Say đắm với tình trẻ kém 17 tuổi, quý bà đại gia không ngờ có ngày nhận tin dữ cay đắng thế này
Rồi cái gì đến phải đến khi tôi và chàng thanh niên ga lăng kia đều thấu hiểu đối tác cần gì ở mình.
Tôi không tiếc tình trẻ thứ gì, từ cung cấp tiền tiêu xài, mua xe máy xịn, sắm thời trang hàng hiệu đến mua tặng cậu trai một căn chung cư đẹp để cậu yên tâm “phục vụ” cho tôi khi tôi cần.
Tôi không ngờ mình có thể bình thản đến lạnh lùng để đặt bút ký vào lá đơn thuận tình ly hôn ông chồng già giàu nứt đố đổ vách, hơn tôi đến 22 tuổi mà chẳng rơi một giọt nước mắt nào. Bởi sau hai năm làm vợ, làm osin không công cho nhà chồng, lão đại gia đã ngang nhiên rước bồ nhí về căn phòng riêng của vợ chồng tôi để hú hí, hưởng lạc và tìm con nối dõi sau khi biết tôi mắc chứng hiếm muộn. Điều đó khiến tôi thấy không còn lý do gì để ở lại cùng người đàn ông bạc tình, bạc nghĩa đó thêm phút giây nào nữa.
Ảnh minh họa: Internet
Sẵn có ít vốn tích cóp từ trước cộng với số tiền nhận được từ chồng sau cuộc ly hôn, tôi mạnh dạn thuê một cửa hàng rộng ngay mặt tiền trên con phố lớn chuyên bán nội thất cao cấp, để bắt đầu học hỏi kinh doanh khi đã bước vào tuổi 30. Tấm bằng cử nhân quản trị kinh doanh của tôi xếp xó bấy lâu nay bây giờ phát huy tác dụng. Nhờ Trời cho lộc việc buôn bán của tôi lên như diều gặp gió. Từ hai nhân viên giúp việc tôi phải thuê thêm bốn người mạnh khỏe, nhanh nhẹn tháo vát nữa mới tạm ổn trong việc xuất nhập hàng hóa.
Video đang HOT
Làm ăn có lãi, tôi mua luôn cửa hàng đang thuê và còn làm chủ một căn biệt thự với kiến trúc đẹp, nội thất sang trọng. Tôi gia nhập giới thượng lưu và được bạn bè cùng đẳng cấp tôn vinh là quý bà thành đạt.
Nói chung cuộc sống về vật chất của tôi là quá đủ, nhưng ít ai biết rằng sau những bận rộn công việc, sau những buổi tiệc tùng gặp gỡ đối tác, tôi cô đơn đến mềm lòng. Nhất là khi màn đêm buông xuống một mình tôi trong căn nhà rộng, đầy đủ tiện nghi nhưng thiếu vắng đi bóng dáng mạnh mẽ, hơi thở ấm áp, thiếu vắng đi sự nồng nàn chở che, chia sẻ của một người đàn ông khiến tôi cảm nhận sự trống trải len lỏi đến từng tế bào nhỏ nhất của cơ thể đang độ tuổi hồi xuân của mình…
Mở lòng tâm sự với cô bạn thân trong hội quý bà, tôi được bạn nhiệt tình giới thiệu để tôi làm quen với một thanh niên trẻ. Cậu trai kém tôi gần 17 tuổi, khuôn mặt nam tính, dáng dấp cao lớn, khỏe mạnh, cậu trai đã hút hồn tôi, khiến tôi rung động ngay từ cái nhìn đầu tiên. Rồi cái gì đến phải đến khi tôi và chàng thanh niên ga lăng kia đều thấu hiểu đối tác cần gì ở mình. Tôi không tiếc tình trẻ thứ gì, từ cung cấp tiền tiêu xài, mua xe máy xịn, sắm thời trang hàng hiệu đến mua tặng cậu trai một căn chung cư đẹp để cậu yên tâm “phục vụ” cho tôi khi tôi cần.
Mê muội đắm say trong mối quan hệ già nhân ngãi non vợ chồng với nhân tình trẻ, tôi sao nhãng việc kinh doanh mà giao hết cho nhân viên dưới quyền. Không những tôi mạnh tay bao cho trai đẹp ăn chơi tới bến mà còn cùng chàng ra tận nước ngoài để hú hí, hưởng thụ…
Cho đến khi trên bàn chất đống giấy đòi nợ của bạn hàng, giấy báo nợ thuế, tôi mới tá hoả tỉnh cơn say. Trai đẹp biết tin tôi gặp rắc rối về kinh tế, không còn khả năng chu cấp tiền bạc, vật chất cho cậu ta nữa thì cậu ta lặng im chuồn êm không một lời từ biệt…
Chê vợ quê mùa lại hay càm ràm, tôi bắt đầu cuộc tình chớp nhoáng với tình trẻ rồi nhận cái kết đau đớn
Tôi còn không cảm thấy có lỗi với người vợ của mình. Thậm chí tôi thường xuyên nói những lời khiến vợ tổn thương.
