Sau 3 năm trở về từ trại tâm thần vì bị mẹ chồng ép, gia đình chồng chào đón tôi với…
Biết tôi về nên gia đình chồng đã chuẩn bị &’tiệc’ sẵn để chào đón. Nhưng bữa tiệc đó của họ khiến tôi phải chết trân đứng chôn chân tại chỗ. Tôi nhếch mép cười khẩy: “Bao năm rồi mà họ vẫn chưa tỉnh ngộ và chưa phải là con người ư?”.
ảnh minh họa
Người ta thường nói: “Phụ nữ sướng khổ hơn nhau ở tấm chồng” quả không sai, nhưng tôi xin bổ sung: “Làm dâu sướng khổ hơn nhau ở mẹ chồng”. Tôi kết hôn năm 25 tuổi là do bác sĩ bảo cưới, nhưng tôi không may mắn như nhiều người khác. Tôi có 1 ông chồng không có chính kiến hay nghe lời mẹ, còn mẹ chồng thì lại cay nghiệt chua ngoa chỉ thích mỗi tiền.
Ngày đó, tôi vừa ra trường chưa xin được việc, cộng với cái bụng lùm xùm nữa nên đành phải ở nhà ăn bám, làm việc đồng áng, trồng rau quanh vườn sống qua ngày đoạn tháng. Chồng vẫn còn ít tuổi lại hay nhụt chí, nên cứ đi làm được 1 thời gian lại kêu mệt kêu khổ. Mỗi lần như thế mẹ chồng lại chửi tôi không ra gì, có lần đau bụng tôi quên nồi cá đang nấu nên bị cháy 1 chút. Mẹ chồng đi chơi về thấy tôi ngồi thở ở ghế liền úp nồi cá lên đầu tôi. Tôi bị bỏng ở trán và tay, vì quá sốc và quá đau bụng nên hôm đó tôi đã bị mất đứa con đầu lòng của mình.
Tôi như hóa điên, tôi sống trong cảnh bị mắng chửi mãi cũng thành quen. Lần đó mẹ chồng sợ quá đổi cho tôi đi dép cao không cẩn thận nên ngã, chồng tôi ở xa nghe thế mắng chửi vợ không ra gì. Tôi đau đớn quá không buồn giải thích. Bao lần tôi đòi ly hôn, nhưng chồng tôi không chịu. Những lúc đó anh lại dịu giọng xuống ôm lấy tôi xin lỗi, tôi quá chán nản với 1 người chồng như nhược như thế.
Tôi xin đi làm công nhân gần nhà, có hôm xe tôi bị thủng có anh xóm bên đèo về. Mẹ chồng thấy được bảo tôi ngoại tình này nọ, chồng tôi khi đó chưa hiểu ra chuyện gì nghe lời mẹ đánh tôi tím tái cả mặt mũi. Cuộc đời làm dâu của tôi dường như chưa có gì chưa trải qua. Bố mẹ tôi cũng nghèo khó lại hay ốm đau, tôi cũng chẳng dám kể chuyện lại với ông bà sợ ông bà buồn.
Chồng tôi trở nên hay ghen tuông từ đó, rồi tôi dính bầu lần 2, lần này khi con tôi sắp chào đời thì tôi nghe tin chồng đang ngoại tình. Hôm đó tôi thấy mẹ chồng bàn mưu tính kế vu oan thâm độc cho tôi để chồng bỏ tôi và rước cô kia về. Tôi nghe xong ngất lịm, bụng đau dữ dội cộng với việc suy nhược cơ thể thiếu dinh dưỡng. Tôi bị mất con lần 2, lần này tôi như hóa điên. Thấy vậy nhà chồng ép gửi tôi vào trại tâm thần điều trị.
Từ 1 người bình thường tôi bị điên và trầm cảm, ngày nào cũng bị tiêm thuốc trong u mê. Bố mẹ tôi đến thăm con thấy vậy đau lòng quá lại bỏ về, nỗi khốn khổ nhất của người điên là nói gì họ đều cho là mình nói linh tinh không ai chịu tin tôi cả. Tôi sống như cái xác không hồn, sống không bằng chết.
Rồi tôi may mắn gặp được 1 bác sĩ nam tốt tính, anh hiền lành và luôn nhẹ nhàng với tôi. Chính anh đã giúp tôi trở lại bình thường. Từ ngày tôi vào trại tâm thần, chồng tôi đã đưa người phụ nữ kia về nhà ở như vợ chồng. Họ xem như tôi đã chết rồi, mặc dù chúng tôi vẫn chưa ly hôn. Chồng tôi có nộp đơn ly hôn đơn phương, nhưng thấy gia đình tôi kiện cáo nhà chồng ác độc như thế nên ở địa phương họ không giải quyết cho.
Tôi dần khỏe lại hồi phục được trí nhớ, bác sĩ Tuấn quan tâm tôi như 1 người đàn ông quan tâm 1 người phụ nữ. Tôi cảm nhận được tình cảm nơi anh, chính anh đã khiến tôi có động lực làm lại từ đầu. Tôi nhớ lại và kể cho anh nghe mọi chuyện, anh cảm thông cho tôi nhiều lắm.
