Sau ly hôn vợ, tôi thấy ân hận vô cùng
Từ đó về sau, tôi bắt đầu cuộc sống “gà trống nuôi con”. Nhưng ngay lúc đó tôi lại nhận ra mình không có khả năng chăm lo việc nội trợ cho con.
Chào chị Trang!
Tôi đã đọc hết cả 2 phần của bài viết “Trả giá đắt vì dạy con đừng như mẹ mày” mà chị đăng trên Eva.vn. Đọc xong tôi thấy hoàn cảnh mà chị kể ở bài viết có nhiều nét rất giống hoàn cảnh của gia đình tôi. Tôi muốn chia sẻ câu chuyện của gia đình tôi, nhân đây muốn nhận được sự đóng góp của quý độc giả.
Tôi và Trâm, vợ tôi, kết hôn cách đây 8 năm, có 2 con gái. Chúng tôi là mối tình đầu của nhau. Vợ tôi là giáo viên ở một trường trung học, còn tôi là cán bộ tín dụng của một ngân hàng. Cuộc sống của vợ chồng tôi, người ngoài nhìn vào cũng khao khát. Tôi cố gắng làm thật nhiều việc, đi gặp gỡ, mời mọc khách hàng để lấy chỉ tiêu để cuối mỗi năm có tiền thưởng dẫn vợ con đi chơi. Tôi lao vào công việc như con thiêu thân mà gần như quên vợ con. Cuối cùng, tôi đã bị Trâm cắm sừng mà không biết.
Cô ấy ngoại tình với phụ huynh học sinh lớp cô ấy chủ nhiệm. Anh ta là một người đàn ông góa vợ. Tình cờ đi gặp khách hàng ở một quán cà phê, tôi nhìn thấy một cặp đôi bước vào và người phụ nữcó nét rất giống vợ tôi. Tôi như không tin vào mắt mình. Trong lòng tôi dấy lên sự nghi ngờ nên tôi quyết định thuê thám tử điều tra. Kết quả đúng như tôi linh cảm. Nhìn những bức ảnh thám tử gửi về, tôi như muốn gào thét, muốn đập phá mọi thứ cho hả giận. Tôi đổ mồ hôi công sức kiếm tiền lo cho vợ con, vậy mà vợ tôi nỡ đối xử với tôi như vậy. Thật là nhục nhã. May mắn là lúc đó tôi không biểu lộ cảm xúc đó. Nhưng trong lòng tôi vô cùng căm hận Trâm.
Vì sĩ diện và tự ái cao, tôi đã cấm chúng không được nói gì liên quan đến Trâm, thậm chí còn bêu xấu cô ấy với các con rằng “Mẹ các con theo người đàn ông khác rồi. (ảnh minh họa)
Khi Trâm đi làm về, tôi đã đưa cho cô ấy xem những bức ảnh chụp cô ấy tình tứ với tình nhân. Khuôn mặt cô ấy tái lại. Suốt cả tuần đó chúng tôi không nói chuyện với nhau. Cô ấy lầm lũi như một cái bóng. Hằng ngày cố gắng chăm lo cho bố con tôi như một cách để bù đắp lỗi lầm. Nhưng tôi vẫn chưa hả dạ. Và khi ấy tôi đã quyết tâm cắt đứt tình cảm vợ chồng 8 năm giữa tôi và Trâm bằng cách đơn phương ly hôn.
Tôi không thể sống bên một người đàn bà tội lỗi ấy được nữa. Tôi không muốn cô ta tiếp tục làm mẹ của các con tôi nữa. Tôi muốn nuôi nấng chúng, không muốn chúng tiếp xúc với cô ta nữa. Và tôi cũng không muốn cô ta tiếp tục đứng lớp giảng bài cho học sinh nữa, vì người như cô ta không có tư cách để làm nhà giáo.
