Sau câu nói của mẹ chồng, tôi tháo 20 cây vàng ở trên người rồi hủy hôn
Sau câu nói của mẹ chồng, tôi không chút do dự tháo hết 20 cây vàng mà bà vừa trao cho tôi và thẳng thừng tuyên bố hủy hôn với anh trong sự ngỡ ngàng của hai bên gia đình.
Tôi xuất thân từ một làng quê nghèo ở ngoại ô thành phố. Sau khi học xong đại học, tôi ở lại thành phố lập nghiệp những mong có thể kiếm thêm thu nhập phụ giúp gia đình. Tôi không ngờ mình lại may mắn tới mức có được tình yêu của chàng trưởng phòng trẻ tuổi, đẹp trai nhất nhì công ty tôi làm việc.
Biết bản thân mình không xứng đáng với anh nên tôi đã tìm cách né tránh và chối từ tình cảm của anh. Nhưng anh nhất định không chịu bỏ cuộc, anh tấn công tôi dồn dập. Những cử chỉ quan tâm, những hành động lãng mạn của anh đã khiến trái tim chưa một lần biết yêu của tôi rung động. Tôi đã không thể ngăn mình đáp trả lại tình cảm của anh.
Chúng tôi yêu nhau bằng tình yêu trong sáng, nhiệt thành. Anh yêu thương, chăm sóc, nuông chiều tôi hết mực. Ở bên anh, tôi luôn cười không ngớt. Nhưng không hiểu sao trong lòng tôi vẫn dấy lên cảm giác bất an. Nhất là khi anh ngỏ ý muốn đưa tôi về ra mắt. Qua tìm hiểu, tôi được biết gia thế của anh vô cùng tốt. Nghĩ tới hoàn cảnh gia đình mình, tôi chợt thấy chạnh lòng. Nhưng trước sự động viên của anh, tôi dồn hết sự quyết tâm của mình để cố gắng khiến bố mẹ anh chấp nhận tôi.
Ngày đầu đến nhà anh, tôi đã thấy choáng váng trước căn nhà đồ sộ, khang trang ấy. Vừa gặp tôi, mẹ anh thoáng nhăn mặt, tôi biết bà không hài lòng. Nhưng khi anh kiên quyết nói rằng kiếp này chỉ yêu và lấy mình tôi, mẹ anh liền gật đầu đồng ý. Chắc bởi bà chỉ có mình anh, luôn muốn làm tất cả vì anh nên bà mới chấp nhận tôi. Tôi còn ngỡ hạnh phúc đang rất gần tầm tay mình nhưng không ngờ.
Tôi tới nhà anh nhiều hơn để vun đắp tình cảm với bố mẹ anh. Bố anh quý mến tôi ra mặt còn mẹ anh thì vẫn tỏ thái độ hờ hững, lạnh lùng. Không những thế, bà còn liên tục mỉa mai tôi có xuất thân không danh giá, gia đình nghèo khó. Tôi tủi thân chỉ muốn bật khóc, nhưng vì tình yêu của anh, tôi tự dặn lòng phải cố gắng nhiều hơn. Nhưng mẹ chồng tương lai của tôi dường như chưa hài lòng với những gì bà “dành” cho tôi.
Vào ngày hai gia đình gặp mặt để bàn chuyện ăn hỏi. Tôi đã phải đưa bố mẹ lên tận nhà anh nói chuyện vì mẹ anh nhất định không chịu về quê tôi. Bố mẹ tôi cũng là người hiền lành, chẳng so đo, tính toán nên coi chuyện này nhẹ như không. Tôi biết, bố mẹ thấy tủi thân nhưng vì tôi, bố mẹ mới cố gắng như vậy. Nào ngờ, mẹ anh tỏ rõ thái độ coi thường bố mẹ tôi ra mặt.
Bố mẹ tôi vừa xuất hiện, bà đã sai người giúp việc mang nước hoa ra xịt khắp nhà. Bà nói rằng bà sợ mùi nhà quê khiến nhà bị ô uế. Tôi định tỏ thái độ nhưng bố mẹ đã ngăn tôi lại, mẹ nói với tôi rằng “một điều nhịn là chín điều lành” nên tôi đành cố gắng chịu đựng.
Video đang HOT
Mẹ anh chứng tỏ luôn mức độ giàu có của gia đình bằng cách sai người giúp việc mang chiếc hộp mà bà chuẩn bị ra đặt lên bàn. Chiếc hộp mở ra, bên trong là một chiếc vòng cổ và một chiếc lắc tay bằng vàng. Bà nhanh chóng định giá nó cho bố mẹ tôi biết đó là 20 cây vàng rồi nhanh chóng đeo nó vào cho tôi, miệng không quên nói thêm:
- Cả đời gia đình con có vất vả cũng chẳng kiếm được số vàng này đâu. Nhưng nhà mẹ thì chỉ cần với tay ra là có. Thế mới biết nhà quê, thành phố hơn nhau ở điều gì.
