Sảy thai, con dâu bị mẹ chồng đánh đuổi khỏi nhà
Em viết chia sẻ này khi vẫn chưa biết bước chân ngày mai sẽ dừng lại nơi nào và những giọt nước mắt vẫn đang chảy tràn trên mặt vì đau đớn, vì uất hận…
Chẳng là, sau khi kết hôn 2 năm mà vẫn chưa có con, em và chồng đã dốc hết tiền để đi tìm thầy tìm thuốc chữa bệnh. Nhưng chữa mãi vẫn vậy, con yêu vẫn không chịu về. Vì thế, sau gần 2 năm, phần vì hết tiền, phần vì tin vào số phận muộn con nên chúng em tạm dừng việc chữa trị mà tập trung vào làm kinh tế và bồi bổ sức khỏe.
Tuy nhiên, vì chồng em là con một nên chúng em sốt ruột 1 thì bố mẹ chồng e sốt ruột 10. Mà càng sốt ruột bao nhiêu thì ông bà càng gây áp lực cho vợ chồng em bấy nhiêu. Thậm chí có lần, không biết đi xem bói ở đâu mà về nhà, bà tuyên bố sớm muộn gì chồng em cũng phải bỏ em. Bởi em chính là nguyên nhân khiến chồng em muộn đường con cái và lụi bại đường công danh.
Em nghe đã thấy tức đến nghẹn cổ. Nhưng vì thấy chồng ra sức bảo vệ em nên em cũng bỏ ngoài tai những lời độc ác ấy.
Thế nhưng, bước sang năm thứ 5 của cuộc hôn nhân thì bố mẹ chồng em không đợi được nữa nên ra sức thúc giục chúng em phải tìm thầy tìm thuốc để chữa trị.
Ảnh minh họa.
Chiều theo lời của bố mẹ, chúng em lại khăn gói lên đường, đi khắp trong nam ngoài bắc, tiêu tốn đến hàng trăm triệu đồng mà vẫn không thu được kết quả nên lại đành trở về nhà.
Lúc này, bố mẹ chồng yêu cầu chúng em sang tận Thái Lan để thụ tinh nhân tạo. Tuy nhiên, vì chi phí cho chuyến đi quá cao (gần 400 triệu) nên chúng em dù mong con lắm cũng đành chịu.
Thấy thế, bố mẹ chồng em mới lên tiếng hỗ trợ chi phí cho toàn bộ chuyến đi.
Tuy nhiên, vì là người kinh doanh nên một khi đã đầu tư là luôn có sự tính toán và yêu cầu đánh đổi. Vì thế, trước khi lên đường, bà đã gọi em ra tuyên bố rằng, nếu chuyến đi không thành công, bà sẽ cưới vợ mới cho chồng em. Và em đã đồng ý. Phần vì thương anh (dù cái lỗi hiếm muộn kia không phải là do em) và một phần là vì quá áp lực với gia đình chồng.
May mắn sao, sau hơn một tháng bên xứ người, em đã có được đứa con đang hình thành trong bụng nên trở về với niềm hân hoan và hạnh phúc vô bờ.
Video đang HOT
Về đến nhà, em nghe lời bố mẹ chồng nên xin nghỉ việc cơ quan để ở nhà dưỡng thai. Tuy nhiên từ ngày ở nhà, mọi chi phí sinh hoạt trong gia đình đều chỉ trông vào đồng lương giáo viên cấp 2 còm cõi của chồng. Thế nên, sau một tháng ăn không ngồi rồi, em quyết định kiếm thêm thu nhập để giúp đỡ chồng và cũng là để tích trữ chút tiền cho việc sinh đẻ sau này. Bởi em biết, bố mẹ chồng em sẽ chẳng hỗ trợ gì thêm.
Công việc em lựa chọn đó là bán online những mặt hàng của Thái do cô bạn em quen trong thời gian sang Thái gửi về.
Công việc này, tuy rất tốn thời gian nhưng lại đem đến cho em nhiều niềm vui và một khoản thu nhập nho nhỏ. Vì vậy, chồng em cũng đồng ý để em làm. Chỉ có điều, anh không cho em được đi giao hàng cho khách vì sợ em đi lại nhiều sẽ gặp nguy hiểm cho cả mẹ và con.
Tuy nhiên, ngày hôm trước, vì người giao hàng của em bận việc, chồng của em đã hứa sẽ đi giao hàng nhưng cuối cùng lại không làm được vì công việc đột xuất ở trường. Thế nên, em phải tự mình đi đưa hàng cho khách bởi không muốn mất uy tín. Hơn nữa, nhà của khách cũng chỉ cách nhà em chưa đầy 4km.
Không thể ngờ rằng đây lại là sai lầm lớn nhất cuộc đời mà em không thể sửa chữa được nữa.
Em vừa ra đến đầu ngõ thì một chiếc xe máy do 2 thanh niên điều khiển lao thẳng vào xe em với tốc độ rất cao khiến xe của em bị vỡ tan tành một số bộ phận, còn em thì bắn khỏi xe rồi đập rất mạnh xuống đất.
