Sau chuyến du lịch, tôi hoảng sợ khi thấy đồ đạc bị vứt ra ngoài sân
Tôi bế con vào nhà, gọi tên chồng nhưng anh ấy đã bỏ đi rồi. Gọi điện cho anh, anh còn tuyên bố thẳng một câu phũ phàng.
Tính tôi nóng vội, khi đã mất bình tĩnh thì hay làm những chuyện điên rồ. Hồi mới lấy chồng, bố đã nhắc nhở rất nhiều, ông khuyên tôi nên tập cách giữ bình tĩnh khi đối diện với những mâu thuẫn trong đời sống vợ chồng, đừng làm những chuyện không nên làm. Khi đó, tôi còn cho rằng bố đang làm quá vấn đề lên vì Tú, chồng tôi, rất yêu chiều vợ. Yêu nhau 3 năm, chưa bao giờ anh ấy để tôi phải tủi thân, khóc lóc. Và tôi luôn tin tưởng cuộc sống hôn nhân của mình sẽ hạnh phúc, bình yên cả đời.
Nhưng rồi tôi nhanh chóng bị vỡ mộng. Yêu và sống chung với nhau là 2 chuyện hoàn toàn khác nhau. Dù chúng tôi ở riêng, có không gian riêng tư, tôi không phải làm dâu nhưng mâu thuẫn vẫn xảy ra. Ở chung rồi, tôi mới nhận ra tính lười biếng, ỷ lại của Tú. Đi làm về, anh ấy vứt đồ đạc lung tung mà chưa bao giờ cầm cây chổi quét nhà. Cũng chưa bao giờ Tú nấu được nồi cơm mà toàn mua cơm hộp về ăn trong những lúc tôi đi làm về trễ. Tôi dọn dẹp nhiều thì phát cáu lên, vừa làm vừa càm ràm; dẫn đến cãi cọ, xích mích.
Mỗi lần cãi nhau, Tú cũng không xuống nước dịu dàng với vợ như trước nữa. Anh để mặc tôi khóc cả tiếng đồng hồ, tôi có ăn uống hay không, anh cũng không quan tâm. Tú còn cho rằng tính tôi quá trẻ con, bồng bột, thiếu kiềm chế.
Khi tôi có thai, tình hình mới cải thiện hơn. Chồng tôi lại biết quan tâm, hỏi han vợ. Tôi sinh con, anh ấy cũng chăm sóc vợ, bồng bế con gái. Có thể nói, con gái chính là cứu tinh trong cuộc hôn nhân của chúng tôi. Tuy nhiên, vì quá yêu con nên chồng tôi độc đoán trong cách chăm con. Ví dụ như anh sẽ không ngại ngần chi số tiề.n lớn để mua sữa ngoại hay quần áo hàng hiệu đắt tiề.n cho con. Mà những thứ đó là không cần thiết vì trẻ con mau lớn, quần áo nhanh chật rồi cũng vứt đi, rất phí. Chúng tôi tranh cãi nhau vì những chuyện vụn vặt xoay quanh con gái như chuyện mua quần áo, giặt giũ, pha sữa, pha nước tắm…
Tuần trước, vợ chồng tôi lại to tiếng với nhau. Bạn tôi là hướng dẫn viên du lịch nên gửi cho tôi xem những chuyến du lịch đang giảm giá mạnh trong tháng này. Con gái cũng 5 tháng tuổ.i rồi, chỉ còn 1 tháng nữa là tôi đi làm lại. Thế nên tôi muốn cả nhà cùng đi du lịch một chuyến trước khi tôi hết thời gian thai sản. Nhưng chồng tôi kiên quyết không chịu với lý do con còn quá nhỏ, không thể đi xa, ngồi xe nhiều.
Video đang HOT
Cãi qua cãi lại, tôi tức tối lựa mấy bộ quần áo rồi đi du lịch với con gái vào 2 ngày sau đó. Mẹ con tôi đã đi nghỉ dưỡng 5 ngày. Mấy ngày đầu, chồng tôi gọi điện mắng mỏ, bắt tôi đưa con về nhưng tôi kệ.
Hôm qua, tôi và con về lại nhà. Vừa mở cổng, tôi đã hoảng sợ khi thấy quần áo của mình bị vứt ngổn ngang ở ngoài sân, đã bám bụi. Gọi tên chồng nhưng anh chẳng đáp lại. Nhà cửa hiu quạnh đến đáng sợ.
