Sau đề nghị ăn thịt chó, mẹ nghèo tái mặt trước câu nói của thông gia
Tôi tiễn bố mẹ ra xe mà nước mắt chảy tràn. Bố tôi không nói gì còn mẹ tôi thì ra sức động viên tôi, bảo tôi nhìn vào mặt tích cực mà sống. Bố mẹ không quan tâm người khác cư xử thế nào với mình, chỉ cần tôi được sống sung sướng và hạnh phúc.
ảnh minh họa
Tôi lấy chồng khi mới bước sang tuổi đôi mươi. Chồng của tôi là một người làm kinh doanh, thu nhập tốt. Lấy anh, tôi được thoải mái ăn diện, chi tiêu và không phải lo kiếm tiền.
Tôi sinh con, chồng tôi cũng thuê người giúp đỡ. Tôi chỉ việc cho con bú, ôm ấp con và làm đẹp, lấy lại vóc dáng. Tóm lại, về vật chất, tôi có một cuộc sống như bà hoàng kể từ khi lấy chồng. Tuy nhiên tôi lại có một nỗi khổ tâm không thể san sẻ ấy là chuyện mâu thuẫn với mẹ chồng.
Bà độc đoán, ghê gớm và luôn coi con trai mình là người đàn ông vĩ đại, tài giỏi nhất thế giới. Bà sẽ gầm lên nếu thấy chồng tôi xách hộ tôi cái túi hay chỉnh giúp tôi cái váy trước khi tôi ra khỏi nhà.
Bà cũng thường tỏ ra khinh thường vì tôi xuất thân tỉnh lẻ, bố mẹ chỉ là nông dân và tôi chưa kịp tốt nghiệp đại học trước khi lấy chồng.
Tôi nhẫn nhịn hết vì nghĩ tôi sống với chồng tôi là chính. Bà thù ghét hay khinh thường tôi thì tôi cũng vẫn là vợ của con trai bà, là mẹ của các cháu bà.
Thế nhưng mới đây, hành động của bà khiến tôi vô cùng bức xúc. Tôi cảm thấy mình không đủ bao dung, nhẫn nhịn để có thể tha thứ được cho bà…
Ảnh minh họa
Bố mẹ tôi là nông dân, suốt ngày gắn bó với đồng ruộng. Khi nông nhàn thì mải mê chăm lợn, chăm gà để kiếm tiền sinh hoạt. Ông bà tự ti với thông gia giàu có nên ít khi lên Hà Nội. Nếu có việc lên Hà Nội, ông bà cũng chỉ đến chào hỏi qua loa rồi vội vã ra về.
Đợt này, em gái tôi chuẩn bị đi Nhật theo diện vừa học vừa làm. Vợ chồng tôi lại tổ chức sinh nhật cho con gái lớn nên tôi bàn với chồng mời ông bà ngoại đến chơi. Sau khi dự sinh nhật, ông bà sẽ ở nhà tôi khoảng 3 ngày.
Trong 3 ngày đó, tôi sẽ đón em gái đến ở cùng (3 tháng nay, em gái tôi phải thuê nhà trọ để đi học tiếng Nhật vì không muốn phiền hà tôi)… Chồng tôi đồng ý nhưng anh nói tôi phải thu xếp mọi việc vì anh chỉ ở nhà trong buổi sinh nhật con, sau đó anh đi công tác.
Video đang HOT
Bố mẹ tôi lên Hà Nội, mang theo 50 quả trứng gà, 1 bao gạo và 1 bao rau sạch. Mẹ chồng tôi nhìn món quà của thông gia, môi bà bĩu dài.
Bà chẹp một tiếng thật to rồi bảo, bố mẹ tôi cứ vẽ chuyện, mang vác cho nặng người.
Sau đó, bà nguây nguẩy đi về phòng, không một lời hỏi han, mời chào bố mẹ tôi cho phải phép lịch sự.
Bố mẹ tôi ngượng tím mặt nhưng cố vui vẻ để tôi không khó xử. Thế nhưng kể từ khi bố mẹ tôi đến, ngoài bữa sinh nhật cháu nội là mẹ chồng tôi không chỏng lỏn, khinh miệt thông gia, còn lại bà luôn tìm việc khiến bố mẹ tôi dở khóc dở cười.
Bữa ăn, bà nhất định không ngồi cùng bố mẹ tôi mà yêu cầu tôi phải bưng vào tận phòng cho bà. Tôi ấm ức trong bụng nhưng vẫn cố nhẫn nhịn cho đến khi giọt nước tràn ly.
Đó là bữa cuối cùng trong chuyến đi chơi của bố mẹ ở nhà tôi. Ông bà bảo tôi mời 2 người cháu họ đến ăn cơm. Theo ý mọi người, cả nhà tôi sẽ ăn thịt chó – món ăn khoái khẩu của nhiều người quê tôi.