Em chỉ kịp nhìn thấy máu chảy xuống dưới chân mình là đã ngất đi.
Tỉnh dậy, em thấy mình nằm bơ vơ giữa phòng bệnh, bên cạnh không có lấy một người thân ngoài cô y tá đang định tiêm hay truyền gì đó cho em. Em vội vàng sờ tay xuống bụng và cuống cuồng hỏi về tình hình của con. Nhưng những lời của cô y tá khiến tai em cứ ù đi. Nước mắt chảy tràn ra, và miệng gào thét không ngơi bởi đứa con gần 4 tháng trong bụng đã rời bỏ em mà đi.
Sau đó, em lại ngất đi. Lúc tỉnh dậy, em đã thấy chồng em ngồi bên cạnh. Hóa ra khi cấp cứu để giữ đứa con không được, anh đã đau đớn mà ngồi sụp xuống một góc của hành lang bệnh viện mà khóc. Còn bố mẹ chồng em thì đã bỏ về ngay khi nghe tin đứa cháu của mình không còn nữa.
Vài ngày sau, khi vừa được trở về nhà nhưng sức khỏe của em vẫn còn rất yếu và vẫn phải nằm nghỉ ngơi trên giường thì bố mẹ chồng em sồng sộc đến.
Mắt mẹ chồng em long lên sòng sọc rồi cứ thế, bà lao vào em mà túm tóc, mà tát túi bụi rồi chửi không tiếc lời vì đã giết chết cháu của bà, và làm mất một khoản tiền lớn của bà (số tiền bà cho vợ chồng em sang Thái để chữa bệnh).
Chồng em can ngăn và xin bà đừng làm vậy vì em đã đau đớn quá nhiều rồi. Nhưng dường như, chồng em càng bênh thì bố mẹ càng lên cơn thịnh nộ và đánh chửi em hơn.
Đỉnh điểm của cơn giận giữ là bà ném quần áo và cầm tay em kéo ra khỏi nhà và đóng cửa không cho em bước vào nữa.
Em đau đớn, tủi nhục và uất hận nhưng nỗi đau mất con còn lớn hơn gấp bội vì thế em cứ tấp tểnh bước đi dù không biết, mình sẽ phải đi về đâu nữa…
Theo Vietnamnet
Mẹ chồng đổ lỗi cho tôi khi chồng chơi bời hư hỏng
Tất nhiên khi tôi nói xong những lời này mẹ chồng tôi bù lu bù loa lên bảo tôi hỗn láo. Rồi bà và con trai cùng thống nhất đuổi tôi ra khỏi nhà nếu tôi không chịu nói 1 câu xin lỗi 2 người.
Mới bước vào hôn nhân đúng 22 tháng mà sao cuộc sống của tôi lại đến như thế này. Bao ức chế, uất ức, mệt mỏi dồn nén, đến nỗi cuối cùng tôi quyết định "xả bung" ra hết với mẹ chồng, với chồng. Những lời tôi nói với mẹ chồng thật sự đến nằm trong mơ tôi cũng không bao giờ mình dám nói. Nhưng thực tế, tôi đã nói với bà như thế.
Tôi là cô gái Bắc vào Sài Gòn lập nghiệp. Tôi là nhân viên kế toán của một công ty tư nhân. Thu nhập của tôi mỗi tháng được khoảng 7 triệu đồng.
Vào Sài Gòn 3 năm thì tôi gặp chồng tôi bây giờ. Lần đầu gặp anh khi đi ăn cùng bạn bè, tôi không ấn tượng gì nhiều. Tôi không biết, ngay lần đầu ấy anh đã để ý đến tôi. Cảm mến anh vì anh là một người hiền lành, tâm lý nên khi anh ngỏ lời, tôi cũng gật đầu đồng ý yêu anh.
Yêu nhau 9 tháng, tôi biết anh là một người đàn ông có rất nhiều thú vui như mê bóng đá, mê bida. Chính tôi cũng nhiều lần bị anh cho đợi dài cổ khi hẹn hò chỉ vì anh quá mải mê với những thú vui này. Thế nhưng khi ấy tôi bỏ qua và không nghĩ có gì nghiêm trọng. Tôi còn nghĩ, anh còn trẻ thì mới thế. Chứ khi có gia đình anh sẽ phải khác, làm gì có thời gian dành cho những thú vui này được.
Rất nhiều lần chồng tôi đi chơi qua đêm và mang nợ nần về cho vợ. Lúc thì số tiền chỉ vài triệu nhưng cũng có lúc đến chục triệu (Ảnh minh họa)
Kết hôn tính đến thời điểm này đã 22 tháng nhưng vợ chồng tôi cũng chưa có con. Ban đầu là do chúng tôi kế hoạch vì muốn ổn định kinh tế trước. Nhưng sau vợ chồng tôi "thả" thì cũng mãi không có con do anh ham chơi, bia rượu nhiều nên tinh trùng yếu.
