Sau khi ký đơn l.y h.ôn một tuần, vợ chồng tôi trót “thân mật” với nhau
Không biết bằng cách nào, sáng hôm sau tỉnh dậy, tôi thấy cả hai đang… nằm trên giường ở khách sạn.
Chúng tôi đã ngủ với nhau sau đúng một tuần ký đơn l.y h.ôn
Tôi và chồng đã chung sống với nhau hơn 5 năm, có một con gái 3 t.uổi. Chồng tôi là người tài giỏi, coi trọng sự nghiệp. Chính điều này từng khiến tôi rất ngưỡng mộ anh và muốn có anh bằng được.
Nhưng tôi không ngờ rằng, sự chăm chỉ, “ ham công tiếc việc” của anh lại khiến hôn nhân của tôi chìm trong những tháng ngày đau khổ. Anh lúc nào cũng phấn đấu trong công việc, đi sớm về khuya, suốt ngày đi công tác. Anh không bao giờ quan tâm đến vợ con hay chuyện nhà cửa. Đối với anh, công việc là trên hết.
Nhìn thấy chồng ngày càng thăng tiến trong sự nghiệp, tôi cũng mừng. Tuy nhiên, cái giá tôi phải trả lại quá đắt. Gia đình tôi hiếm khi có bữa ăn tối quây quần bên nhau, cũng không có những cuối tuần như nhà người ta đi chơi công viên hay trung tâm thương mại. Chuyện đi du lịch nước ngoài lại càng xa xỉ.
Chồng tôi chỉ biết đưa t.iền về cho tôi, còn những thứ khác thì anh không hề hay biết, cũng chẳng bận tâm. Nhiều lúc, tôi tự thấy mình như một bà mẹ đơn thân, làm bất cứ thứ gì cũng một mình. Có một người chồng như anh oai oách thật, ai nhìn vào cũng thấy anh đạo mạo, giỏi giang, ghen tỵ với tôi nhưng tôi thì chán ngấy rồi.
Những cuộc cãi vã vì thế ngày càng tăng lên. Tôi không thể chịu nổi việc có chồng cũng như không. Còn anh thì trách tôi không biết thông cảm cho chồng, đầy người mơ ước được như tôi mà không được.
Chúng tôi đã ngủ với nhau sau đúng một tuần ký đơn l.y h.ôn. (Ảnh minh họa)
Video đang HOT
Rồi chuyện gì đến cũng phải đến, chúng tôi thống nhất rằng, nếu không thể chịu đựng nhau thêm nữa, tốt nhất là l.y h.ôn. Tôi viết đơn, còn anh không ngần ngại ký vào. Gia đình hai bên có khuyên can thế nào, chúng tôi cũng nhất quyết không thay đổi ý định, chỉ chờ ngày ra tòa.
Trong những ngày quá buồn chán, tôi gửi con sang nhà ông bà ngoại, còn bản thân thì chìm trong cơn say bên bạn bè. Tôi muốn quên đi mọi chuyện, tôi muốn bắt đầu một cuộc sống mới. Nói là vậy, suốt 3 năm yêu, 5 năm cưới, tôi chưa từng nghĩ sẽ có một ngày không có anh bên cạnh.
Công việc của tôi vì vậy mà trì trệ hơn. Trong một lần không tỉnh táo, tôi đã làm sai số khiến công ty chịu tổn thất nặng nề, có nguy cơ bị đuổi việc. Quá hoảng loạn và sợ hãi, không biết nhờ cậy ai, tôi cuối cùng cũng phải lấy máy gọi cho chồng.
Vẫn như mọi khi, động đến vấn đề công việc, anh luôn là người giỏi nhất mà tôi từng biết. Dù rất bận, chỉ sau vài ngày, anh đã có thể giải quyết ổn thỏa cho tôi. Tính anh vẫn vậy, cứ lặng lẳng làm, làm đâu ra đấy mà không cần khoa trương, kể công.
Sau khi giải quyết xong mọi việc, anh bất chợt hỏi tôi ở đâu, hỏi tôi có ổn không. Chúng tôi hẹn nhau ra một quán bar, hôm đó anh không cần tăng ca. Chén ra chén vào, tôi và anh tâm sự đủ thứ chuyện trên đời. Ban đầu là trách móc nhau rồi dần dần không biết từ lúc nào lại kể về quãng mới hẹn hò, yêu đương.
Bao nhiêu kỷ niệm đẹp của cả hai cứ thế ùa về. Hóa ra trước khi cãi nhau, trước khi có cuộc hôn nhân không mấy hạnh phúc, chúng tôi từng có tháng ngày tuyệt vời đến thế.
Tôi thú nhận với anh, không có anh, những việc lớn hay liên quan đến công việc, tôi không biết hỏi ai, nhờ cậy ai. Anh cũng tâm sự rằng, anh thực sự nhớ cơm tôi nấu, nhớ mỗi buổi tối đi làm về mệt nhoài có tôi luôn xoa bóp vai, lau mặt anh bằng nước ấm…
Rồi cũng không biết bằng cách nào, sáng hôm sau tỉnh dậy, tôi thấy vợ chồng tôi đang… nằm trên giường ở khách sạn. Chúng tôi đã ngủ với nhau sau đúng một tuần ký đơn l.y h.ôn, buồn cười thật. Chúng tôi từng căng thẳng đến thế, vậy mà cũng dễ mềm lòng với nhau đến thế.
