Sau khi cưới, tôi ước giá ngày đó mình đừng ham hố “thử trước” làm gì
“Vợ ơi, mình chưa tân hôn mà”. “Ối trời, tân với hôn gì nữa. Anh “thử trước” từ lâu rồi còn gì? Em mệt lắm, để em ngủ đi”.
Tôi và vợ yêu nhau hơn 1 năm thì quyết định tiến tới hôn nhân. Thời gian yêu nhau vợ cũng giữ gìn lắm, tuyệt đối không cho tôi động vào. Thực ra không phải vì vợ lo sợ có ngày tôi “bỏ của chạy lấy người” không cưới nữa mà em mặc cảm vì vòng một hơi “khiếm tốn” của mình.
- Đàn ông các anh lúc đòi hỏi anh nào chả khéo mồm. Rằng anh yêu em, yêu mọi thứ thuộc về em. Nhưng khi được chạm vào rồi lại quay ra so sánh với “của nhà người ta” rồi thì chán, rồi thì chê…
- Anh mà chê thì anh chê ngay từ khi quen em rồi chứ đâu đợi tới lúc này mới chê nữa.
Em vẫn kiên quyết từ chối nhưng khi chỉ còn 2 tháng nữa là cưới, trước những lời năn nỉ ỉ ôi của tôi em cũng đành phải chào thua. Chúng tôi chính thức có lần “quan hệ” đầu tiên, rồi thứ 2 trước khi cưới. Được tận tay chạm vào cơ thể người yêu, tôi mới thấy đúng là “vòng 1″ của nàng khiêm tốn thật. Tuy tôi chẳng than thở nhưng mỗi lần làm “chuyện ấy” thấy tôi ít chạm vào nó có lẽ là em cảm nhận được.
Tuy tôi chẳng than thở nhưng mỗi lần làm “chuyện ấy” thấy tôi ít chạm vào nó có lẽ là em cảm nhận được. (Ảnh minh họa)
Video đang HOT
Mấy hôm sau tôi giật mình khi người yêu bảo:
- Hay là em đi nâng ngực nhé.
- Không, không nâng gì cả, nhà có sao dùng vậy?
- Anh nói thật không đấy?
- Thật, không nâng gì đâu nhé.
Sau đó chẳng thấy em nhắc gì tới chuyện đó nữa tôi nghĩ chắc là em trêu tôi thôi. Với lại cô ấy là người không chịu được đau, tiêm đã khóc toáng lên rồi nói gì tới phẫu thuật.
Đám cưới diễn ra, dù đã được “thử trước” nhưng tôi vẫn háo hức vô cùng chờ đợi đêm tân hôn. Tôi cố gắng để không uống say, thế nhưng khi tôi khéo léo từ chối bạn bè thì em lại uống nhiệt tình. Lần nào nâng cốc cũng cạn tới đáy cốc. Dù chưa kết thúc tiệc cưới nhưng tôi đã phải dìu vợ vào phòng vì em say quá rồi. Thiếu chút nữa em nôn ngay tại hội trường cưới.
9 giờ tối vợ mới tỉnh. Em kêu đói ầm ĩ tôi vội mang cho vợ bát canh gà nóng. Khi đã ấm bụng, vợ định chùm chăn ngủ tiếp thì tôi ngăn lại thủ thỉ:
-Vợ ơi, mình chưa tân hôn mà.
- Ối trời, tân với hôn gì nữa. Anh “thử trước” từ lâu rồi còn gì? Em mệt lắm, để em ngủ đi.
Tôi chưa kịp có phản ứng gì thì đã thấy vợ thở đều đều. Tôi đành nằm xuống bên cạnh ôm vợ thèm thuồng, thôi vợ mệt để vợ ngủ đêm nay vậy. Mai dứt khoát tôi bắt em bù.
Vừa mới cưới được 2 hôm, vợ đã báo cho tôi một tin: “Mai em đi phẫu thuật nâng ngực” khiến tôi choáng váng. “Đau lắm đấy, em không chịu được đâu”, tôi dọa vợ. “Không sao, bạn em làm rồi, em cũng đăng ký thủ tục xong xuôi từ trước khi cưới rồi, anh không gàn được em nữa đâu. Đóng một đống tiền rồi đấy”, vợ kiên quyết.
“Không sao, bạn em làm rồi, em cũng đăng ký thủ tục xong xuôi từ trước khi cưới rồi, anh không gàn được em nữa đâu. Đóng một đống tiền rồi đấy”, vợ kiên quyết. (Ảnh minh họa)
Tất nhiên là không phải tôi tiếc tiền đóng rồi mà để vợ đi mà vì vợ trốn tôi đi từ tờ mờ sáng nên tôi không biết. Suốt ngày hôm đó vợ không nghe điện thoại, tới tận tối mới về trong tình trạng ngực quấn băng trắng toát. Tôi điên lắm, thấy tôi hằm hằm vợ nhanh miệng: “Vợ làm thế này là để phục vụ chồng chứ có phải cho vợ đâu. Bác sĩ bảo khoảng hơn 1 tháng là “dùng” ngon lành chồng à”.
Vậy là ngày ngày tôi phải giúp vợ chăm sóc cái ngực mới của nàng. Rồi kiêng cữ tận tới khi nó được sử dụng theo lời bác sĩ. Mỗi đêm ngủ cạnh vợ, muốn ôm cũng không được, tôi bí bích vô cùng.
Tới ngày được giải phóng, tôi phấn khích tới mức lao nhanh vào vợ thì ngay lập tức bị vợ né sang một bên, khiến tôi được phen vồ gối.
- Anh làm gì mà lao khiếp khủng thế. Em không nhanh thì vỡ bung rồi.
- Vỡ cái gì?
- Thì “hàng mới” chứ cái gì. Từ giờ về sau phải nhẹ nhàng thôi nhá. Có thế mới dùng được lâu dài.
Nghe vợ nói mà tôi thấy nản, chẳng còn hứng thú gì nữa. Giá ngày ấy tôi không đòi “thử trước” thì giờ vẫn được dùng “hàng” cha sinh mẹ đẻ, mình thích làm gì thì làm để em khỏi phải thay “đồ” mới. Giờ thì chỉ có ngắm có xoa thôi, mạnh một tí là bị phạt liền, cái “sướng” ngày ấy đâu có bằng cái “khổ” bây giờ. Đừng có ai dại dột như tôi nữa nhá.
Theo Blogtamsu