Mặc cô ấy xin tôi tha thứ vì lỡ dại, tôi vẫn quyết định ly hôn. Tôi cũng làm đơn lên Ban Giám hiệu nhà trường nơi Trâm công tác để tố cáo hành động của Trâm. Kết quả, Trâm đã bị nhà trường đuổi việc. Riêng đứa con của gã nhân tình thì vẫn được tiếp tục học do đứa bé đó không có tội.
Vậy là Trâm đã bị mất việc. Cô ấy không còn gì nữa. Chỉ chờ có thế, tôi đưa đơn ly hôn và tòa xử cho tôi được nuôi cả 2 đứa con. Hôm đó, mặc cho Trâm khóc hết nước mắt, 2 đứa con gái tôi van xin tôi giữ mẹ chúng lại, tôi vẫn không động lòng. Với tôi, cuộc ly hôn đó không thấm tháp gì so với nỗi đau bị vợ phản bội. Tôi chấp nhận hậu quả, còn hơn sống với người lừa dối.
Video đang HOT
Từ đó về sau, tôi bắt đầu cuộc sống “gà trống nuôi con”. Nhưng ngay lúc đó tôi lại nhận ra mình không có khả năng chăm lo việc nội trợ cho con. Do trước đây mải mê công việc, cơm nước, con cái vợ đều lo, giờ đây vừa phải lo công việc, vừa phải nuôi con, tôi cảm thấy khó khăn như nhân lên gấp đôi. Mỗi khi tôi nấu món gì không vừa miệng, 2 đứa con gái hoặc là cố nuốt trôi, hoặc là nói tôi “đón mẹ chúng về”. Tôi có cảm giác như con đang so sánh mình với mẹ chúng.
Vì sĩ diện và tự ái cao, tôi đã cấm chúng không được nói gì liên quan đến Trâm, thậm chí còn bêu xấu cô ấy với các con rằng “Mẹ các con theo người đàn ông khác rồi. Bà ấy là một người đàn bà xấu xa. Nếu các con muốn tìm mẹ thì cứ đi tìm, đừng nhìn mặt bố nữa”. Vậy là chúng thôi, không nhắc nữa. Nhưng cũng từ đó kết quả học tập của đứa con gái đầu càng ngày càng sa sút. Tôi bị nhà trường mời lên nói chuyện mấy lần. Và sau mỗi lần tôi đi họp về góp ý là mặt con bé đầu cứ trơ ra, đứa út cũng không thiết tha gì nữa.
Nếu đi tìm Trâm về thì khác nào là hạ mình xuống nước trong khi đó, cô ta là người có lỗi trước. Vì vậy dù rất thương con, tôi cũng không bao giờ có ý định hàn gắn lại với cô ấy. Mỗi lần nhớ lại hình ảnh Trâm trong vòng tay kẻ khác, tôi như muốn phát điên. Hơn nữa có khi giờ đây Trâm đang vui vẻ bên nhân tình nên tôi không có lý do gì để đi tìm cô ta nữa. Còn con gái tôi, tôi phải có trách nhiệm. Tôi nhờ người thuê gia sư về để kèm cặp cho con để theo kịp chúng bạn. Tôi cũng tranh thủ đi làm thêm buổi tối kiếm tiền nuôi con.
Khi biết được toàn bộ câu chuyện về cuộc sống của Trâm sau khi ly hôn, tôi cảm thấy xấu hổ.(ảnh minh họa)
Đến khi kết thúc học kỳ 1, đứa con gái đầu mang phiếu liên lạc cho tôi ký, thì thật bất ngờ: Kết quả học tập của cháu cao vút như chưa bao giờ bị điểm kém. Tôi lấy làm mừng vì cháu tiến bộ rõ rệt. Tôi bảo với con hôm nào đó mời cô giáo đến nhà chơi để cả 3 bố con làm bữa cơm gọi là cảm ơn, hơn nữa tôi cũng muốn biết mặt cô gia sư của cháu vì mỗi lần cô đến dạy tối là tôi lại ra ngoài làm thêm. Khi hai đứa con dẫn cô giáo vào nhà, tôi như chết đứng. Cô giáo đó chính là Trâm, vợ cũ của tôi.
