đổi, em không còn quan tâm tới anh...
Và rồi ngày hôm qua với em là một cơn ác mộng, khi anh bảo sáng mai nhà đưa bác về, em thu xếp công việc sáng nghỉ nhé. Em đồng ý, em cố gắng thu xếp công việc. Em luôn nghĩ việc nhà anh như việc nhà mình, lâu rồi vẫn luôn thế. Em tất bật quên cả ăn, anh bảo đợi em về cùng ăn cơm. Em cuống quýt làm quên cả thời gian, còn anh thì giận dỗi vì em không thể về sớm ăn cơm rồi đi chơi. Anh nghi ngờ em không muốn gặp anh, không muốn đi chơi cùng anh nên dựa vào công việc để lẩn trốn. Anh gọi em liên tục, anh căn vặn, anh giận hờn trách móc những câu thậm tệ. Em nản hẳn, nản tới mức không còn muốn về, không cả muốn nghe thấy giọng anh. Rồi khi em chuẩn bị bước ra về để kết thúc một ngày cố gắng nhưng những cuộc điện thoại 10 phút một lần của anh trách mắng không để em hoàn thành công việc. Mệt mỏi. Và thì anh xuất hiện ngay cửa công ty. Anh đòi đập nát, anh đòi đốt bỏ công ty em. Anh thốt ra tất cả những lời thô tục nhất có thể vào mặt em. Em xấu hổ anh à. Thú thật khi đó em quá đỗi ngỡ ngàng tới mức không thể nói được một lời nào. Em lên xe theo anh về ngoan ngoãn như một con cún. Nước mắt nghẹn nơi cổ họng làm em không thể nói nên lời.
Em cay đắng nghĩ: Hình ảnh người chồng tương lai của mình là đây sao? Liệu có thể nào lại như thế? Lòng em tan nát. Chút tình cảm cuối cùng sót lại trong tim em bay nốt. Em bảo: "Anh thật quá đáng rồi. Em không chấp nhận anh được". Và anh đồng ý bỏ mặc em giữa đường để em rời xa anh. Nhưng em vẫn cố vét hết chút tình cảm của mình mà thuyết phục anh lên xe, em chở anh về tới cổng rồi đi. Khi đó em đã không còn chút lưu luyến về những ngày đã qua. Với em thế là quá đủ trong 4 năm yêu nhau mà tới 2 năm mình tranh luận, cãi vã, tới 2 năm anh giận là mắng nhiếc những lời thô tục, anh không thèm quan tâm người khác nghĩ gì, tổn thương ra sao. Tới 2 năm em luôn phải tha thứ cho những quá đáng của anh như thế...
Liệu tình cảm mình có thể trở lại vẹn nguyên, tươi mới sau tất cả những gì đã xảy ra? (Ảnh minh họa)
Em đi rồi, anh nhắn tin gọi điện, anh đi tìm em. Anh không tin em quay bước như thế. Anh bảo ngày xưa khi giận nhau dù ai đúng, ai sai chỉ cần anh giận em đều nhận lỗi, em đều nhẹ nhàng kéo anh về phía em. Mỗi lần anh nóng em đều ôm sau anh, giữ anh lại và bảo em biết rồi, thôi mà anh, đừng nóng thế không tốt đâu... Còn bây giờ... Phải! Em đã thay đổi. Em nhận ra điều đó khi lâu rồi em không kể lể, tâm sự chuyện nọ, chuyện kia với anh để nghe anh bảo em lớn rồi đừng như trẻ con thế, phải biết tự chăm lo cho mình, anh không bên em được, anh bận, anh mệt, anh đang làm, anh đang chơi, anh đang buồn ngủ...Lâu rồi em không mè nheo anh rằng em thấy nhớ anh quá, lâu rồi em không tra hỏi căn vặn anh xem sđt này của ai. Lâu rồi em không còn muốn nghe anh mắng em bằng những lời của mấy bà chợ búa... Sự tổn thương trong em quá nhiều và cơn ác mộng ngày hôm qua như giọt nước tràn ly.
