Sau vài tiếng hì hục với “gái ngoan” trong nhà nghỉ, đến giờ tôi vẫn còn sợ khiếp vía
Vợ có bầu nghén lên nghén xuống, lại bị mỏng thành dạ con nên kiêng khem chặt chẽ lắm, thành ra dạo này tôi chẳng làm ăn được gì nên bí bách vô cùng. Tôi có hỏi mấy thằng bạn sành sỏi xem chỗ nào để giải quyết thì thằng Toàn vỗ vai cười bảo.
- Cuối cùng trai ngoan của đội mình cũng phải hư rồi! Tiêu chuẩn thế nào để tao tìm?
- Thì mày cứ giới thiệu cho tao một em, sạch sẽ tí nhé! Tao không muốn mang bệnh vào người đâu.
- Mày cứ yên tâm, nhưng mà chăn rau có sâu này cũng tốn công ra trò đấy.
Hôm sau, bạn gái của Toàn đưa đến một em trông trẻ lắm, chắc mới hai mươi, hai mốt là cùng. Em mặc quần bò, áo phông rất giản dị, môi có đánh một chút son nên trông cũng sáng sủa.
Sau khi nghe “rau” của Toàn giới thiệu, tôi biết em tên là Hải, em vừa mới ra trường chưa xin được việc.
Tôi cũng vào đọc báo mạng nhiều nên cũng biết sơ sơ qua về các kiểu vui thú này. Nghe thằng bạn tư vấn thêm, cũng chỉ chịu khó đầu tư một tý cho em ấy, dẫn em đi ăn, mua những món quà mà em thích, rồi cho tiền em đóng tiền nhà… chuyện đó thì tôi làm được.
Sau ba hôm chăn dắt, cuối cùng tôi và em cũng tìm được tiếng nói chung. Em đồng ý, nhưng tôi chỉ tranh thủ được buổi trưa vì tối vẫn phải về với vợ. Tôi bảo em đến phòng mà mình đã đặt sẵn tắm rửa sạch sẽ rồi chờ tôi.
Khi vào phòng, tôi đã thấy em nằm trên giường, có vẻ như được đền bù xứng đáng nên em chuẩn bị khá kỹ càng, trang điểm nhẹ nhàng, em mặc chiếc váy mỏng tang màu hồng trông mới đẹp làm sao.
Tôi tháo cặp kính cận, dụi dụi mắt, tôi không muốn làm hỏng cái đẹp ngọt ngào kia nên tắm xong khẽ nằm xuống bên em. Mọi hôm trông em mặc áo phông, quần bò giản dị nên tôi không thể ngờ lúc mặc váy ngủ, em lại đẹp đến như vậy khiến tôi cứ đặt tay lên cặp đùi trắng nõn của em.
Video đang HOT
Hình chỉ mang tính chất minh họa
Trông em vụng về, lóng ngóng nên tôi càng thích thú. Chẳng hiểu trong lúc vật lộn tôi lột cả “áo mưa” vứt đi lúc nào không hay. Nhập cuộc xong mệt quá nên tôi lăn ra ngủ, lúc tỉnh dậy thì không thấy em đâu nữa. Chiếc ví của tôi nằm chỏng trơ trên bàn, tôi mở ví ra xem thì thấy em đã lột sạch tiền của mình,. Tất thảy trong đó có hơn năm triệu.
Nhưng cũng may là em còn có tí nhân đạo, trả tiền phòng khách sạn rồi mới chuồn.
Một tuần sau tôi cứ thấy có cảm giác khó chịu. Tôi chỉ dám nói với thằng Toàn, nó tá hỏa bảo.
- Úi, mày đi có dùng “áo mưa” không đấy?
- Thì bảo “sạch sẽ” nên lúc đó khó chịu quá tao lột vứt đi rồi!
Thằng Toàn vò đầu bứt tóc, nó phán một câu xanh rờn.
- Chắc mày phải đi khám thôi.