Tôi vội vàng gọi điện cho anh thì anh nói đang ở nhà nội và muốn l.y hô.n vì không chấp nhận nổi cách ứng xử của tôi. Tôi định giải thích thì anh tắt máy luôn. Tôi đang rất rối trí vì sợ chồng sẽ làm đơn l.y hô.n thật. Nhưng tôi cũng không cảm thấy mình phạm lỗi lớn đến mức bị chồng bỏ. Tôi nên làm gì bây giờ?
Lên thành phố đi làm lại, nhìn túi đồ mẹ gói cho vợ, tôi nghẹn không thốt nên lời
Nhìn thấy túi đồ mẹ gói cho vợ tôi mà tôi nghẹn họng không thốt nên lời.
Tôi yêu thầm vợ từ lúc cô ấy học cấp 3, mãi sau này khi tốt nghiệp đại học em mới đồng ý nhận lời yêu và đó cũng là mối tình đầu của tôi. Khi yêu, hai đứa sống chung với nhau rồi trót có bầu và cưới vào năm 2020. Tới đầu năm 2021, vợ hạ sinh con trai đầu lòng.
Nhận xét về vợ tôi, cô ấy xinh đẹp, chung thủy, chỉ là hơi bướng bỉnh và không phải là tuýp người phụ thuộc. Vợ tôi có cuộc sống riêng, cô ấy yêu bản thân, độc lập từ cảm xúc lẫn tài chính, nhiều lúc mình mỉm cười hạnh phúc vì ông trời ban tặng cho mình một người vợ tuyệt vời như thế.
Gia đình nhỏ vốn rất hạnh phúc nhưng vợ và mẹ tôi có rất nhiều mâu thuẫn. Mẹ tôi nổi tiếng xa gần là người khó tính, hơi ghê, mẹ từng khiến chị dâu trầm cảm. Rồi giờ đến vợ tôi, cô ấy cũng phải chịu đựng những gì chị dâu từng phải chịu.
Sau khi biết vợ tôi có bầu trước cưới, mẹ đã chuyển từ quý sang ghét, bất cứ điều gì vợ làm mẹ đều soi. Trước khi sinh một tháng, vợ tôi về quê để chờ ngày sinh nở, còn tôi vẫn ở lại thành phố làm việc, chỉ cuối tuần mới về được.
Sau khi biết vợ tôi có bầu trước cưới, mẹ tôi chuyển từ quý sang ghét, tôi buồn lắm nhưng không biết làm sao. (Ảnh minh họa)
Tôi không biết khoảng thời gian đó vợ đã phải trải qua những gì, chỉ biết mỗi ngày cô ấy đều khóc, vì mẹ và họ hàng tôi hay nói em hư hỏng do có bầu trước cưới. Đã vậy còn khin.h thườn.g gia đình vợ tôi vì bố mẹ cô ấy làm ruộng, trong khi nhà tôi bố mẹ cũng chỉ là công nhân bình thường. Vì xảy ra mâu thuẫn nên vợ tôi đã về nhà mẹ đẻ, cách đó khoảng 20km để sinh con. Về phía tôi, nhiều lần đã quán triệt mẹ và họ hàng, nhưng trước mặt tôi ai cũng nói ngon nói ngọt, phủ nhận sạch trơn.
Khi vợ sinh con, mẹ tôi mỗi ngày đều chạy qua chạy lại thăm cháu, mua đồ bổ cho con dâu tẩm bổ nên vợ tôi dần bớt giận. Cho nên khi con được 1 tháng tuổ.i, mẹ con cô ấy theo bố mẹ tôi về nhà nội. Thấy mẹ chồng nàng dâu hòa hợp, xóa bỏ được xích mích tôi mừng lắm, nhưng hạnh phúc chẳng tày gang.
Yên ổn được vài ngày thì mẹ tôi và một vài người họ hàng lại mâu thuẫn với nàng dâu. Một lần vợ khóc lóc gọi điện cho tôi:
- Em đang ở cữ, vậy mà mẹ bắt em ăn đồ thừa để trong tủ lạnh từ hôm trước. Mẹ và dì còn bắt em phải đi dọn nhà, nấu cơm, giặt đồ, không cho em đến gần cho trừ những lúc con đói sữa. Mẹ bóng gió nói em ăn ở nhà ăn bám, chồng phải nuôi. Nhưng em mới sinh con cơ mà, tại sao mẹ lại hà khắc, cay nghiệt với em như thế chứ?