Cả bữa cơm đó tôi và Trâm không nói với nhau lời nào, còn 2 đứa con tôi thì rất vui vì lâu lắm chúng mới được ăn bữa cơm gia đình có đủ cả bố lẫn mẹ. Mãi một lúc, tôi mới hỏi chuyện Trâm thì được biết: Sau khi ly hôn, cô ấy sống một mình ở ngoại ô. Ban ngày cô ấy phục vụ ở một tiệm ăn, ban đêm mở lớp dạy phụ đạo hoặc làm gia sư vừa để kiếm tiền trang trải cuộc sống, vừa để không bị mai một tay nghề.
Cô ấy làm thêm nhiều việc khác để quên đi nỗi đau mất gia đình. Khi có người thuê gia sư, Trâm không nghĩ rằng mình dạy ngay chính ngôi nhà cũ của mình. Ban đầu Trâm không muốn dạy vì ngại tôi, nhưng vì nhớ thương con, cô ấy quyết định đi dạy và lần đó may mắn cho cô ấy là không giáp mặt tôi, cô ấy được gặp lại các con mừng mừng tủi tủi. Khi đó tôi mới hiểu được nguyên nhân kết quả học tập của con gái tôi lại cao như vậy.
Mỗi lần Trâm “về thăm nhà”, cô ấy vừa dạy con học vừa chơi đùa với chúng, thỉnh thoảng còn nấu những món chúng thích để bù đắp cho chúng nỗi buồn xa mẹ khiến cho tinh thần của chúng phấn chấn trở lại. Còn nhân tình của Trâm, anh ta không sống với Trâm như tôi nghĩ. Anh ta đã cưới một người phụ nữ khác và đã mời Trâm đến dự.
Khi biết được toàn bộ câu chuyện về cuộc sống của Trâm sau khi ly hôn, tôi cảm thấy xấu hổ. Tôi cứ nghĩ rằng cô ấy sẽ suy sụp vì cảm giác mất mát một gia đình mà hai vợ chồng đã vun đắp suốt 8 năm, cứ nghĩ rằng cô ấy đang hạnh phúc bên người đàn ông khác mà không ngờ rằng, cô ấy phải bắt đầu lại từ con số 0, sống vất vả hơn bố con tôi nhiều. Nhìn Trâm cười đùa với các con, tôi dấy lên cảm giác ân hận và tôi nhận ra rằng tôi vẫn còn yêu cô ấy nhiều lắm, các con tôi vẫn cần có mẹ chăm sóc.
Lúc này, bao nhiêu đau đớn mà Trâm từng gây ra cho tôi không còn hiện hữu trong tâm trí tôi nữa, chỉ còn lại sự cảm thông đối với Trâm. Sau này nghĩ lại tôi thấy đúng là ngày xưa tôi quá vô tâm, không để ý đến cảm giác của Trâm. Tiền bạc làm ra có là bạc tỷ cũng đâu thể mua được hạnh phúc. Vì quá mê kiếm tiền, tôi không có thời gian bên vợ, khiến vợ cảm thấy buồn vì không có người trò chuyện, tâm sự, nên cô ấy có tình cảm với người khác cũng là điều dễ hiểu.
Hiện giờ Trâm vẫn ở nhà trọ, thỉnh thoảng có ghé về thăm 2 con. Với tôi, cô ấy vẫn cười nói bình thường như chưa có gì xảy ra khiến trong lòng tôi không thôi day dứt. Giờ tôi muốn nói chuyện với Trâm, mong cô ấy quay lại với bố con tôi. Nhưng tôi e rằng Trâm vẫn còn để bụng chuyện tôi khiến cô ấy mất việc nên không dám nói gì mà lại mong cô ấy mở lời trước. Tôi cũng muốn gia đình đoàn tụ để đón cái Tết sắp đến càng thêm vui mà không biết phải bắt đầu từ đâu để biến điều tôi mong thành hiện thực. Xin hãy cho tôi một lời khuyên để gầy dựng lại hạnh phúc gia đình.