Tôi đeo khẩu trang kín mít đi vào một phòng khám tư. Thấy có rất nhiều cặp đôi còn rất trẻ đưa nhau vào đó khám nên tôi thấy bớt hoang mang hơn. Bác sỹ chỉ định tôi làm đủ các xét nghiệm. Trong lúc chờ kết quả tôi rất lo lắng, đứng ngồi không yên.
Chợt tôi sững cả người khi nhìn thấy Hải, cô ấy từ ngoài đẩy cửa đi vào, khuôn mặt rất mệt mỏi.
Tôi lao vội đến, túm lấy tay cô ta kéo ra ngoài, đứng chỗ không có người rồi gằn giọng hỏi.
- Em bị bệnh gì à?
Hải lúng túng rồi hất tay tôi ra.
- Có anh bị bệnh thì có, em không bị gì cả.
- Cô không bị gì mà tại sao từ hôm đi về tôi lại…
- Ai biết được việc của anh chứ.
- Nếu như tí nữa có kết quả tôi bị lây bệnh gì từ cô thì đừng có trách.
Hải vẫn vênh mặt lên đi vào trong, không thèm trả lời. Tôi cứ lẽo đẽo theo sau cô ấy, lúc Hải khai trong cuốn sổ khám tôi nhìn thấy năm sinh thật của cô mà choáng, hóa ra Hải đã hai bảy tuổi rồi, chứ không phải trẻ như lời giới thiệu trước đây. Điều đó khiến tôi phát điên vì đã bị cô lừa, cảm giác rất hụt hẫng và lo lắng càng cao. Chắc chắn với tuổi này cô ấy không phải là một cô gái ngây thơ như tôi nghĩ nữa.
Tôi run rẩy ngồi ở ghế chờ, quan sát nhất cử nhất động của Hải, canh sẵn ở cửa, nếu cô ấy có ý định chuồn còn tóm lại hỏi tội. Cái ý nghĩ: “Nếu Hải không bị làm sao thì tự nhiên lại vào phòng khám chuyên khoa này để làm gì” cứ luẩn quẩn trong đầu khiến tôi càng lo lắng thêm.
Tôi được gọi đến lấy kết quả, tất cả các xét nghiệm đều âm tính. Tôi thở phào nhẹ nhõm. Nhưng bác sỹ bảo muốn có kết quả những bệnh lây qua đường này thì phải ít nhất ba tháng mới chuẩn xác.
Bây giờ chỉ có biết được kết quả khám của Hải mới an tâm phần nào, tôi nghĩ vậy. Nhưng tìm hết ba tầng phòng khám, các ngóc ngách không biết cô ấy đã chuồn từ đường nào.
Về nhà tôi sợ đến phát điên phát dại, ăn không ngon, ngủ không yên. Chỉ vì một lần trót dại mà giờ đến vợ mình tôi cũng không dám động vào, chỉ sợ nhỡ mình bị bệnh gì đó nguy hiểm lại lây sang cô ấy và con thì khổ. Giờ tôi đang rất hoang mang, lo lắng, dằn vặt. Thời gian chờ đợi để đi xét nghiệm lại còn hơn cả cực hình. Giờ tôi phải làm gì để tự trấn an bản thân đây? Tôi có nên thú tội với vợ và xin cô ấy tha thứ không?
Theo WTT
Ngao ngán vì mỗi lần gặp người yêu chỉ đòi 'chuyện ấy', không cho thì dỗi muốn chia tay
Chiều qua, 2 đứa đi ăn cơm vì mấy người bạn em mời, 20h mới về. Em đặt vé tàu cho anh ấy lúc 21h. Vậy mà trên đường ra ga anh ấy lại rủ em vào "nhà nghỉ".