Tuy nhiên khi tôi ở nhà, mẹ lại rất bình thường nên tôi cho rằng chắc vợ sau sinh, suy diễn nhiều mà thôi. Cho đến một ngày nghe hàng xóm gọi điện nói rằng mẹ đang cầm chổi động chân động tay với vợ, tôi mới tá hỏa chạy về nhà giải quyết. Lần đó cả nhà vợ cũng lên. Đối mặt với sự chỉ trích của tôi và gia đình thông gia, mẹ tôi chỉ biết cúi đầu không nói gì, nhưng cũng từ đó vợ đưa con về ngoại không trở lại.
Nghe vợ gọi lên khóc lóc, tôi cứ nghĩ vợ sau sinh suy diễn nhiều nên vậy. (Ảnh minh họa)
Tết năm ngoái, vợ con tôi ăn Tết ở nhà ngoại, tôi chạy đi chạy lại giữa 2 nhà nhưng từ chiều mùng 1 Tết là tôi ở hẳn nhà vợ. Ra Tết, mẹ tôi ốm phải nằm viện ở thành phố, chị dâu đến thăm 30 phút rồi về. Vợ tôi không đến thăm, chỉ đưa tiề.n cho tôi để lo viện phí cho mẹ.
Tôi kể cho mẹ nghe việc đó, bà chỉ im lặng không nói gì. Tôi biết gia đình mình có lỗi với vợ, càng thấy bản thân có lỗi khi không bảo vệ được vợ con. Tôi luôn cố gắng bù đắp cho vợ khi hai mẹ con lên thành phố, nên ngoài thời gian đi làm thì hầu hết việc nhà đều do tôi làm.
Song, điều tôi muốn hơn cả là mẹ xin lỗi vợ, nhưng việc này thật khó vì bà rất cứng đầu. Đến giờ đã 2 năm trôi qua, lại thêm một cái Tết vợ tôi không về nhà nội, mẹ chồng nàng dâu cũng ngần ấy năm không gặp mặt, nhưng tôi biết mẹ đã thay đổi rất nhiều rồi. Mẹ và họ hàng không ai dám đ.á xé.o vợ tôi nữa, hàng xóm nhận xét mẹ tôi nhẹ nhàng hơn, chẳng qua bà không dám đối diện nói câu xin lỗi với vợ tôi mà thôi.
Cụ thể là mỗi lần tôi về quê, mẹ đều chuẩn bị cho tôi ít thức ăn ở quê gồm rau củ, thịt gà, trứng,... Đặc biệt trong đó có một túi đồ bổ dành riêng cho vợ tôi, mẹ không nói mà chỉ gói rất kỹ để vào đó. Hôm qua khi tôi trở lại thành phố để đi làm sau đợt nghĩ lễ Tết, trong túi đồ mẹ gói lại có thêm túi đồ bổ dành cho vợ. Nhìn thấy nó mà tôi nghẹn họng không thốt nên lời.
Nhiều lần tôi đã thử nói với vợ mở lòng với mẹ tôi hơn, chủ động nói chuyện lại với mẹ trước vì dù sao bà cũng lớn tuổ.i rồi, cái tôi cá nhân cũng cao nhưng vợ tôi đều gạt đi. Có lẽ rất khó để vợ tha thứ cho mẹ sau những gì xảy ra, rất khó để mẹ con đối diện với nhau. Tôi phải làm thế nào để kết nối được hai người với nhau đây?
Ban ngày là vợ chồng, ban đêm là hàng xóm, cuộc hôn nhân như vậy có cần phải tiếp tục? Thay vì là cặp tình nhân, họ giống như bạn bè sống chung với nhau hơn. Một cuộc hôn nhân như vậy, thực sự có cần phải tiếp tục? Trước khi bước vào hôn nhân, không ít người đã tưởng tượng về một cuộc sống mật ngọt. Hai năm đầu kết hôn quả thật cũng tràn ngập ngọt ngào, thỉnh thoảng còn dành...