Sau khi ly hôn, tôi chả còn cảm giác thèm đàn ông
Sau tất cả, vui nhất bây giờ là không còn cảm giác thèm khát đàn ông và cũng chẳng màng tới sự quan tâm của phái kia.
Cuộc sống sau một năm đối với mình đổi thay quá nhiều, ban đầu là sự đau khổ đến tột cùng khi phải xa con, được bà nội chăm sóc cẩn thận, con đã quen xa mẹ, cũng bắt đầu quen dần với việc sống xa con, điều tưởng chừng không bao giờ vượt qua. Mình được tung tăng làm việc đến giờ nào cũng được, không đi chợ, không cơm nước, không dọn dẹp nhà cửa, không phải lo lắng chăm sóc con cái, càng không phải lo thái độ của chồng thế nào. Cuộc sống như thiên đường, như cô gái tuổi đôi mươi vậy, cảm giác thật tuyệt vời!
Ảnh minh họa: HH
Biến động xảy ra sau đúng một năm ly dị. Ngày họp lớp nhận được sự quan tâm đặc biệt của bạn tự nhiên cảm giác cô đơn, khát khao được quan tâm, chăm sóc của người khác phái. Cảm giác này chưa bao giờ mình cần trong đời, từ băn khoăn không biết làm sao, đến bất ngờ khi phát hiện ra nguyên nhân, đến hành động bộc phát để gỡ được cảm giác đó nhanh nhất là nói chuyện với bạn. Càng gỡ càng rối, mất 3 tháng mới cân bằng được cảm giác đó.
Cái giá để lấy lại được sự cân bằng đó cũng chua chát. Để quên đi đã cởi mở lòng mình, trót nói lên tâm tình với bạn khác giới khi tình cờ gặp lại. Bạn sẵn sàng giúp đỡ, giải quyết nhu cầu sinh lý ngay tức thì. Sau đó cắt đứt hẳn mối quan hệ với bạn. Phát hiện ra sex không phải cái mình cần, cay đắng là mình cần một bờ vai tin cậy. Giao lưu, gặp gỡ nhiều không phải là sai, nhưng nó cũng mang lại cái giá không rẻ. Bạn không phải người đàn ông mình cần nhưng là cá tính mình thích. Toàn thích cái cá tính bất cần đời, không đoàng hoàng giống chồng cũ. Có cái gì đó bất ổn khi hẹn gặp, mình luôn làm chủ tình huống, nhưng đến cuối cùng quên điện thoại đắt tiền trên bàn cà phê.
Video đang HOT
Day dứt vì cái tính ngông cuồng của mình khi hẹn gặp, khi lại đi tâm sự với bạn để phân tâm mà quên điện thoại. Chán nản với chính mình. Sau một thời gian ngắn nhưng đi qua quá nhiều cung bậc tình cảm, cái giá cho nó lần lượt là tinh thần và thân xác, cuối cùng là tài chính. Tự thấy mình phải chấn chỉnh lại một cách nghiêm túc và bớt ngây thơ, cố gắng sành sỏi tối thiểu nhất.
Chốt lại mục đích sống của mình là gì? Nuôi con tốt, dạy cho con học giỏi, thăm nom con đều đặn, giúp đỡ bố mẹ, đây là điều kiện để mình báo hiếu tốt nhất. Rồi làm việc chăm chỉ và hiệu quả, nghiên cứu chuyên sâu vào công việc hơn nữa. Cố lên tôi ơi! Sau tất cả, vui nhất bây giờ là không còn cảm giác thèm khát đàn ông và cũng chẳng màng tới sự quan tâm của phái luôn có tật xấu đầy mình. Mong được chia sẻ cảm xúc với các bạn.
Theo VNE
Anh đi lén lút "ăn ngủ" với người ly dị chồng
Tôi chia tay sau khi biết được sự thật phũ phàng về anh nhưng anh lại đeo bám, khiến tôi không thể quên.
Ảnh minh họa
Tôi quen anh khi vào làm cho một công ty. Ban đầu nơi xa lạ, thân gái một thân một mình không bạn bè thân thích, anh đã giúp đỡ tôi trong cuộc sống. Tình cảm lớn dần lên theo những gì anh đã giúp tôi. Với tôi lúc đó, sự nhiệt tình của một người khác giới giống như phao cứu sinh giữa biển cả mênh mông. Chẳng ai nói với ai, tự chúng tôi cảm nhận tình cảm dành cho nhau, tự chăm sóc và lo lắng cho nhau. Đây có lẽ cũng chính là sai lầm mà sau này tôi đã phải nhận.
