Sau đêm đó, chồng tôi vẫn không tới xin lỗi và đón mẹ con tôi về
Khi bỏ nhà ra đi, tôi nhắn tin cho anh: “Nếu nó dốt nát giống mẹ thì mẹ con tôi chẳng dám nhờ đến người chồng giỏi giang như anh nữa”.
Đọc bài tâm sự “Nhói lòng khi con trai dặn tôi: “Mẹ đừng cho bố biết nhé!” của chị Tạ Thu Thắm, tôi lại thấy đâu đó hình bóng con trai tôi. Dù hiện tại con tôi chỉ mới hơn 4 tuổi nhưng đã sợ bố như sợ cọp dữ.
Chồng tôi từ nhỏ anh đã nổi tiếng học giỏi khắp cả huyện. Khi quen anh, ai cũng nói tôi may mắn khi tìm được một người giỏi giang, đạo đức tốt. Chính tôi cũng công nhận anh giỏi và sống tốt với mọi người. Nhưng với vợ con thì không.
Sống với nhau 5 năm, cũng có đôi lần chúng tôi cãi nhau. Và lần nào cũng kết thúc bằng câu: “Em học hành chẳng bằng anh thì nín mà nghe anh nói đi”. Cái gì anh cũng cho rằng mình đúng, vợ sai. Anh luôn ỷ vào những thành tích của mình mà khoe mẽ, gia trưởng với tôi. Mở miệng ra là “Tiến sĩ này nói, khoa học kia đã chứng minh..” khiến tôi phát ngán.
Mỗi lần mở miệng là anh lại “Khoa học đã chứng minh, tiến sĩ đã nghiên cứu…” khiến tôi phát ngán. (Ảnh minh họa)
Nhưng tôi khổ ít, con trai tôi mới khổ nhiều. Chồng tôi cũng giống như chồng bạn Thắm, luôn dạy con bằng áp lực, roi vọt. Thằng bé hơn 1 tuổi mà anh đã bắt con tự mang giày. Con mang nhầm giày trái phải là bị anh mắng nhiếc không ra gì. Tôi giúp anh cũng không cho vì “để cho nó tự trưởng thành”.
Video đang HOT
Thằng bé cũng không được đi chơi nhiều như bạn bè. Chồng tôi cứ bắt con ngồi xem tivi với mấy bài hát tiếng Anh để con làm quen với ngoại ngữ. Lớn thì học thêm hết trung tâm này đến trung tâm nọ. Đi học muộn hoặc về ba hỏi không trả lời được là anh đánh con.
Giỏi đâu không thấy, tôi chỉ thấy con mình đêm ngủ hay trằn trọc, mơ mộng loạn xạ. Thương con đứt ruột nhưng tôi lại không thể bảo vệ được con.
Mới hơn 4 tuổi mà thằng bé đã sợ ba như sợ cọp dữ. Sáng nào ba đưa đi học là con đều mếu máo tội nghiệp. Tôi nhắc anh thì anh trách tôi chiều con quá đáng. Nhưng con còn quá nhỏ, dạy con từ từ, không lẽ cứ đánh con mới là tốt hay sao?
Nhìn những vết lằn ngang dọc rướm máu trên đùi non và mông con, tôi cũng khóc theo. (Ảnh minh họa)
Mới tối hôm qua, chồng tôi còn dùng cả dây điện để đánh con. Thằng bé học Tiếng Anh hơn 2 năm nhưng chỉ nói được những câu thông dụng nhất. Thế là chồng tôi mắng con ngu như bò, học 2 năm còn thua đứa mới học. Tôi có nói bênh con vài câu, không ngờ anh lấy đó làm lí do để chì chiết tôi. Anh nói con dốt giống tôi, nếu giống anh đã khôn ngoan hơn nhiều. Tôi giận xanh mặt nhưng không muốn ồn ào nên ráng nín nhịn cho qua.
Một lát sau, tôi nghe tiếng con khóc thét lên. Tôi chạy lên, thấy anh đang cầm sợ dây điện quất vào chân, mông thằng bé. Tôi vội vã chạy tới giật lấy sợi dây rồi bồng con lên. Thằng bé sợ hãi bấu chặt lấy tôi khóc nấc từng cơn. Nhìn những vết lằn ngang dọc rướm máu trên đùi non và mông con, tôi cũng khóc theo.
Chồng tôi vẫn chưa hả giận, anh đứng đó, chỉ tay vào mặt tôi hét lên: “Tốn bao nhiêu tiền cho nó học Tiếng anh, giờ cô giáo gọi điện báo nó tiếp thu chậm nên phải cho học tăng buổi. Đúng là cái đồ dốt nát giống mẹ”.