Theo VNE
Trả giá đắt vì dạy con 'đừng như mẹ mày'! (P2)
Theo tôi, các bạn trẻ khi sắp bước vào hôn nhân nên có một quy tắc thỏa thuận, đề phòng những bất trắc xảy ra trong đời sống hôn nhân của mình, đặc biệt là ứng phó tình huống bạn đời "ăn vụng".
Có nhiều cặp đôi đang yêu sẽ cho rằng tôi "trù ẻo" họ, nói "điềm gở" cho họ, một số lại cho rằng "Tôi tin anh (cô) ấy. Anh (cô) ấy tuyệt vời như vậy, không bao giờ có chuyện đó đâu", hay "muốn người ta tan đàn xẻ nghé hay sao mà nói những điều xui xẻo đó?"... nhưng tôi nói thật đó. Các bạn đang yêu, nên cái gì cũng thấy đẹp, đến khi cưới nhau, sống cuộc sống vợ chồng son một thời gian rồi lại hụt hẫng vì quá nhiều cái bất ngờ, mong muốn lẫn ngoài ý muốn, và trong cuộc sống không thể nào biết trước được chuyện gì sẽ xảy ra. Nếu không có bản lĩnh vững vàng và lý trí sáng suốt, nhiều bạn sẽ dễ sa ngã và hành động thiếu kiểm soát, dẫn đến hậu quả không hay. Nếu biết lo xa (dù thực tế chuyện đó không xảy ra) thì các bạn vẫn có cảm giác an toàn hơn là hạnh phúc mà không đề phòng gì.
Trở lại với vấn đề bạo hành. Tôi muốn kể cho các anh nghe một thực tế mà tôi từng chứng kiến. Đó là các anh chồng dồn hết tình thương vào những đứa con sau khi biết vợ ngoại tình, muốn tự tay chăm sóc chúng để chứng tỏ cho chúng biết rằng "Mẹ ngoại tình tức là không còn yêu bố con mình nữa. Từ nay các con sẽ sống với bố, không cần mẹ nữa" dẫn đến việc kéo bè kéo phái các con, lôi kéo các con về phía mình để chống lại mẹ. Tức là đối với con mình thì các anh rất yêu chiều, nhưng "con người khác" thì các anh lại hắt hủi. Như vậy khác nào "rào cây nhà mình nhưng chặt cây nhà khác"?
"Con người khác", ý tôi muốn nói đây chính là vợ anh, là con gái của bố mẹ vợ anh đấy. Hôm nay, các anh đối xử với "con người khác" như thế nào, thì sau này sẽ có người đối xử lại với con của các anh giống y như vậy đấy. Khi ra tay đánh đập hay buông lời sỉ nhục vợ mình, các anh có nghĩ rằng làm như thế là đánh mất đi sự tôn trọng chồng trong thâm tâm vợ mình không? Có nghĩ rằng tình yêu trong vợ mình đã chết và được thay thế bằng sự hận thù về người chồng không bao dung hay không? Các anh có nghĩ đến con cái mình khi chứng kiến được cảnh cha hành hạ mẹ khi lớn lên sẽ như thế nào không?
Những hình thức trả thù mà tôi được biết là muôn hình vạn trạng. Không hình thức nào khiến cho tôi cũng như các chị em phụ nữ khác cảm thấy không phẫn nộ. Đánh đập bằng gậy gộc, dùi cui, có. Rạch mặt, có. Bêu rếu vợ với họ hàng, bạn bè, đồng nghiệp, có. Đưa tiền cho con nhưng lại nói đó là "tiền mồ hôi nước mắt do mẹ vất vả kiếm được", có. Xát ớt vào đồ lót của vợ, có. Bắt vợ lạy sống chồng con, bố mẹ, họ hàng, có. Ép vợ quan hệ tình dục hay chứng kiến chồng quan hệ với người khác, có. Giở thủ đoạn khiến vợ mất việc để giành quyền nuôi con khi ly hôn, có. Thậm chí im lặng không thèm nói chuyện, cũng có luôn... Và còn nhiều hình thức khác nữa nhưng tôi không muốn kể thêm vì quá bức xúc.
