Sau khi xem camera, vợ tôi liền đuổi em chồng ra khỏi nhà
Từ ngày có em chồng về ở, vợ tôi khó chịu ra mặt. Cô ấy luôn tìm lý do để kêu ca, phàn nàn, cuối cùng đuổi em chồng ra khỏi nhà vì một chuyện không đáng.
Vợ chồng tôi lấy nhau đã 6 năm. Vì gia đình tôi hoàn cảnh khó khăn nên sau khi cưới không thể hỗ trợ về kinh tế. Căn nhà chúng tôi đang ở một phần là do ông bà ngoại cho, một phần do chúng tôi tích cóp, vay mượn mới đủ mua.
Hai vợ chồng đều có công việc ổn định, đã có một cậu con trai nhỏ. Vợ chồng biết chia sẻ với nhau. Nói chung cuộc sống hôn nhân mấy năm qua không có điều gì đáng để phàn nàn.
Hai tháng trước, em trai tôi tốt nghiệp đại học. Sau khi ra trường, chú ấy muốn dọn về nhà tôi ở trong thời gian chờ bằng để xin việc. Lúc đầu vợ tôi không đồng ý, vì cô ấy là người ngăn nắp, sạch sẽ, nhà cũng không đủ rộng.
Tôi phải bàn bạc với vợ, chú ấy chỉ ở nhờ một thời gian, sau khi xin được việc sẽ chuyển đi ngay. Mẹ tôi cũng gọi điện lên nói về vấn đề này. Cuối cùng, vợ tôi cũng đồng ý.
Sau khi xem camera, vợ tức giận cho rằng, em chồng đã làm việc không chấp nhận được trong nhà (Ảnh minh họa: Sohu).
Từ ngày em trai tôi chuyển đến sinh sống, vợ tôi không hề vui vẻ. Tôi có cảm giác cô ấy luôn soi mói em chồng để kêu ca, phàn nàn.
Video đang HOT
Nào là chú không chịu đi xin việc, bật điều hòa nằm trong phòng suốt ngày. Ăn khuya bát không rửa, quần áo để bừa bãi khắp nơi. Đi đâu về thấy anh chị cũng không chào hỏi…
Em trai tôi đúng là có nhiều thiếu sót. Nhưng thanh niên đứa nào chả thế. Hồi tôi chưa lấy vợ, phòng trọ của tôi lúc nào cũng như bãi chiến trường. Sau này có gia đình mới dần đi vào quy củ.
Thế nên tôi bảo vợ chịu khó một thời gian, em nó cũng không ở với mình cả đời. Đừng để tình cảm gia đình sứt mẻ vì những chuyện vụn vặt.
Vợ bảo, nếu không phải là mẹ chồng gọi lên nhờ vả, còn lâu cô ấy mới để chú ở cùng như thế này. Thôi thì đằng nào cũng vậy rồi, đành câm nín chịu đựng chứ biết làm sao.
Cuối tuần trước, bên nhà vợ có đám cưới. Vợ chồng tôi đưa con về ngoại hai ngày. Nhà cửa, tôi giao cho em trai trông nom. Trong thời gian đi vắng, thỉnh thoảng vợ vẫn kiểm tra camera như một thói quen.
Chiếc camera này là do tôi lắp vài năm trước, khi vợ chồng tôi thuê người trông trẻ tại nhà trong thời điểm dịch Covid-19, con trai tôi phải nghỉ học.
Sau khi xem camera, vợ tôi vô cùng tức giận. Trong hai ngày chúng tôi đi vắng, em trai tôi dẫn bạn gái về nhà, qua đêm luôn ở đó. Cô ấy nói đó là hành động không thể chấp nhận.
Sau khi về nhà, cô ấy đã yêu cầu em trai chồng dọn đi. Vợ nói với em trai tôi: “Việc gì chị cũng bỏ qua được. Nhưng việc em đưa gái về ngủ trong nhà chị thì không chấp nhận được. Không có tiền đi nhà nghỉ thì bảo chị cho, đừng có làm mấy cái trò mèo ấy trong nhà này”.
Thanh niên vốn dễ tự ái, em trai tôi nghe chị dâu nói vậy lập tức dọn đồ đi. Tôi muốn cả hai ngồi lại bình tĩnh nói chuyện. Nhưng ai cũng cho rằng, người kia quá đáng.
Mẹ tôi sau đó gọi điện lên, mắng vợ chồng tôi không ra gì. Mẹ bảo vợ tôi coi thường người nhà chồng không nói, còn tôi là anh mà không bảo vệ được em, để chị dâu hắt hủi.