Tôi mến anh, rồi thích anh rồi thương, rồi yêu. Nhưng tôi không hề tìm hiểu anh là người như thế nào, đang độc thân, hay đã có gia đình, bạn gái. Chúng tôi cảm nhận sự hạnh phúc khi bên nhau nhưng niềm hạnh phúc đó với tôi mong manh quá. Trong tôi linh cảm anh không thật lòng với tôi nhưng tôi đã không chịu tìm hiểu mà để mối quan hệ càng ngày đi càng xa.
Cuối tuần, tôi thường về Sài Gòn vì ở đây, tôi có những người bạn chân thành. Anh luôn là người đề nghị chở tôi về và đến thành phố, anh đi đường anh, tôi đi đường tôi. Tôi đã nghi ngờ anh quen ai trên này nhưng vì nghĩ nếu tôi dành tình yêu cho anh chân thành thì dù anh có quen ai khác, anh sẽ nhìn nhận lại về tôi. Thời gian trôi qua và những điều ngờ vực của tôi mỗi ngày một lớn khi anh lén lút nhắn tin cho những người ẩn danh.
Đêm thứ bảy hôm đó, một đêm tôi không thể quên được. Tôi đã thức đến sáng vì những linh cảm của bản thân mình. Có lẽ tình yêu tôi dành cho anh quá lớn để tôi cảm nhận được những gì đang xảy ra.
Chúng tôi đi làm về, anh rủ tôi đi ăn với mấy người bạn của anh nhưng tôi đã từ chối vì tôi không thích những cuộc nhậu nhẹt (có lẽ anh biết điều này nên anh đã rủ tôi để tôi không có sự nghi ngờ nào về anh). Tôi đã ở nhà một mình, buồn và đợi anh. Đến 22h30, anh nhắn tin bảo anh ghé nhà tôi (vì buồn nên tôi đã không nhắn lại và chắc như những lần trước, dù tôi không đồng ý, anh vẫn qua).
Tuy không trả lời nhưng tôi vẫn đợi. Từng phút đồng hồ trôi qua 23h, 0h vẫn không thấy anh đâu. Lòng tôi như lửa cháy. 1h, 2h, tôi đã thao thức để suy nghĩ miên man. 3h, 4h, tôi không thể chịu đựng được sự tủi hận, tôi bật dậy đi vòng quanh nhà. Tôi đã gấp xong 500 bức thư gửi khách hàng mà anh đã nhờ tôi làm cho đến sáng. Tôi làm và những giọt nước mắt đã rơi. Tôi tự an ủi mình bằng cách làm để trả nợ những gì anh đã dành cho tôi thời gian qua. Dù anh không tốt, dù anh phản bội tôi thì tôi cũng sẽ không oán trách và sẽ từ bỏ tất cả. Tôi đã rơi nước mắt rất nhiều.
Đến 7h30 sáng hôm sau, anh gọi tôi đi ăn. Tôi đã cố gắng bình tĩnh để không mất kiềm chế và hy vọng rằng linh cảm tối hôm qua là sai. Tôi hy vọng để rồi thất vọng. Anh chở tôi đi ăn sáng nhưng anh không ăn. Tôi đã linh cảm đúng nhưng vẫn tiếp tục im lặng.
Hôm đó là ngày anh trực. Tôi đưa anh đi trực rồi rủ một người bạn đi uống cà phê trong lúc chờ đợi anh. Tôi chỉ muốn kiếm một ai đó có thể nghe tôi nói, có thể chia sẻ với tôi câu chuyện tối qua để lòng tôi bớt dày vò. Trưa tôi ra đón anh, anh hỏi tôi có đói không và hẹn tôi chiều về sẽ đưa tôi đi ăn vì bây giờ anh phải đi ăn với vài người bạn và vì tôi nói không đói. Tôi vẫn im lặng và cầu mong lần này anh sẽ không dối lừa tôi. Tôi ở nhà hì hục làm món rau câu nhưng trong lòng không yên. Tôi gọi điện cho anh và bảo tôi muốn ra với anh. Anh đồng ý và hẹn tôi 30 phút nữa nhưng tôi đã không đồng ý và bắt anh về gấp. Anh đã về nhưng không đưa tôi ra ngoài đó.
