Sau 6 năm mới phát hiện bộ mặt thật của chồng…
Sau khi cưới tôi mới biết được bộ mặt thật của chồng, thật không ngờ đó lại là người đàn ông tôi yêu suốt 5 năm…
Sau khi đăng tải những tâm sự trên chuyên mục, eva Tám đã nhận được chia sẻ của bạn đọc ở địa chỉ mail buimy…@gmail.com. Xin trích dẫn lại toàn bộ những lời chia sẻ của bạn đọc:
Tôi và chồng kết hôn sau 5 năm yêu nhau, khi đó tôi 24 tuổi, anh hơn tôi 3 tuổi. Tính đến nay chúng tôi đã cưới nhau được 6 năm. Nhưng bây giờ tôi đang bế tắc trong cuộc hôn nhân của mình và không biết đâu mới là quyết định đúng đắn.
Sau khi kết hôn., vì không có điều kiện nên chúng tôi sống chung với gia đình chồng. Trước đây vì hoàn cảnh nên mẹ chồng tôi đi làm ăn tại một huyện cách nhà 40km, thi thoảng bà mới về nhà hoặc bố chồng tôi sẽ sang thăm bà hàng tuần. Chúng tôi sống cùng với bố chồng và em trai chồng chưa lấy vợ. Cứ ngỡ tôi sẽ hạnh phúc với người mình chọn làm chồng nhưng đời có ai học được chữ ngờ.
Video đang HOT
Chồng tôi lười và thích sai vặt, lại còn thích bám váy mẹ. Vợ chồng mới cưới bất đồng quan điểm rồi cãi nhau, anh gọi cho mẹ, thế là tôi có một bài giảng tam tòng tứ đức qua điện thoại. Bất cứ việc gì anh cũng hỏi ý kiến mẹ rồi bắt tôi làm theo, từ việc nhỏ tới việc lớn anh đều có cái câu “Mẹ nói…”.
Sau khi sinh xong thì công ty cũ của tôi giải thể nên tôi ở nhà mở một tiệm buôn bán nhỏ, thu nhập chỉ đủ mua bỉm sữa cho con. (ảnh minh họa)
Mỗi khi tôi có ý vùng lên làm cách mạng thì anh gọi mẹ về và ngọn lửa đang cháy bừng bừng trong tôi tắt ngúm. Bà bảo “Đó là trách nhiệm, là bổn phận của mày, mày phải làm. Chồng mày không cờ bạc, không gái gú là ngoan lắm rồi, đừng có mà đòi hỏi”. Có lẽ bổn phận của tôi là vẫn phải đi làm, cơm nước, nhà cửa mà không hề có bất cứ một sự giúp đỡ nào. Trong nhà có gì hư hao thì tôi là người đầu tiên bị đổ tội. Có lẽ bổn phận của chồng tôi là đi làm, về nhà chỉ việc nằm coi tivi hoặc chơi game chờ vợ bưng cơm cho ăn.
Mỗi khi tôi nhờ anh làm gì thì câu cửa miệng là “Làm đi, mệt lắm không làm đâu”. Cứ thế tôi im lặng sống trong chính nơi mà tôi gọi là gia đình. Tôi không biết tâm sự với ai, khi mà chồng tôi ngày ngày nhìn điện thoại còn nhiều hơn nhìn vợ. Tôi hụt hẫng trong cuộc hôn nhân này nên ngày càng lầm lì ít nói. Có lẽ vì vậy mà phải 3 năm sau khi cưới tôi mới sinh được một cô công chúa kháu khỉnh. Thời gian mang bầu tôi cũng không được ai phụ giúp gì, tôi vẫn phải làm mọi việc.
Sau khi sinh xong thì công ty cũ của tôi giải thể nên tôi ở nhà mở một tiệm buôn bán nhỏ, thu nhập chỉ đủ mua bỉm sữa cho con. Tất cả trông chờ vào lương hàng tháng của chồng nhưng mỗi tháng anh đưa vợ 2 triệu coi như hết nhiệm vụ. Tôi đau đầu trong đủ thứ chi tiêu nhưng anh vẫn bảo tôi không biết tiết kiệm nên không có dư. Anh bằng lòng với công việc hiện tại vì nó nhàn hạ còn những việc lương cao hơn thì anh sợ mệt. Anh bảo là anh lo cho vợ con vậy là tốt rồi, mẹ con tôi không bị đói khát, tôi không phải giặt đồ bằng tay, có tivi để xem và còn liệt kê rất nhiều thứ cơ bản trong cuộc sống.
Mỗi lần tôi muốn nói chuyện nghiêm túc thì anh bảo tôi ‘tầm xàm ba láp’, muốn kiếm chuyện cãi nhau. (ảnh minh họa)
Chúng tôi ngày càng có nhiều khoảng cách hơn nhưng anh không để ý vì tâm trí của anh chỉ tập trung vào điện thoại, chơi game. Lời nói của tôi chưa bao giờ được anh để ý, anh coi như gió thoảng qua tai và bảo tôi lắm chuyện. Niềm vui của tôi là con gái nhỏ và có lẽ cũng là lý do duy nhất tôi còn sống chung với chồng vì bé rất quấn bố. Sáu năm kết hôn nhưng anh chưa bao giờ mua cho tôi viên thuốc hay bịch cháo khi tôi đau ốm. Chưa bao giờ anh hỏi vì sao tôi không ăn cơm hay tôi có mệt không. Anh xem đó là chuyện đương nhiên, trong khi tôi tranh thủ vừa đút cơm cho con vừa ăn vội miếng cơm thì anh bấm điện thoại và vét sạch những món trên mâm. Để đến khi con ăn xong thì phần tôi là mấy miếng vụn còn lại và nồi canh chỉ còn nước.
Mỗi lần tôi muốn nói chuyện nghiêm túc thì anh bảo tôi ‘tầm xàm ba láp’, muốn kiếm chuyện cãi nhau. Cứ thế, tôi không thể khóc mỗi lần đau lòng nữa, tôi mặc kệ tất cả. Sáu năm kết hôn, năm năm yêu nhau, tổng cộng hơn mười năm thanh xuân của tôi đã trao cho một người vô tâm mà khi chìm đắm trong tình yêu tôi đã không nhận ra. Vì không tập thể dục mà lại thích ăn hàng nên chồng tôi lên cân không kiểm soát được, bây giờ đã gần 100kg. Hệ luỵ theo đó là chuyện vợ chồng cũng không còn mặn mà.
Tôi chai sạn cảm xúc khi gần chồng và có khi chẳng mong muốn gì chuyện chăn gối. Tôi biết mình không còn yêu chồng nữa nhưng không thể li dị vì tôi ràng buộc về tôn giáo và không muốn mẹ ruột mình đau lòng. Tôi cam chịu nhưng không biết tôi sẽ chịu đựng được bao lâu nữa. Tôi cô đơn trong cái nơi mà người ta gọi là gia đình, nơi mà người ta bảo tôi sướng không biết hưởng, nơi mà người ta bảo tôi không biết điều, nơi mà tôi không có một bàn tay để nắm hay một bờvao để tựa vào…
Theo buimy…@gmail.com/TT/Eva