Đôi lúc nhìn lại, tôi cũng có cảm giác trách bản thân vô dụng. Nếu căn nhà này không phải có một nửa tiền là do ông bà ngoại cho, mà là do tôi mua thì có lẽ mọi chuyện đã khác.
Vợ tôi cứ nói em trai đưa gái về làm “chuyện ấy” trong nhà là đen đủi, làm ăn không nên. Nếu nói thế thì các nhà nghỉ, khách sạn người ta sập tiệm hết hay sao?
Một chuyện vốn không có gì, vì sự khó tính của vợ tôi mà khiến mọi người đều khó chịu, căng thẳng. Vợ tôi không hẳn sai, mẹ và em trai cũng có cái lý của mình để buồn bực, giận dỗi.
Tôi nên làm thế nào để mọi chuyện êm đẹp?
Giật mình với món quà sếp tặng trong tiệc Tất niên công ty
Nhận quà của sếp, tôi hoang mang lắm. Về đến nhà, tôi và vợ mở ra xem thì thấy bên trong là 50 triệu đồng.
Ảnh minh họa
Vợ tôi sức khỏe yếu ớt, sau khi sinh con thì càng ốm yếu hơn. Sau mấy lần xin nghỉ dài ngày ở chỗ làm, cô ấy bị cho thôi việc. Gánh nặng kinh tế vợ ốm con nhỏ đổ dồn lên vai tôi. Tôi vừa làm việc ở công ty, tối về chỉ kịp ăn bữa cơm với vợ con là chạy ngay đến nhà hàng để làm bảo vệ ca đêm. Dù vất vả, cực khổ nhưng tôi chưa bao giờ kêu ca, than vãn với ai.
Mấy ngày trước, tôi vô tình gặp sếp ở nhà hàng. Anh ấy đi cùng vài người bạn, trong đó có cả chủ nhà hàng. Thấy tôi làm bảo vệ, trông xe, anh ấy bất ngờ lắm. Sếp hỏi han, tôi cũng thật tình kể lại hoàn cảnh gia đình mình. Nghe xong, sếp hỏi tại sao anh ấy chưa bao giờ nghe tôi kể về chuyện này với đồng nghiệp ở công ty và luôn từ chối nhận quà từ thiện của công ty trao? Tôi cười, bảo mình còn sức khỏe, còn đi làm được thì tự thân cố gắng, tôi muốn nhường những phần quà đó cho những người khác khổ hơn mình. Sếp cười, bắt tay động viên tôi cố gắng rồi đi vào trong với bạn bè.
Hôm qua là tiệc Tất niên ở công ty tôi. Lẽ ra tôi đã xin nghỉ nhưng sếp một mực bảo tôi phải đi. Anh còn điện thoại cho chủ nhà hàng để xin phép cho tôi nghỉ một hôm mà không bị trừ lương.
Trong bữa tiệc, tôi cố tình nán lại rồi xin nhân viên phục vụ 1 cái hộp để gắp những con tôm, ít thịt bò còn thừa để đem về cho vợ. Trong lúc tôi đang gắp thì sếp đến. Anh ấy đưa cho tôi 2 hộp lớn, bảo tôi cứ đem về cho vợ con ăn chứ đừng gắp lại thức ăn thừa. Đây là phần mà anh ấy đã yêu cầu chuẩn bị riêng cho vợ con của tôi.
Tôi ngậm ngùi cầm 2 hộp thức ăn, trong lòng cảm kích khôn nguôi. Rồi sếp đưa tôi một món quà, bảo tôi đem về nhà rồi hãy mở ra xem, đây là món quà đặc biệt mà anh ấy dành cho tôi.
Nhận quà của sếp, tôi hoang mang lắm. Về đến nhà, tôi và vợ mở ra xem thì thấy bên trong là 50 triệu đồng. Sếp ghi tấm thiệp nhỏ "Chúc mừng năm mới" và nhắn nhủ, hi vọng tôi sẽ giữ được sự nhiệt tình trong công việc cũng như bản tính thiện lương. Số tiền 50 triệu này với tôi là rất lớn, bằng 3 tháng lương chứ không ít. Tôi thật may mắn khi được làm việc với một người sếp thấu tình đạt lý và thương nhân viên như vậy!
Về nhà lúc giữa trưa, nhìn bát cơm vợ ăn mà tôi đau xót Thấy vợ vừa ăn cơm vừa bế con, tôi cũng chạnh lòng. Vì bầu bì thường xuyên bị dọa sẩy thai nên vợ tôi nghỉ việc ở nhà từ lúc thai được 4 tháng. Bây giờ, con gái tôi đã hơn 9 tháng nhưng bé ốm yếu, khó chịu, lúc nào cũng bám lấy mẹ. Vợ tôi nhiều lần đòi đi làm lại...