Mọi chuyện vỡ lở khi hôm sau tôi lấy điện thoại của anh ra xem. Tim tôi đập loạn nhịp, tay tôi cầm chiếc điện thoại không vững, cả mình mẩy tôi rung lên, lồng ngực tôi nghẹn thở, mồ hôi lạnh toát ra. Tôi đã đọc được những dòng tin nhắn trùng khớp với những gì diễn ra trước đó. Anh đã "ăn ngủ" và lừa dối trước mặt tôi với người mà theo lời anh là có hoàn cảnh rất tội nghiệp. Một chị ly dị chồng mà neo đơn, nuôi hai đứa con dại. Thật sự tôi khinh bỉ vô cùng tận. Tôi đã lấy lại bình tĩnh và quyết định chia tay với anh trong sự ôn hòa. Tôi không một lời nặng nhẹ, không trách móc. Tôi không phải là người nhu nhược và dễ dãi, nhưng có lẽ chính cách cư xử cao thượng của tôi đã để anh càng lấn tới. Anh đã không đồng ý chia tay và xin một cơ hội sửa đổi.
Với tôi, lòng bao dung sẵn có và tôi sẵn sàng tha thứ cho tất cả những ai phạm sai lầm với tôi. Tôi đã cho anh thêm một cơ hội sửa đổi. Tôi ra điều kiện anh phải cắt đứt hết liên lạc với những người anh đang có quan hệ bất chính vì trong lúc tôi cầm điện thoại của anh, tôi đã phát hiện ra những điều không hay về anh. Anh đồng ý và xin cho anh một tháng.
Chúng tôi lại vui vẻ và tôi cố gắng quên đi chuyện cũ nhưng niềm tin cho anh đã giảm. Tôi giảm đi tình yêu cho anh, giảm đi sự quan tâm vì tôi đang chờ lời hứa của anh nữa. Nếu tôi dành quá nhiều yêu thương cho anh thì anh không xứng đáng để nhận đươc điều đó nên tôi gượng ép yêu thương trong lòng của mình, để đó và chờ đợi. Ngược với tôi, anh đã có sự thay đổi rõ rệt sau đó. Anh quan tâm tôi nhiều hơn trước, ở cạnh tôi nhiều hơn, yêu thương tôi nhiều hơn (vì trước đó anh rất hững hờ với tôi) và không có những cuộc gặp với người con gái đó nữa. Những sự thay đổi của anh làm tôi vui nhưng điều tôi mong chờ vẫn chưa thấy. Trong lòng tôi vẫn có suy nghĩ nặng nề rằng anh là kẻ phản bội và niềm tin trong tôi vẫn chưa khôi phục.
Rồi tôi phát hiện anh vẫn lẽn lút nhắn tin với cô gái đó với những lời lẽ yêu thương. Họ gọi nhau bằng "chị yêu", "em yêu". Họ thỏa mãn nhau qua tin nhắn. Cái gì cũng có giới hạn và giới hạn chịu đựng của tôi đã hết. Tôi phẫn nộ thì anh lại cho tôi là người quá đáng vì anh đã yêu thương tôi hơn trước mà tôi còn trách móc anh. Tôi đã không chịu đựng được, uất ức và nói những lời tôi không thể kiềm chế. Đã bao lần tôi quyết định chia tay nhưng bất thành vì tôi đã quá yêu anh. Nhưng trong tâm trí tôi không chấp kẻ thứ 3, thứ 4 đó.
Tôi đã từ bỏ sự nghiệp để trở về lại Sài Gòn mong muốn mọi chuyện sẽ khác. Tôi sẽ quên được anh đi dễ dàng hơn. Nhưng không, anh vẫn đeo bám tôi. Anh biết tôi còn yêu anh nên cứ nhắn tin, gọi điện làm lòng tôi không quên được. Tâm trạng tôi rồi bời. Anh nói vẫn còn yêu tôi nhưng anh nhất quyết không cắt liên lạc với những người đó. Xét về nhiều khía cạnh anh là người tốt, là người có trách nhiệm. Còn về khía cạnh tình cảm, chuyện của chúng tôi như vậy, tôi phải làm sao đây? Tôi đã không tìm được cách giải quyết nên mới viết nên những dòng tâm sự này, mong các bạn đồng cảm chia sẻ.
Theo VNE
Hai lần 'hiến dâng', hai lần đau đớn bị phụ tình Sau khi ly dị một thời gian, tôi mới chấp nhận yêu anh, nhưng rồi cuộc tình đó cũng khiến tôi một lần nữa mất niềm tin vào đàn ông. Năm 29 tuổi tôi chia tay chồng vì anh ấy đã phản bội tôi để lén lút quan hệ với người con gái khác. Tôi rất uất hận dắt con nhỏ ra đi...