Sau đám cưới cổ tích đau đớn phát hiện chồng có bồ đã 5 năm
Mọi thứ trong tôi sụp đổ, tôi đau đớn gào khóc, mất ăn mất ngủ. Anh thú nhận tính gái gú anh không thể bỏ được.
Ảnh minh họa
Tôi 30 tuổi, trầm tính, cam chịu, đa sầu đa cảm. Thuở nhỏ tôi rất năng động, hoạt bát, lúc nào cũng làm lớp trưởng, lớp phó, bí thư; không biết tự lúc nào tôi trầm lắng lại; kể cả khi tôi chọn con đường làm kế toán, đo ni đóng giày theo đúng tính cách của mình.
Chuyện tình yêu của tôi là câu chuyện dài, buồn vui sầu khổ đủ cả. Tôi quen anh từ năm nhất, khi đó anh năm hai. Anh là chàng lãng tử hào hoa, đẹp trai, nhẹ nhàng, hài hước. Tôi bị cuốn hút ngay.
Tình yêu chúng tôi phải nói là tình yêu sét đánh, định mệnh. Tôi ở trọ gần nhà chú anh, sau đúng 3 lần chào hỏi xã giao chúng tôi đã là một cặp, dính nhau như sam. Thời sinh viên nghèo, chúng tôi rong ruổi, lang thang khắp Sài Gòn, nhiều khi ngồi chơi tâm sự ở công viên cả ngày không chán.
Tôi quen anh ngót 10 năm, trong khoảng thời gian đó, tôi biết anh có quen vài mối tình khác, sâu đậm có, ngắn hạn có, tôi buồn lắm, khóc nhiều. Vì quá yêu anh, tôi không thể từ bỏ được. Tính đào hoa anh không bỏ được. Nhiều lần tôi nghĩ mình nên quen đại ai đó, đi lấy chồng cho xong nhưng tôi yêu anh nhiều, không thể từ bỏ.
Video đang HOT
Sau 10 năm quen, chúng tôi cũng có một đám cưới cổ tích, một ngày thật hạnh phúc. Tôi cứ nghĩ khi có vợ rồi anh sẽ thay đổi, hóa ra không phải. Sau đám cưới tôi cũng không nghi ngờ gì, giờ mới phát hiện anh có bồ, đi lại với cô này 5 năm nay.
Mọi thứ trong tôi sụp đổ, tôi đau đớn gào khóc, mất ăn mất ngủ. Anh thú nhận tính gái gú anh không thể bỏ được. Tôi gọi cô kia, cô ấy cũng là sinh viên, tôi chỉ nói vài câu vì cô ta vô tội, lỗi do chồng tôi gây ra.
Bây giờ tôi chán nản, bỏ anh tôi không đủ bản lĩnh, tâm sự với ai lại sợ họ nghĩ mình đang nói xấu chồng. Đôi lúc tôi nghĩ hay chết đi để khỏi phải đau đầu, bế tắc trong suy nghĩ. Tôi không có giải pháp, lại tiếp tục im lặng.
Nhiều lúc tôi chán bản thân, không thể thay đổi được chồng, cũng chẳng thể từ bỏ anh. Ngoài chuyện gái gú, anh vẫn là người sống có trách nhiệm, là mẫu người của gia đình. Tôi vẫn nói người mình yêu nhất vẫn là anh, cũng là người tôi hận nhất. Tôi không mở miệng nói với ai nửa lời, chắc tại bản thân yếu đuối, nhu nhược nên chồng vẫn thế. Xin cho tôi lời khuyên.
Theo VNE
Thật sự chỉ muốn yêu một người trọn đời là đủ...
"Tật sự chỉ muốn yêu một người trọn đời là đủ, đừng thay đổi cũng đừng buông tay, không ai tổn thương, chẳng ai đau lòng.."
ảnh minh họa
Có một khoảng thời gian, phần lớn những gì chúng ta cảm nhận được chỉ là nỗi buồn, chỉ vì ở đó có sự xuất hiện của một người.
Có phải người ta đến với nhau chỉ vì một trong hai mục đích: để rời xa nhau hoặc là để dằn vặt đời nhau? Tôi không giận người mà chỉ giận chính bản thân vẫn trông mong. Đôi lúc cố gắng làm bạn, gặp nhau thì chào nhau rồi cười nhẹ một cái, nhưng lúc quay đi, chắc hẳn sẽ có một kẻ đau lòng khôn nguôi.