Mẹ chồng tôi không đồng ý. Bà giật từ tay tôi chiếc điện thoại khi thấy tôi đang gọi điện đặt hàng. Tôi lừ mắt nhìn bà vì sự kìm nén đã đạt tới giới hạn. Tức thì bà tát thẳng vào mặt tôi rồi bù lu bù loa nói tôi hỗn hào.
Mẹ đẻ của tôi nghe tiếng ầm ĩ, chạy đến xin lỗi mẹ chồng tôi. Mẹ chồng tôi không nể nang mà sỉ vả luôn mẹ tôi vì yêu cầu món ăn thịt chó. Mẹ tôi tím mặt. Một tiếng sau, bố mẹ tôi xách đồ ra khỏi nhà.
Tôi càng khóc lớn. Tôi thương bố mẹ mình bao nhiêu thì uất hận người mẹ chồng bấy nhiêu. Làm sao tôi có thể sống với người từng cư xử không tốt với bố mẹ mình.
Mong mọi người hãy cho tôi lời khuyên.
Theo Vietnamnet
Đẻ mổ 1 tuần phải xuống làm việc nhà, nàng dâu đau đớn nói một câu rồi bỏ về nhà mẹ đẻ
Hương không ngờ, sau 6 ngày cô được ra viện về nằm nhà chẳng một ai quan tâm. Cô phải tự mò xuống giường để đi vệ sinh, để lấy đồ ăn dù sinh mổ. Thậm chí, mẹ chồng còn bảo, nấu cơm cữ cho cô là tốt lắm rồi.
Từ lúc Hương yêu Tuấn, mẹ cô đã cấm cản chẳng phải vì điều gì chỉ vì hai đứa xa xôi. Mỗi đứa mỗi tỉnh, cách nhau 70 - 80km, bà thì say xe nên kịch liệt phản đối.
Ngày ấy, Hương nào có suy nghĩ gì nhiều, chỉ nghĩ là nếu kết hôn mà không phải với người mình yêu thì ở vậy cho xong. Thế nên, trước sự cứng rắn và kiên quyết của Hương, mẹ cô cũng nhượng bộ.
Ngày Hương lấy chồng, mẹ cô đã khóc hết nước mắt. Tận lúc đó, Hương mới dần cảm nhận được sự chia xa. Và khi về nhà chồng, dù hai vợ chồng ít sống ở đó mà lên Hà Nội làm việc, Hương chẳng còn thời gian về với mẹ đẻ.
Lúc trước khi lấy, cô cứ thuyết phục bà là mỗi tháng lại về thăm một lần, nhưng tận khi trải qua, thời gian gọi cho mẹ còn chẳng có. Nhiều khi, 5 - 6 tháng cô mới về nhà một lần, mỗi lần về lại chỉ được có ngày rồi lại nhanh nhanh chóng chóng đi.
(Ảnh minh họa)
Thế nhưng, cũng may cuộc sống của hai vợ chồng ở trên Hà Nội cũng khá ổn, lương lậu gần 30 triệu, trừ chi phí ăn uống sinh hoạt thì mỗi tháng cũng tiết kiệm được khoảng 20 triệu. Định kế hoạch khoảng 2 năm thì Hương và Tuấn mới sinh con, nhưng sau một chuyến du lịch thì bị vỡ kế hoạch.
Hương sinh con trước dự kiến gần năm trời, Tuấn cũng hơi thất vọng chứ cũng chẳng lỡ trách cô. Dù gì, việc này đâu phải do mình cô mà thành. Đó chính là lúc sóng gió trong gia đình bắt đầu nổi lên. Vì Hương sắp tới tháng sinh, hai vợ chồng suy đi tính lại thì vẫn là cho cô về quê chồng sinh là hợp lý nhất. Nếu đón mẹ chồng hay mẹ đẻ lên Hà Nội thì đều tội cả hai bà, chưa kể chi phí bị đội lên rất nhiều.
Thế nên, dù bất đắc dĩ Hương vẫn phải về quê để mẹ chồng chăm sóc, khi nào đầy tháng thì mới về mẹ đẻ. Ngày cô nhập viện, cơn đau quặn thắt khiến cô chẳng thiết sống, cô lăn lộn, cào cấu mà vẫn chưa mở. Cô phải kêu gào chồng đi xin bác sĩ cho mổ không cô chết mất.