Hôm qua em đã hạ quyết tâm lắm, nhất định không cho anh một cơ hội nào nữa. Nhất định không bao giờ đi lại con đường có anh đó nữa. Thời gian qua em đã mệt mỏi quá nhiều, tình cảm rơi rụng quá nhiều. Mọi cảm xúc với em ngày hôm qua trở về con số không tròn trĩnh. Khi đó em đã tin mình vĩnh viễn không bao giờ có thể quay đầu về lại nơi anh.
Nhưng rồi khi thấy anh vật vã, thấy anh tát em, thấy anh khóc và bảo dù em không yêu anh anh cũng không buông tha em, không bao giờ anh để em thoát khỏi tay anh... em đau lòng lắm. Em không muốn nhìn thấy anh như vậy. Nhưng em vẫn cố nhắm mắt, gạt tay anh bước đi. Người đàn ông là anh trong em lúc này mờ nhạt lắm. Có lẽ khi đó chính anh cũng tin rằng không gì lay chuyển em được nữa. Anh để em ra đi. Nhưng anh lại không chịu về nhà. Anh bảo thà chết chứ không để mất em được. Em thấy sợ. Thấy sợ con thú trong anh khi đó, anh lao xe trên đường không quan tâm rằng anh vừa nôn, vừa bị co rút tay chân. Em biết mình mềm lòng. Em biết mình không rời bỏ anh tàn nhẫn như thế được. Em hiểu rất rõ tình nghĩa mấy năm qua, ân tình mấy năm qua không gì đánh đổi được. Em thà chết còn hơn thấy anh huỷ hoại mình vì em. Em đầu hàng anh. Em nhận lời cho anh thêm một cơ hội cuối cùng, cũng là cho chính mình hạnh phúc. Dù trái tim tan nát, dù khi đó em không biết rồi tình cảm mình có thể trở lại được như xưa nữa không. Em có làm đúng không anh nhỉ?
Cơn ác mộng ngày hôm qua đã qua rồi phải không anh? Em trở về nhà anh trong ánh mắt bất bình của mọi người. Em hiểu và em biết cả nhà giận em. Em không trách mọi người đã lạnh nhạt với em được, điều đó dễ hiểu thôi, nhưng em không biết giải thích như thế nào. Mình đâu còn là trẻ nít để mọi người phải suy nghĩ thế. Đêm đó mình không ngủ được nhiều, anh đau đầu, anh nôn. Em tỉnh dậy lúc 4h sáng thấy anh đang bật điện thoại của em kiểm tra danh bạ, kiểm tra tin nhắn. Chắc anh nghĩ em vì người đàn ông nào khác nên mới không còn tình cảm dành cho anh. Anh lục tung túi đồ của em. Nhìn thấy mấy tấm hình em chụp vài đồng nghiệp ở công ty trong máy ảnh cá nhân, anh xoá hết rồi anh khóc. Anh bảo anh đau lòng, anh sợ mất em. Em cũng ôm anh mà khóc. Em biết mình không thể xa anh. Em đã không mong mình có thêm một cơ hội nào nữa để làm nhau đau. Liệu em có sai lầm không anh nhỉ? Liệu tình cảm mình có thể trở lại vẹn nguyên, tươi mới sau tất cả những gì đã xảy ra? Hay em lại thêm một lần nữa thất vọng, thêm một lần nữa mình rơi vào cái vòng luẩn quẩn để rồi lại hành hạ làm đau nhau anh nhỉ?
Tại sao khi hạnh phúc tưởng như trong tầm tay em lại nhận ra hình như mình không còn phù hợp. Em rất sợ sự tan vỡ nhưng biết làm gì để gắn lành được trái tim tan nát những tổn thương đây anh?
Theo Bưu Điện Việt Nam
Bí kíp kéo tình xưa quay lại Dù đã tưởng như chia tay vĩnh viễn và trở thành "người cũ", bỗng một ngày bạn nhận ra sẽ không thể sống thiếu anh ấy và vẫn muốn anh trở lại. Hãy thực hiện các mẹo sau. Đôi khi chia tay với người yêu làm cho bạn trở nên "tâm trạng" hơn so với bình thường. Không hiếm khi bạn ở trong...