Đặc biệt, thời gian đầu mới cưới nhau, do anh vẫn đi làm nên cuộc sống của chúng tôi bình yên như bao cặp vợ chồng khác dù không giàu có gì. Song sau khoảng 1 năm trở lại đây, chồng tôi ngày một ham chơi cá độ bóng đá, bida anh chơi suốt ngày đêm nên đã bỏ làm. Có lúc anh còn đi chơi qua đêm không về nhà ngủ.
Tôi đã nhiều lần góp ý, to tiếng với chồng khi thấy anh bê tha không lo kiếm tiền để ổn định cuộc sống gia đình. Nhưng những lúc bị vợ nói hay góp ý, anh chẳng những không từ bỏ mà đi chơi nhiều hơn. Tôi có gọi điện anh cũng không thèm nghe hoặc không thèm về nhà.
Thất vọng về chồng, nhiều lúc tôi đã cố tình bỏ về nhà mẹ đẻ để dọa nhưng anh cũng không đi tìm vợ hay gọi điện cho vợ. Chính bởi thế, dù buồn về chồng nhưng tôi cũng không làm gì được. Tôi lại tự điều chỉnh chính bản thân bớt nóng giận và nhu mì hơn để cải tạo chồng. Nhưng dường như tính ham chơi đã ăn vào bản tính của chồng tôi rồi.
Rất nhiều lần chồng tôi đi chơi qua đêm và mang nợ nần về cho vợ. Lúc thì số tiền chỉ vài triệu nhưng cũng có lúc đến chục triệu. Tôi đều cắn răng nhịn ăn nhịn tiêu để trả nợ đạy cho chồng. Những lần như thế, tôi cũng chẳng dám kể lể với ai.
Chỉ duy nhất 1 lần tôi than vãn, kể lể với mẹ chồng. Tôi kể với bà cũng vừa để thông báo ngầm cho bà biết con trai bà chơi bời và tôi không bảo được. Tôi có ý nhờ bà gây sức ép với chồng tôi. Song mẹ chồng tôi chẳng nhưng không chia sẻ hay thông cảm cho con dâu, bà còn nói: "Chồng chơi bời là lỗi tại vợ. Để chồng thế tao chưa đánh cho là may".
Cách đây ít ngày, không hiểu chồng tôi chơi bida kiểu gì mà thua tận 40 triệu. Lần này tôi nhất định không trả nợ đạy và bảo anh tự làm tự chịu. Nhưng anh lại đến kể lể gì đó với mẹ chồng tôi. Cuối cùng không biết bà nghĩ gì còn mang tiền của bà đi trả nợ cho anh.
Từ hôm đó, mẹ chồng liên tục chửi tôi ngu dốt, không biết bảo ban chồng. Rồi bà còn nói tôi là người vợ không ra vợ. Chồng nợ nần mà không chịu nghĩ cách trả nợ cho chồng.
Nghe mẹ chồng nói vậy, tôi điên người và cả giận mất khôn. Tôi đôi co với bà rằng, bà trả giúp chồng tôi 40 triệu mới là ngốc nghếch vì bà trả như vậy cứ xác định là sẽ có lần sau và nhiều lần sau nữa.
Không nén nổi tức giận và uất ức khi bị mẹ chồng nói vậy, tôi cũng nói thẳng với bà (Ảnh minh họa)
Không nén nổi tức giận và uất ức khi bị mẹ chồng nói vậy, tôi cũng nói thẳng với bà thêm: "Chồng con ở với mẹ 28 năm nay mà còn chưa nên người. Con phận làm dâu con chẳng khác người dưng là bao nên càng khó bảo ban chồng hơn. Thôi mẹ nhận lại anh ấy hộ con để con còn tìm người dễ dạy hơn anh ấy về dạy cho có kết quả kẻo phí công cha mẹ con sinh ra và cho con ăn học lắm".
Tất nhiên khi tôi nói xong những lời này mẹ chồng tôi bù lu bù loa lên bảo tôi hỗn láo. Rồi bà và con trai cùng thống nhất đuổi tôi ra khỏi nhà nếu tôi không chịu nói 1 câu xin lỗi 2 người.
Tôi nhất định không nói lời xin lỗi nên hiện tôi đang ở trọ bên ngoài đã được 2 hôm nay. Lần này bị cả chồng và mẹ chồng hùa vào đuổi thẳng cổ mà sao tôi không thấy một chút buồn nào. Tôi chỉ thấy quá chua chát và nực cười khi bị mẹ chồng nói vậy. Tôi nói với mẹ chồng những lời như thế là đúng phải không mọi người?
Theo Afamily
Đau đớn nhường giường cho chồng và nhân tình chỉ vì "hiếm muộn" Thực ra tôi đã giấu đi một cuốn sổ khác giá trị gấp đôi cuốn sổ mẹ tôi trao tay cho cả hai vợ chồng tôi lúc nhắm mắt. Và căn nhà này vẫn đứng tên tôi, chứ chưa hề bán đi cho người khác. Chào độc giả mục Tâm sự! Tôi biết trên đời vẫn còn những phận đời đau khổ, nhưng...