Những hình thức trả thù mà tôi được biết là muôn hình vạn trạng. Không hình thức nào khiến cho tôi cũng như các chị em phụ nữ khác cảm thấy không phẫn nộ. (ảnh minh họa)
Với những hình thức trả thù như vậy, tôi tin chắc rằng các anh sẽ bị tố cáo vì tội "bạo hành gia đình", "làm nhục người khác". Hậu quả là các anh sẽ bị phạt tiền, ngồi tù hoặc phải bồi thường thiệt hại đã gây ra cho vợ như tiền khám chữa bệnh, xoa dịu tinh thần, chi phí để bù đắp thiệt hại vợ bị mất việc do các anh đã bêu rếu với cơ quan vợ... Nhưng con số các anh chồng bị đưa ra vành móng ngựa theo tôi vẫn còn ít. Do đa phần các chị vợ cam chịu, không dám lên tiếng khi có dấu hiệu bị bạo hành, chỉ đến khi hậu quả nghiêm trọng mới dám tố cáo. Còn các anh mỗi khi trả thù như vậy, không thấy có chuyện gì to tát nên cứ tưởng cách làm của mình là đúng mà không nhận ra rằng lương tâm mình đang cắn rứt, và trước sau gì chuyện của mình sẽ có người biết, dù có giấu kỹ đến đâu.
Các anh có những người vợ cam chịu, vì giữ thể diện cho gia đình nên không dám vùng lên, nên các anh "được đăng chân lân đằng đầu", "chưa thấy quan tài, chưa đổ lệ". Các anh lợi dụng tư tưởng "trọng nam khinh nữ" lỗi thời để biện minh cho những việc mà các anh gọi là "giáo dục vợ", "vẫn còn yêu nên không muốn ly hôn nhưng không quên được chuyện vợ làm" mà thực chất những hành động đó xuất phát từ cái tâm ích kỷ hẹp hòi, xem vợ như một nô lệ để mặc sức hành hạ và hành động đó rất đáng bị lên án. Biết vợ ngoại tình, sao các anh không ngồi lại nói chuyện với vợ một lần, tại sao không thể bao dung hay ly hôn để cho nhẹ lòng?
Để không phải sống với "con người phản bội"? Để "đường ai nấy đi"? Nếu gặp người vợ mạnh mẽ, cô ấy sẽ dùng những bằng chứng mà anh đã uy hiếp làm công cụ để tố cáo ngược lại chính các anh đấy. Hoặc nếu không bị pháp luật trừng phạt thì lương tâm của các anh cũng sẽ cắn rứt suốt đời nếu như vợ các anh yếu đuối không thể chịu nổi cực hình mà tự mình kết liễu cuộc đời mình. Lúc đó con các anh mất mẹ, các anh có thấy sung sướng không? Vậy nên, các anh đừng có dương dương tự đắc với những hành động nhất thời của mình, nếu không, một ngày đẹp trời nào đó, các anh đang khoe khoang với anh em, bạn bè về cách "trị vợ" của mình thì bỗng dưng nhận được giấy mời hầu tòa vì can tội "bạo hành gia đình". Lúc đó, đừng trách tại sao nhé!