Có khi, nghe đám bạn tự dưng hỏi về người yêu, kiểu lâu rồi sao không thấy đi chung đại loại là như vậy, chỉ biết cười trừ rồi lặng im một hồi lâu. Chắc tụi nó cũng hiểu nên cho qua mà không nhắc thêm nữa. Mà tội lỗi, mỗi lần ai đó nhắc đến tên anh, lòng tôi lại không chọn lựa được một chút bình yên nào. Đau chưa đủ nên còn nhớ, tuyệt nhiên chỉ lặng im mà không quấy rầy, cứ thế khiến mình khổ tâm hơn.
Thỉnh thoảng thấy nhớ, muốn nhắn cho nhau một tin để kể về những việc hôm nay làm, lan man đến tận khi cả hai cùng ngủ quên khi đêm về nhưng rồi lại chẳng thể. Sớm dậy đã không còn tin nhắn bắt đầu ngày mới cùng nhau, trưa tan tầm cũng chẳng còn ai kiên nhẫn đợi chờ đưa đón, tối nằm đến cay cả mắt cũng không nhận được lời dặn dò để ngủ thật ngon nữa.
Vô thức muốn gọi một câu "Anh ơi" nhưng câu trả lời lại là sự lặng thinh. Trong cuộc tình này, tôi như đứa con nít. Chỉ cần vài câu yêu thương thì bằng mọi cách cũng tự tìm lấy lý lẽ để bào chữa, để phủ nhận. Để vẫn tin rằng mình còn đang an toàn trong vùng yêu của anh.
Người ta nói, là con gái thì phải mạnh mẽ, nói và làm nó là cả một đại dương đấu tranh tư tưởng, thiết nghĩ đó cũng chỉ là lời dạy nhau của những người phụ nữ cô đơn mà thôi. Thử tưởng xem, cái cảnh cả ngày dài căng thăng với đủ mọi rắc rối, khi trở về nhà chỉ có đống đồ đạc trơ ra nhìn bạn. Sẽ như thế nào? Lấy cái mác mạnh mẽ làm vũ khí che đậy nỗi buồn liệu có công bằng với trái tim yếu đuối không? Như vậy chẳng khác gì khước từ cảm xúc của chính mình.
Tôi cũng từng lạc quan, tin tưởng vào bản thân và cũng ảo tưởng không ít vào tương lai. Cuối cùng, hy vọng nhiều thì thất vọng còn nhiều hơn. Con người không biết trân trọng những gì mình đang có, chỉ khi mất mới hối tiếc. Vậy tại sao mình thực sự trân trọng, nhưng nó vẫn mất?
Cái kết của mối quan hệ là những vết thương lòng, nó không nhạt đi mà ngày càng thêm mục rũa sâu hơn. Dù biết phía trước hay sau đều không có lấy một người thì làm sao dám ngã xuống. Nhưng cứ gồng mình mãi cũng có lúc sụp đổ...
Việc nở nụ cười gượng gạo xã giao ban ngày nó mỏi mệt đến cùng cực. Rõ ràng là để chế độ play nhạc ngẫu nhiên, nhưng vẫn cứ tua cho đến khi gặp bài nhạc buồn mà mình thích nhất, rất lâu sau mới có thể chìm vào giấc ngủ. Chỉ cần nhớ đến những sự việc khiến tôi vui vẻ, nó ít ỏi quá, lại thấy tủi thân.
Tôi sợ mưa, sợ đi lại những con đường đã qua.. Không biết khi nào mới có thể vượt qua thời gian này, tôi nhớ mình của những ngày cũ - không thấy trống rỗng, và có thể bỏ mặc được tất cả, nhưng cũng nhớ anh..
Bi kịch là "Khi tôi quen với nỗi buồn thì người ta cũng quen được với việc làm tôi buồn.."
Theo Phununews
Đàn ông không làm phụ nữ trở nên hoàn hảo Người phụ nữ tự tin, cá tính không nhất thiết phải có một người đàn ông bên cạnh bởi chính họ đã có thể tự hoàn thiện bản thân mình. Ảnh minh họa Phụ nữ vốn dĩ đã hoàn hảo Mỗi con người đều là duy nhất trên thế giới và bởi vì đặc biệt như vậy, bạn không cần bất kì một...