Tối hôm ấy, Hương sinh mổ bé gái nặng 3,5kg, mẹ chồng cô cũng chẳng mấy hào hứng vì là bé gái. Mẹ đẻ Hương cũng lên, ở viện cùng cô được 3 ngày. Trong 3 ngày đầu ấy, mọi việc từ cho ăn, rửa bô, cho đi vệ sinh hay cho Hương tập đi, một tay bà lo. Mẹ chồng có chăng cũng chỉ bế cháu hoặc đỡ đần cái khoản cho ăn.
Mẹ đẻ chỉ ra viện với cô được mấy ngày rồi phải trở về. (Ảnh minh họa)
Mẹ Hương lại đập vai con gái, khóc rồi bảo:
- Đấy, mẹ nói mày không nghe. Bây giờ tới lúc đẻ mày mới thấy khổ chưa hả con? Ngoài mẹ đẻ ra thì làm gì có ai rửa bô, xách bô cho mày hả con?
Hương vừa đau lòng, vừa thương mẹ tóc đã bạc thêm mấy phần chỉ sau 3 ngày đêm thức trắng. Cứ thế, nước mắt rơi.
Nhưng Hương không ngờ, sau 6 ngày cô được ra viện, nằm nhà chẳng một ai quan tâm. Cô phải tự mò xuống giường để đi vệ sinh, để lấy đồ ăn. Thậm chí, mẹ chồng còn bảo, nấu cơm cữ cho cô là tốt lắm rồi. Có hôm, đang lò dò ra ngoài đi vệ sinh thấy ở bệ bếp nguyên một chậu xoong nồi, bát đĩa. Cô nhìn mà ngán ngẩm. Nhưng lúc đó, mẹ chồng cô từ ngoài về, lại sai cô đi rửa bát. Cô trố mắt nhìn bà, bảo:
- Mẹ ơi, con còn đang ở cữ, rửa thế nào được.
- Ôi giời, các cô cứ lắm chuyện. Ngày trước bọn tôi đẻ dễ dàng, 1 tuần là ra ngoài đồng mà cấy rồi chứ rửa bát không đâu.
- Nhưng con sinh mổ mà mẹ.
- Ăn cho lắm vào rồi con nó to, không sinh thường được. Tự dưng mổ với mổ, tốn cả tiền, mệt cả nhà.
Hương tủi thân đi lên phòng ôm con mà rớt nước mắt. Thế nhưng, mẹ chồng cô chẳng vừa, tới đúng ngày thứ 10 sau khi Hương sinh mổ bà lên gọi cô xuống làm việc.
Hôm đó, nhà chẳng có ai, thấy Hương đặt con ở nôi rồi đi dọn dẹp nhà cửa. Vết mổ ở bụng vẫn chưa hết đau nên cô vẫn cứ lò dò, làm chậm chạp. Lúc ấy, mẹ chồng cô lại xách thêm túi đồ ăn về, bảo:
- Làm nhanh cái tay lên, cứ sờ sờ đời nào thì xong. Làm nhanh thì làm cả ruốc nữa, tí mẹ mang cho con Thanh. (Thanh là em gái của Tuấn, đi lấy chồng ở làng bên).
(Ảnh minh họa)
Nghe đến đây, Hương vừa đau lòng, vừa tức tối. Đúng là khác máu tanh lòng! Lúc này, Hương để ngay túi thịt xuống bệ, dõng dạc nói từng câu:
- Từ ngày con đi mổ đẻ về cô ấy chưa xuống thăm con ngày nào, cớ sao giờ con bệnh hầu con khỏe. Còn con sinh xong đau đớn, ốm yếu con mới cần sự giúp đỡ từ mọi người. Nhưng nếu mẹ cảm thấy việc này quá khó, con xin lỗi con sẽ tự bắt xe về mẹ con chăm con. Sau này, mẹ có ốm đau, nhà có công có việc mà con vắng mặt thì mẹ cũng hãy nhớ về ngày hôm nay và tự hiểu vì sao.
Rồi Hương lên thu dọn đồ, bế con đi taxi về quê ngoại. Cô chẳng biết rồi cuộc hôn nhân của mình sẽ đi tới đâu khi cô và mẹ chồng mâu thuẫn tới mức như thế này. Nhưng giờ cô mệt mỏi thể xác và tinh thần quá rồi, cô chẳng nghĩ được gì hơn nữa.
Theo Afamily
Nghe lời bố mẹ lấy chồng nước ngoài, giờ tôi muốn về cũng khó sống với ông bà Tôi phải ôm những tâm sự của mình vào lòng. Mỗi lần gọi điện về, bố mẹ không hỏi tôi sống thế nào. Ông bà chỉ quan tâm khi nào tôi sẽ gửi tiền về mà thôi. Hiếm gia đình nào như nhà của tôi. Tôi bị bố mẹ hắt hủi. Bởi trong gia đình tôi, bố mẹ chỉ thích con trai. Nhà...