Còn các chị vợ nữa, các chị ngoại tình là các chị sai rồi. Nhưng biết sửa chữa lỗi lầm, biết đứng lên sau vấp ngã, thì sẽ không ai trách các chị. Thằng ăn cướp, ăn trộm, giết người ăn năn hối lỗi, ra đầu thú còn được pháp luật khoan hồng, được bảo vệ để tránh sự trả thù của những người bị hại nữa kia mà. Các chị muốn quay về, muốn bù đắp lại sai lầm của mình nhưng các "đức ông chồng" kia vẫn cố chấp, muốn trả thù các chị thì các chị cũng đừng cam chịu mãi như vậy nữa. Các chị sai nhưng các anh chồng làm vậy cũng chẳng tốt đẹp gì. Điều quan trọng nhất là các chị phải biết yêu thương bản thân mình, phải ý thức được rằng: Con người ai cũng có lỗi nhưng biết sửa lỗi là điều đáng quý, mình cũng là do cha mẹ sinh ra, có quyền được bình đẳng như những người khác trong xã hội, mình phạm lỗi đã có pháp luật và tòa án lương tâm xét xử, chứ không ai có quyền dày vò, xúc phạm mình.
Do đó các chị phải biết tự giải phóng mình, hãy tố cáo ngay lập tức những hành động xúc phạm đến nhân phẩm mình. Đừng lấn cấn tình cảm vì nếu ở lại để thì khác nào tự đưa mình vào địa ngục. Đừng quá sĩ diện, đừng sợ người này người kia chê cười, đừng sợ sự nghiệp tiêu tan khi vụ việc ngoại tình bị đổ bể. Mình còn sống, còn sức khỏe, còn niềm tin vào chính bản thân là còn có thể gầy dựng lại sự nghiệp. Mất việc này tìm việc khác, thậm chí đi quét rác cũng được, miễn đừng làm gì có tội với lương tâm và vi phạm pháp luật, đừng lặp lại sai lầm đáng tiếc ấy một lần nữa.
Hãy đứng lên dù dòng đời nghiệt ngã xô đẩy. Những quý ông trả thù vợ, đi bêu rếu vợ với thiên hạ cuối cùng rồi cũng sẽ lãnh hậu quả, chịu sự khinh miệt, xa lánh của mọi người thôi. Bởi một khi anh ta đã đi nói xấu các chị cho người khác biết, thì có gì đảm bảo rằng anh ta sẽ không đi nói xấu những người nghe ấy cho những người khác nữa biết? Tôi tin chắc rằng sẽ không ai dám chơi với một người chuyên đi xúc phạm người khác. Còn con cái, nếu chúng khinh khi ghét bỏ mình vì các mác "ngoại tình" của mẹ chúng, cũng đừng quá bận tâm vì chúng không có lỗi. Lỗi ở đây là do ảnh hưởng nặng nề của định kiến xã hội, những lời nói phát ra từ miệng người cha "đáng kính" của chúng đã hằn sâu trong tâm trí bọn chúng. Dù không được gần gũi con cũng đừng nên ngừng quan tâm đến con. Đến khi lớn lên rồi chúng nó sẽ hiểu được nỗi khổ mà mình trải qua.
Cuộc sống ngắn ngủi lắm, hãy biết yêu thương nhau, đừng nên hành hạ làm khổ nhau, đến khi người ấy không còn trên cõi đời này nữa thì có hối hận cũng không kịp nữa đâu. (ảnh minh họa)
Có một câu nói rất hay mà tôi vô cùng tâm đắc "Nếu có ai đó nói xấu bạn, cứ mặc kệ, và hãy sống làm sao để không ai tin điều đó". Các chị hãy sống thật tốt, dù là trong hoàn cảnh nghiệt ngã nhất, làm nhiều việc mà mình cảm thấy vui và có ích cho đời, sống sao cho mọi dị nghị đàm tiếu tan biến. Và hạnh phúc sẽ trở lại với các chị.