Trâm là một người phụ nữ giỏi giang, bản lĩnh. Chúng tôi làm chung được hơn 5 năm, có thể nói tình cảm hơi khác biệt so với những đồng nghiệp khác. Cô ấy tâm lý, hài hước lại khôn khéo trong giao tiếp nên được mọi người yêu mến, trong đó có tôi.
Chịu cảnh vợ càm ràm mỗi ngày nên tôi luôn thèm khát có được một người phụ nữ dịu dàng hơn một chút. Vậy là tôi bắt đầu cuộc tình chớp nhoáng với Trâm.
Thời gian ở bên cô ấy, tôi như sống lại thời trai tráng mới biết yêu lần đầu. Trâm không nói nhiều, cô ấy luôn im lặng mỗi khi giận dỗi và luôn nhường nhịn mỗi khi tôi nóng tính. Khi đó tôi còn tự nhủ, giá như mình gặp cô ấy sớm hơn một chút thì mọi chuyện đã khác.
Tôi nghĩ thầm, phụ nữ là phải như thế này, chứ ai như người vợ lắm lời của tôi ở nhà. Lúc đó, tôi chìm đắm trong men say tình ái nên không suy nghĩ gì nhiều.Thậm chí tôi còn không cảm thấy có lỗi với người vợ của mình. Thậm chí tôi thường xuyên nói những lời khiến vợ tổn thương. Và kể từ đó, cô ấy không hề đá động đến những việc tôi làm. Tất nhiên tôi cảm thấy vô cùng vui mừng vì điều đó.
Đã lâu lắm rồi ngôi nhà của tôi mới bình yên, không có tiếng càm ràm như thế này. Tôi vui như mở cờ trong bụng, thoải mái quăng đồ, vứt giày lung tung mà không còn sợ vợ phải cằn nhằn. Thời gian đó, cô ấy giận dỗi mang con về nhà ngoại. Tôi như chú chim được thả tự do, lòng càng vui hơn bội phần.
Tôi không còn đi làm về đúng giờ. Tôi dành thời gian nhiều hơn cho Trâm, cho bạn bè. Nhưng sau một thời gian, tôi bắt đầu cảm thấy không quen với cuộc sống hiện tại. Tôi thường xuyên quên những hồ sơ quan trọng. Căn nhà cũng trở nên bừa bộn, rối tinh rối mù không ai dọn dẹp.
Mỗi lần đi làm về, không ít lần tôi đá trúng thứ này rồi đụng phải thứ kia. Không còn bữa cơm gia đình đầm ấm như trước, tôi cảm thấy vô cùng trống vắng. Ăn cơm ngoài hàng mãi cũng chán, tôi thèm một bữa cơm gia đình đúng nghĩa.
Dạo gần đây, tình cảm của tôi và Trâm có nhiều xung đột. Chúng tôi cãi nhau vì những chuyện nhỏ nhặt, cô ấy cũng trở nên lắm lời hơn. Cô ấy nói không thể cứ mãi sống với danh phận "tiểu tam" như thế này nên chủ động chia tay. Tôi cũng chẳng còn thiết tha gì nên đồng ý.
Bây giờ tôi mới nhận ra rời xa vợ chẳng có gì tốt đẹp. Không có vợ bên cạnh, tôi dường như mất đi thăng bằng, không biết mục tiêu của mình là gì. Ngày còn vợ, tôi sẽ không quên tập hồ sơ quan trọng vì cô ấy luôn nhắc nhở. Tôi cũng chẳng bao giờ bị đau bao tử vì lúc nào về đến nhà cũng đã có sẵn mâm cơm canh ngon ngọt trên bàn.
Tôi cũng sẽ không mất ngủ vì những cuộc vui chơi thâu đêm. Tôi sẽ không tiêu xài phung phí, mua những món đồ đắt đỏ nhưng vô dụng. Không có vợ bên cạnh, mọi thứ với tôi quá đỗi nặng nề. Quả thật rời xa vòng tay vợ là bão tố. Giờ đây tôi mới nhận ra thì đã muộn.
Đến bệnh viện chăm chị gái đẻ, chị khóc nghẹn nói sẽ ly hôn mà tôi mừng rỡ, chỉ mong chị đừng đổi ý Chị gái có thể chịu đựng được, còn tôi thì không? Tôi chỉ có một người chị gái nên tôi rất thương chị. Chị cũng thương tôi, vì kiếm tiền lo cho tôi học đại học mà chị bị lỡ làng đôi lứa. Mãi đến năm ngoái, khi đã 35 tuổi, chị mới lấy được chồng. Chồng chị không có việc làm ổn...