Câu nói của mẹ chồng tương lai khiến tôi tái mặt. Bố mẹ tôi chỉ còn biết nhìn nhau trong câm lặng. Tôi chợt thấy mắt mẹ tôi đỏ hoe. Khi anh ra mời bố mẹ tôi vào dùng cơm, mẹ chồng tôi lại tiếp tục buông ra những câu nói cay nghiệt:
- Cơm nhà tôi toàn món sang trọng, ông bà vào dùng nhanh đi cho biết thế nào là cơm nhà giàu.
Mẹ chồng tương lai vừa dứt lời, tôi không chút do dự tháo hết 20 cây vàng mà bà vừa trao cho tôi và thẳng thừng tuyên bố hủy hôn với anh trong sự ngỡ ngàng của hai bên gia đình.
Tôi đưa bố mẹ ra đón xe về phòng mình bỏ lại sau lưng tiếng gọi tình yêu của anh và cuộc sống xa hoa với người mẹ chồng tương lai ấy.
Tôi không biết quyết định của mình là đúng hay sai. Tôi chỉ biết không ai có quyền xúc phạm tới bố mẹ tôi vì nghèo người ta cũng có lòng tự trọng.
Theo mot the gioi
Khi tôi bế con ra đi, mẹ chồng dúi 2 cây vàng vào tay tôi dặn dò đừng quay về
Có lẽ, kiếp này tôi vô phúc gặp phải một người chồng tệ bạc nhưng ông trời lại trả lại tôi một người mẹ chồng vô cùng tuyệt vời. Ngày tôi mới về làm dâu, vừa đi học vừa mang thai, vì lỡ kế hoạch nên mới cưới gấp rút, mẹ bảo tôi cứ yên chí, mẹ sẽ lo được tất cả.
Có lẽ, kiếp này tôi vô phúc gặp phải một người chồng tệ bạc nhưng ông trời lại trả lại tôi một người mẹ chồng vô cùng tuyệt vời. Ngày tôi mới về làm dâu, vừa đi học vừa mang thai, vì lỡ kế hoạch nên mới cưới gấp rút, mẹ bảo tôi cứ yên chí, mẹ sẽ lo được tất cả.
Chồng tôi lúc đó chỉ là một cậu sinh viên năm cuối suốt ngày lêu lổng, tiêu tiền như cỏ rác và chẳng biết lo toan cho ai ngoài bản thân mình. Tôi bằng tuổi chồng, phải tự trách bản thân vì quá trẻ dại mà chưa suy tính kĩ, tôi lấy chồng về rồi mới thấy mình đã làm khổ bao người yêu thương tôi. Chỉ vì anh đẹp trai, hào hoa và đánh đàn giỏi, tôi như bao cô gái trẻ ưa mơ mộng khác thấy anh không có điểm gì để chê trách được.
Lấy nhau về, mới được 3 tháng, tôi đã không thể chịu nổi con người này. Anh đi chơi tối ngày, lúc nào cũng bảo đi học tăng ca. Ngoài việc có mặt ở nhà lúc đi ngủ, anh chẳng làm gì khác cả. Nếu có hôm nào anh ở nhà thì cũng là đóng kín cửa phòng và chơi điện tử tối ngày, gọi xuống ăn cơm cũng không ăn.
Nhiều lần tôi buồn phiền, mang thai lại đâm ra nhạy cảm, chỉ biết ôm gối khóc. Mẹ chồng tôi thấy vậy lại càng thương tôi hơn. Bà mua đủ thứ cho tôi ăn tẩm bổ, tối tối thường lên phòng tôi kể đủ thứ chuyện quanh làng. Bà bảo, chỉ cần tôi thương lấy bà, thương lấy con, thương lấy cái nhà này thì bà không tiếc gì cả. Mẹ chồng tôi bảo, bà sinh ra chồng tôi, bà chẳng lạ gì tính nó. Là đàn bà con gái, tôi phải biết nhẫn nhịn, hy sinh tất cả vì chồng vì con.
Mẹ chồng tôi thấy vậy lại càng thương tôi hơn. Bà mua đủ thứ cho tôi ăn tẩm bổ, tối tối thường lên phòng tôi kể đủ thứ chuyện quanh làng. (Ảnh minh họa)
Tôi biết mình dù không có người chồng tuyệt vời nhưng ít ra cũng có bà mẹ chồng tâm lí, vậy nên ngậm đắng nuốt cay chờ ngày con ra đời, may ra chồng còn thay đổi được.