Các bậc làm cha làm mẹ cũng đừng nên khư khư cái quan niệm "Con gái là con người ta" hay "Lấy chồng là phải theo chồng" vì những quan niệm như vậy thể hiện sự bất bình đẳng giữa con trai con gái trong gia đình. Kế bên nhà tôi có hai vợ chồng nhiều tuổi có một cô con gái. Cô ấy đã qua đời sau khi lấy chồng được vài tháng. Tôi nghe họ kể về con gái mình mà vô cùng đau xót. Con gái họ bị chồng bạo hành, về cầu cứu cha mẹ, những người thân yêu ruột thịt cận kề mình nhất, thì ông bà ấy hờ hững nói với con rằng "Con phải làm gì sai thì chồng con nó mới vậy, chứ ba mẹ thấy chồng con nó hiền lành lắm mà". Mặc cô con gái van xin cha mẹ mình hãy giúp đỡ mình thoát khỏi người chồng vũ phu ấy, thậm chí kế rõ cho cha mẹ biết nguyên nhân thì ông bà ấy cũng lắc đầu "Tội của con như vậy, ba mẹ cũng không thể nào cứu con được", thậm chí họ còn dẫn con gái về nhà chồng van xin anh ta hãy "bỏ qua" những lỗi lầm của con gái họ. Có đáng phải như vậy không?
Tại sao con trai hay con gái cũng là do cha mẹ sinh ra nhưng hai ông bà ấy lại phải hạ mình van xin con rể mình, một con người vũ phu độc đoán để mong con gái mình còn có một tấm chồng, để giữ thể diện cho bà con lối xóm, trong khi con gái ruột của mình sống dở chết dở? Anh con ngoài mặt tỏ ra bỏ qua cho vợ trước mặt bố mẹ vợ, nhưng sau đó anh ta lại trở mặt, tiếp tục hành hạ vợ mình. Không thể tiếp tục chịu đựng, cô gái cũng không còn muốn về với cha mẹ mình nữa, cô ấy đã tự tử, để lại một bức thư kể hết sự tình. Lúc đó cha mẹ cô gái mới hiểu ra thì đã quá muộn. Ông bà ấy lại không oán trách người con rể mà lại oán trách chính mình "Giá mà hồi đó tôi không cố chấp với cái quan niệm "Con gái lấy chồng phải theo chồng", tôi đã cứu con gái tôi thoát khỏi thằng con rể đạo đức giả, không để nó quyên sinh như thế này. Người nhà mình mình không tin lại đi tin người dưng. Giờ ở bên kia thế giới chắc con tôi oán hận vợ chồng tôi nhiều lắm".
Tôi viết bài này không nhằm cổ súy cho chuyện ngoại tình mà tôi muốn nói rằng: Ai cũng có nhân phẩm và lòng tự trọng, đừng để người khác hủy hoại lòng tự trọng của mình. "Sống trong đời sống cần có một tấm lòng", nếu cảm thấy không còn thương yêu nhau, xin hãy giải thoát cho nhau một cách êm đẹp, đừng vì thù hằn cá nhân mà để tiếng xấu cho con. Và bài viết này không phải chỉ dành riêng cho những người vợ bị bạo hành. Các quý ông bị "bạo hành ngược" cũng hãy biết tự giải thoát cho mình để lòng mình thoải mái hơn, để còn có thể bước đi tiếp trên đường đời dù có phải đối mặt với điều tiếng xã hội, còn hơn đối mặt với sự dằn vặt, hận thù từ người mà mình từng thương yêu. Cuộc sống ngắn ngủi lắm, hãy biết yêu thương nhau, đừng nên hành hạ làm khổ nhau, đến khi người ấy không còn trên cõi đời này nữa thì có hối hận cũng không kịp nữa đâu.
Chúc các anh các chị mạnh mẽ tự tin, dẹp bỏ hận thù, sống thật hạnh phúc.
Theo VNE
Chồng ngoại tình, tôi cũng cặp bồ chứ sao! Tôi không thể chịu được cảnh chồng lừa dối, phản bội mình trắng trợn. Nếu anh phụ tình, tôi cũng sẽ buông thả mà sống thôi! Chào bạn. Đọc dòng tâm sự &'Tôi hư hỏng từ khi chồng ngoại tình' trên trang, tôi thấy có gì đó thấp thoáng số phận của tôi, thật giống bạn. Tôi cũng giống như bạn vậy, yêu...