Hết chịu đựng nổi, tôi bế con ra xe, chạy thẳng về nhà ngoại. Rồi tôi nhắn tin cho anh: “Nếu nó dốt nát giống mẹ thì mẹ con tôi chẳng dám nhờ đến người chồng giỏi giang như anh nữa”.
Suốt tuần nay chồng tôi cũng không qua nhà đón mẹ con tôi. Chắc tôi chia tay thật. Tôi cần con mình được tự do phát triển chứ không phải kiểu “trái non chín ép” như vậy.
Lê Hồng / Theo Thời đại
Rớt nước mắt mỗi lần nghe chồng kể về người mẹ đã mất
Thi thoảng tôi nghe chồng bảo "đêm qua anh mơ thấy mẹ hồi còn sống, chữa bệnh ở bệnh viện Bạch Mai. Anh bảo bà chữa khỏi bệnh còn chuẩn bị bế cháu cho con chứ. Vợ con sắp đẻ rồi...".
Chồng tôi đi làm cách nhà hơn năm chục cây số nhưng ngày nào cũng sáng đi tối về. Dạo gần đây công việc nhiều, thời tiết lại hanh khô nên thỉnh thoảng anh ấy cứ đột nhiên bị chảy máu mũi. Lúc đầu tôi nghĩ do nóng nên mua hoa quả có tính mát về cho chồng bồi dưỡng nhưng kết quả cũng không ăn thua gì.
Buổi tối, nằm trên giường tôi lo lắng bàn với chồng "mai em đưa anh đi khám nhé!". Tôi thấy chồng co người thật khẽ rồi bảo "không, anh không đi đâu!". Sau một lúc im lặng thật lâu anh mới nói "anh sợ bệnh viện lắm. Với lại ngày xưa mẹ cũng măc bệnh về máu, nhỡ đâu...". Tôi gắt "nhỡ thì chữa chứ làm sao?". Anh cầm tay tôi bảo "nhỡ thì không chữa. Có một chút tiền tiết kiệm phải để lo cho em với con". Tôi gục vào vai anh thấy mình cay cay mắt, giận dỗi bảo "anh bị hâm à!".
Những câu chuyện về mẹ chồng tôi ít khi nhắc đến. Tôi cũng không dám gợi vì sợ anh buồn. Chỉ thi thoảng tôi nghe chồng buột miệng.... Sáng ra tôi hỏi lại, anh bảo "đêm qua anh mơ thấy mẹ hồi còn sống, chữa bệnh ở bệnh viện Bạch Mai. Anh bảo bà chữa khỏi bệnh còn chuẩn bị bế cháu cho con chứ. Vợ con sắp đẻ rồi...".
"đêm qua anh mơ thấy mẹ hồi còn sống. Mẹ cứ đứng tha thẩn trước cổng viện Bạch Mai ấy. Anh bảo bà vào chăm chỉ chữa khỏi bệnh còn chuẩn bị bế cháu cho con chứ. Vợ con sắp đẻ rồi..." (ảnh minh họa)
Nghe nói trước lúc mẹ chồng tôi mất trong nhà chẳng còn gì. Mẹ chỉ biết tha thiết xin với bác gái, sang tên cho chồng tôi phần đất của mẹ để lỡ làm ăn thất bát anh còn có chốn để nương náu. Có lẽ mẹ, những ngày tháng bệnh viện và những lời của mẹ đã ăn sâu vào trong ý nghĩ của anh. Nên dù có giấu kĩ thì tôi vẫn cảm nhận được nỗi sợ hãi của chồng mình.
Chồng tôi còn đang miên man với những ký ức ở bệnh viện. Những hình ảnh đáng sợ mà anh không muốn để lại trong đầu. Tôi cúi xuống ôm anh. Người đàn ông cao 1m8 lúc này ở trong vòng tay tôi thật nhỏ bé và yếu ớt. Tôi bảo "anh ngốc ạ. Đi khám là để cho yên tâm là mình khỏe. Mà nếu có bệnh gì đi nữa thì mình sẽ chữa cho bằng được. Anh rất quan trọng với em và con...". Rồi tôi kể cho chồng nghe về cảm giác lúc tôi và anh giận nhau, lúc tôi và con sốt ruột ngồi đợi anh sau mỗi giờ tan việc. Tôi bắt đầu thấy chồng mình cười khúc khích. Anh trở mình giang vòng tay rộng lớn ôm cả tôi và con gái vào lòng.
Bảo
Nhói lòng khi con trai dặn tôi rằng: "Mẹ đừng cho bố biết nhé!" Bố lẽ ra phải là người bạn thân nhất của con trai, được con tin tưởng trao gửi nhiều tâm sự, nhưng chồng và con trai tôi thì ngược lại, cả hai giống như một con thú sơ sinh và người huấn luyện tàn nhẫn. Hôm qua, tôi thấy con đứng khóc một mình, trên tay là giấy mời phụ huynh. (Ảnh minh...