Vậy mà, nào ngờ đâu, con tôi sinh ra chồng cũng chứng nào tật ấy. Hôm tôi lâm bồn, gọi điện thoại cách mấy cũng không thấy chồng về. Lúc tôi bắt đầu bị những cơn đau ghé thăm, mẹ chồng tôi phải nói dối là chồng ở ngoài phòng bệnh đợi rồi mà đang đi mua ít đồ dùng bà sai bảo. Tôi biết hết tất cả, nhưng lúc ấy không biết nên làm gì khác hơn, chỉ biết tập trung sinh con trót lọt.
Có nhiều lúc tôi đã tự hỏi, tại sao lúc yêu và đến lúc lấy về chồng tôi lại như hai con người khác vậy. Tôi và con vẫn ngày ngày mong anh ngày một trưởng thành và chín chắn, vậy mà chẳng biết đến bao giờ. Đã có quá nhiều cuộc cãi vã, tranh luận, giận dỗi giữa hai chúng tôi. Tôi đã quá mệt mỏi khi phải nuôi con và thêm cả anh nữa, tôi muốn dừng lại. Tôi không muốn mình tiếp tục làm tội mẹ chồng tôi, tôi không muốn cuộc đời của mình chấm dứt tăm tối như thế này. Con tôi cần một người cha thương yêu và chăm sóc nó, cứ như thế này, thà không có còn hơn.
Mẹ đẻ bảo tôi, tôi đã đi lấy chồng, chết cũng làm ma nhà chồng, đừng làm gì có lỗi với cả hai bên. Chồng tôi không tốt, nhưng tôi có mẹ chồng tốt, chỉ cần tôi an phận chăm con, thế là đủ. Nhưng mẹ tôi không hiểu, rằng tôi ở nhà chồng, dù sao cũng như ngục tù với tôi vậy. Tôi ăn cơm không ngon, ngủ không yên, tiền không có, cũng ngại xin ai một đồng, tất cả đều là phụ thuộc.
Mẹ đẻ bảo tôi, tôi đã đi lấy chồng, chết cũng làm ma nhà chồng, đừng làm gì có lỗi với cả hai bên. (Ảnh minh họa)
Đỉnh điểm là một lần, hôm ấy mẹ chồng tôi đi thăm họ hàng ở xa, chỉ có mình tôi và con ở nhà trông nhà. Đến chiều tối, chồng tôi kéo cả 1 nhóm bạn về, bật nhạc ăn uống ồn ào không chịu nổi. Con thì mọc răng, sốt khóc cả ngày, tôi đã quá mệt mỏi nhưng bảo với chồng mà chồng không nghe, còn đẩy mẹ con tôi vào phòng khóa trái cửa lại. Tôi nghĩ anh bị điên rồi, chắc đùa chút thôi, ai ngờ 2h đồng hồ sau, mặc tôi đập cửa gào khóc vẫn không ai mở cửa vì bên ngoài quá ồn. Lúc mẹ chồng nhận được điện thoaị của tôi và chạy về, nhà cửa đã tan hoang và ai cũng say mèm hết. Bà mở cửa cho tôi, thấy cháu thì ngủ, tôi thì tóc tai rũ rượi, bà xót xa không nói nên lời.
Tôi lau nước mắt, ôm con rồi xách túi hành lí đã xếp trong lúc không ai mở cửa, xin phép mẹ cho mình được về nhà mẹ đẻ chứ không ở lại đây thêm được nữa. Mẹ chồng tôi giận chồng tôi tím mặt, bảo tôi đợi một chút rồi chạy vội vào phòng lấy 2 cây vàng dúi vào tay tôi bảo:
- Con cầm lấy mà tiêu, thiếu thì bảo mẹ, mẹ không có tiền mặt ở đây nên cứ cầm lấy đã. Bao giờ mà nó chưa sang nhà xin lỗi con thì con đừng về, nhớ giữ liên lạc với mẹ. Con cứ để mẹ giải quyết nó, mày đừng nghĩ nhiều mà tội con.
Nói rồi, bà dẫn tôi ra đường bắt xe, đọc địa chỉ nhà mẹ đẻ tôi rồi cứ bảo tôi hãy yên chí. Sau lần đó, chồng tôi đã cố thay đổi nhưng không thành. Tôi cuối cùng vẫn li hôn với anh, chỉ tiếc là mẹ chồng tôi vẫn là người đau xót nhất. Nhiều lần về sau nghĩ lại, tôi không thấy quyết định của mình là sai, duy chỉ có mẹ chồng tôi vẫn khiến tôi áy náy mãi.
Theo Một Thế Giới
Sáng sớm mẹ chồng đã lì xì cho con dâu chục cây vàng với một điều kiện Mẹ coi con như con gái ruột của mình, con ở nhà chồng còn phải chịu nhiều thiệt thòi và coi đây là món quà an ủi nhé. À, mẹ còn có một điều kiện này với con nữa. Lần đầu tiên ăn Tết ở nhà chồng, lần đầu tiên thực hiện trách nhiệm của con dâu thức khuya dậy sớm cùng mẹ...