ảnh minh họa
Em và T. quen yêu nhau đã gần 2 năm. Bọn em cũng đã có dự định cho tương lai bằng một đám cưới vào cuối năm nay. Hai bên gia đình cũng rất ủng hộ và đi lại rất thân thiết bởi lẽ mẹ em và mẹ anh ấy là người cùng quê, lại cùng trang lứa ngày xưa. Mẹ anh ấy cũng rất quý em. Hiện em đang công tác tại Yên Bái còn nhà anh ấy ở Hà Nội.
Cứ 1 tháng anh ấy lên thăm em 2 - 3 lần. Lần nào lên anh ấy cũng muốn được "gần gũi" em. Thực lòng em rất không muốn vì sợ nhiều điều, nhưng lại sợ anh ấy buồn lên lần nào em cũng đáp ứng đòi hỏi ấy. Tháng vừa qua anh ấy lên vừa chơi vừa kết hợp công việc. Tính ra anh ấy ở lại cũng gần nửa tháng. Anh ấy hay rủ em đi nhưng nhiều hôm em phải đi học tối. Mấy ngày đó thì chỉ có 2 lần em đồng ý.
Hôm trước cũng vì vấn đề đó mà anh ấy đùng đùng nổi giận lấy đồ đạc (em thuê nhà cùng anh trai, mỗi lần lên anh ấy ngủ cùng anh trai em) bảo về Hà Nội và không bao giờ gặp lại em nữa và bảo em rằng chỉ biết bản thân không biết nghĩ đến người khác.
Thực ra hôm đó em rất mệt, đang có một số công việc không được suôn sẻ. Em giận lắm nên kệ anh ấy, tưởng anh ấy về rồi nên ngày hôm sau em cũng không liên lạc với nhau. Tối hôm đó anh ấy ra nhà em, hai đứa ngồi nói chuyện thẳng thắn, anh ấy nói lời xin lỗi em, nhưng cũng không quên nói rằng dạo này em rất khác với anh. Trước kia em rất chiều anh. Tính em không giận ai lâu được lại rất dễ mềm lòng, anh ấy nói vậy là em cũng bỏ qua luôn. Tối hôm đó anh ấy lại rủ em đi và em cũng đã đồng ý.
Chiều qua, 2 đứa đi ăn cơm vì mấy người bạn em mời, 20h mới về. Em đặt vé tàu cho anh ấy lúc 21h. Vậy mà trên đường ra ga anh ấy lại rủ em vào "nhà nghỉ". Em không đồng ý và nói là tàu sắp chạy rồi. Em cũng hơi mệt vì vừa uống 2 ly rượu bạn mời và cũng chưa tắm rửa gì cả. Thế là anh ấy bắt đầu kêu ca nói là em dạo này làm sao, cứ né tránh anh...
Thật sự em rất sợ nếu mà lỡ mang bầu thì không hay. Anh ấy bảo chia tay vì em không tôn trọng tình cảm của anh ấy và xưng "tôi", "cô" với em luôn. Anh ấy bảo là từ bây giờ đừng làm phiền anh ấy nữa, em chỉ yêu bằng lời... Em đã nói xin lỗi anh ấy vì em đã xử sự không đúng. Nhưng càng nói anh ấy càng...
Em buồn lắm. Phải chăng em đã làm sai điều gì. Ngay lúc này em lại cảm thấy lo về cuộc sống sau này. Thực lòng em rất yêu anh ấy nhưng cũng rất giận vì anh ấy quá đòi hỏi em về vấn đề "chuyện ấy". Em phải làm gì bây giờ?
Theo Danviet
Thản nhiên dẫn bồ về nhà để cô vợ nhu nhược hầu hạ, anh chồng chết đứng khi biết âm mưu... Là tôi đã đánh giá thấp người phụ nữ đó, nên sau cùng lại nghiễm nhiên trở thành quân cờ bị điều khiển mà chẳng hề hay biết. Ảnh minh họa Tôi và vợ kết hôn vốn không hề xuất phát từ tình yêu. Vì được gia đình hai bên giới thiệu nên thậm chí chúng tôi còn chưa kịp tìm hiểu đã...