Thấy tôi có vẻ ái ngại, anh nói: “Chẳng có sự cố nào hết, hôm qua hoàn toàn là tình cảm của chúng minh đưa đẩy. Em tính sao, có muốn suy nghĩ lại không, còn định l.y h.ôn nữa không?”.
Lúc đó, đầu óc tôi thực sự hoang mang, không biết nên trả lời thế nào. Tôi bảo chồng cho tôi thời gian suy nghĩ thêm.
Mấy hôm nay, đêm nào tôi cũng trằn trọc. Một mặt tôi không muốn l.y h.ôn, trước hết vì con, với sau đêm hôm đó, tôi biết giữa chúng tôi vẫn còn nhiều tình cảm.
Một mặt tôi thấy không phải tự nhiên mà chúng tôi đi đến bước tiêu cực này. Mọi vấn đề của chúng tôi vẫn còn đó, chưa tìm được phương hướng giải quyết. Trở về với nhau, loanh quanh một hồi có khi chúng tôi lại cãi nhau, lại không chịu nổi được đối phương, lại muốn chia tay. Giờ tôi nên làm thế nào đây?
Cãi nhau, vợ giận ôm con về ngoại tôi mặc kệ vẫn đi đu đưa với đám bạn, nhưng mới 1 tháng lại nhận được điện thoại và nghe thông tin 'sốc óc' này
Tôi nghe mà trong người như có lửa đốt. Đâu phải vợ xấu mà không sợ mất, mà là vợ xấu không giữ cũng mất như chơi.
Tôi kết hôn được 5 năm, vợ sinh một b.é g.ái nay đã lên 2. Tôi thường nghe nhiều người nói so với tôi thì vợ có phần kém sắc không xứng đôi.
Tôi đương nhiên cũng biết điều đó nhưng tôi lấy vợ vì nhiều điểm tốt khác ở cô ấy. Vợ tôi khéo léo, hiền lành, khéo cư xử... Tôi nghĩ lấy vợ đẹp thì sướng một lúc, còn lấy vợ tốt mới thoải mái một đời. Tôi nghĩ vợ mình có xấu một tí thì mới không sợ bị mất.
Đã về chung một nhà thì vợ chồng cãi nhau là chuyện thường. Vậy mà chỉ vì một trận cãi vã lớn mà vợ tôi ôm con về nhà ngoại, cô ấy còn nói muốn ly thân với chồng. Sau đó, vợ cũng không thèm gọi hỏi thăm tôi. Tôi thấy thế cũng giận lắm, quyết không để ý đến vợ, dù tôi vẫn gọi hỏi thăm cha mẹ vợ.
Một tháng sau khi vợ tôi bỏ về nhà mẹ đẻ, tôi bất ngờ nhận được gọi từ cô ấy. Vừa thấy tên người gọi là vợ thì tôi đã mừng thầm trong bụng, cứ nghĩ cuối cùng vợ tôi cũng chịu thua rồi. Vừa bắt máy, tôi liền nói cho bỏ ghét:
"Đây không rảnh mà đi đón đâu, đi được thì tự về được".
Tôi chẳng ngờ được vợ nói rằng:
"Tôi viết đơn l.y h.ôn rồi, giờ anh qua đây ký hay tôi phải về để anh ký?".
Ban đầu tôi nghe thế thì điếng người im lặng mấy giây. Nhưng sau đó tôi tức giận lắm, liền mắng vợ hàm hồ. Vợ chồng cãi nhau mà cứ đòi l.y h.ôn là thế nào? Chuyện l.y h.ôn là trò đùa à, cô ấy có nghĩ cho con cái, gia đình hai bên không? Vậy mà tôi lại nghe vợ đáp nhẹ nhàng:
"Ừ vì vậy nên tôi suy nghĩ kỹ rồi, tôi chịu đựng anh bấy lâu đủ rồi. Giờ tôi chán anh lắm rồi, không chịu nổi nữa".
Sau đó, vợ tôi còn kể tội tôi tiêu xài không nghĩ cho vợ con, t.iền bạc một mình cô ấy lo nghĩ mệt mỏi. Cô ấy còn nói tôi là người chồng vô tâm, để vợ một mình gánh trách nhiệm gia đình. Vợ nói cô ấy đã quá mệt khi một mình cố gắng trong cuộc hôn nhân này.
Không chỉ thế, hôm đó tôi còn nghe một người bạn của vợ nói rằng nếu giờ tôi không lo giữ vợ thì bị người khác cướp đi ngay. Hóa ra có tên bạn cũ của vợ tôi đang mong muốn vợ chồng tôi l.y h.ôn để anh ta đường hoàng theo đuổi cô ấy.
Tôi nghe mà trong người như có lửa đốt. Đâu phải vợ xấu mà không sợ mất, mà là vợ xấu không giữ cũng mất như chơi. Tôi thấy vợ tôi tốt đẹp thì người khác cũng nhìn ra được như thế. Nếu giờ tôi để mất vợ thì chắc chắn tôi mới là người hối hận. Nhưng giờ tôi phải làm sao để dỗ dành vợ đây?
Đi làm xa gọi về nhà hỏi thăm, thấy cảnh người đàn ông lạ thân mật với vợ con, tôi vỡ oà hạnh phúc Tưởng vợ phản bội mình, nhưng hoá ra lại là chuyện tốt. 3 năm trước tôi kinh doanh tại nhà nhưng dịch dã bùng phát làm ăn thua lỗ nên đành ngậm đắng nuốt cay xa vợ, xa con đi tìm một công việc ở ngoại tỉnh. Công việc duy trì cũng đã hơn một năm nay, vì k.iếm t.iền mà không chăm...