Video đang HOT
Ngày tôi trở về, bệnh viện có gọi nhà chồng đến đón nhưng họ không đến. Tôi muốn bố mẹ tôi bất ngờ nên không báo trước. Biết tôi về nên gia đình chồng đã chuẩn bị &’tiệc’ sẵn để chào đón. Khi thấy tôi vừa về tới cổng chồng và cô vợ mới bật dàn nhạc kèn trống đám ma lên inh ỏi còn mẹ chồng đốt vàng mã rải khắp nơi thậm chí còn ném gạo và muối vào người tôi đuổi tôi đi nữa. Tôi cười chua chát, bao năm qua tâm địa của họ vẫn độc ác như vậy. Chắc họ muốn tôi chết mới hả dạ. Tôi nhìn họ bằng nửa con mắt:
- Bao năm rồi cái nhà này vẫn không khác gì địa ngục trần gian, các người sống thế này thì diêm vương cũng phải xây thêm tầng địa ngục thôi vì dù có đẩy xuống tầng thứ 18 vẫn chưa đền hết tội. Rồi tôi sẽ khiến các người phải trả giá.
- Đừng ở đó mà cao giọng, cô cút đi, đồ đàn bà điên.
Tôi chỉ vào mặt mẹ chồng:
- Tôi sẽ cho bà biết bị ép vào đường cùng thì con người sẽ điên đến mức nào. Hai đứa con của tôi sẽ tìm bà để báo oán thôi, mụ đàn bà độc ác kia. Bà đã giết con tôi 2 lần, tôi sẽ kiện bà tội giết người.
Rồi tôi chỉ vào chồng:
- Tôi sẽ kiện anh tội ngoại tình và tội dùng bạo lực đánh vợ đến phải nhập viện. Anh đừng nghĩ tôi ngu mà ức hiếp, cuộc đời này điều tôi hối hận nhất là lấy 1 kẻ ngu si, nhu nhược như anh làm chồng. Còn cô, cô có mắt không tròng à, mà lại vào nhà này. Không thấy tôi bị họ ép vào viện tâm thần à, rồi sẽ đến lượt cô thôi cứ chờ xem.
(Ảnh minh họa)
Nhìn mặt họ tái mét, nói rồi, tôi cười ha hả, mặc kệ bà mẹ chồng cay nghiệt đó chửi rủa. Tuấn đón tôi, anh nói: “Nếu em muốn kiện anh sẽ giúp, nhưng điều quan trọng nhất em muốn nơi em là hãy buông bỏ quá khứ, làm lại từ đầu. Em còn trẻ, còn cơ hội”.
Tôi về với gia đình tôi viết đơn kiện gửi đi khắp nơi nhưng mọi người lạ gì cách giải quyết công việc của cán bộ ở quê nữa. 1 thời gian sau khi bố mẹ chăm sóc chu đáo tôi hồi phục lại sức khỏe hẳn, Tuấn xin cho tôi vào làm việc ở 1 công ty người bạn. Tôi làm lại cuộc đời từ đó, tôi đã thuê người bày trò dọa ma khiến gia đình chồng cũ sợ đến mức đêm không dám ra ngoài đi vệ sinh. Cả làng ai cũng ghét họ vì sống bạc, cô vợ kia sợ con tôi báo oán nên cũng bỏ về. Tôi ly hôn và sau này lấy Tuấn. Cũng may sau bao năm tháng khổ sở sống không bằng chết tôi đã kiếm được 1 người chồng tốt. Chuyện đã trôi qua 2 năm nhưng mỗi khi nghĩ lại nước mắt tôi vẫn ứa ra hàng đêm tôi vẫn gặp ác mộng. Đôi khi thấy con người sống với nhau sao mà bạc bẽo quá. Tôi để gia đình chồng cũ tự nhận lấy luật nhân quả ở đời tôi không trả thù hay làm gì nữa. Tôi đi chùa học học buông bỏ, tĩnh tâm để nỗi đau được nguôi ngoai. Tôi mong không có bất kỳ người phụ nữ nào phải làm dâu ở 1 gia đình cay nghiệt như tôi. Trước khi chọn gắn bó với ai thì hãy tìm hiểu chồng và gia đình chồng cho kỹ để sau này không phải ân hận, nhớ nhé.
Theo blogtamsu
Kinh hoàng cuộc sống 3 năm với gia đình bên chồng cay nghiệt
Trong một lần mâu thuẫn, em trai chồng gọi tôi là mày - tao, chú ấy còn lao vào đánh tôi liên tiếp.
Tôi thực sự cũng rất mệt mỏi, nếu tôi biết nhịn nhục thì có lẽ con tôi sẽ không phải khổ, nhưng tôi cũng có cuộc sống của mình. Ảnh minh họa.
Tôi lấy chồng đã được 5 năm, nhưng chỉ ở với chồng được khoảng 3-4 tháng khi anh về phép. Chồng tôi đi xuất khẩu lao động. Gia đình chồng tôi có mẹ chồng và hai em chồng (một trai, một gái), bố chồng đã mất. Chồng đi vắng, tôi ở nhà một mình quán xuyến hết mọi việc, mẹ chồng tôi không lương, ốm đau thường xuyên, em trai chồng thì không có việc làm lông bông nên cũng không giúp đỡ được gì. Vợ chồng tôi còn phải nuôi em gái chồng thi đại học không đỗ, vợ chồng tôi chạy cho cô ấy vào học trung cấp gần nhà, mua xe và nuôi ăn học. Toàn bộ chi phí trong gia đình đều trên tay vợ chồng tôi.
Về cơ bản mới đầu về làm dâu quan hệ mọi người trong gia đình rất tốt, chỉ có em trai chồng là không ưa tôi vì chúng tôi cùng tuổi, học cùng khóa (khác trường). Trước đây, khi tôi và chồng còn yêu nhau, một lần online tôi và em chồng có nói chuyện với nhau, nó bảo là tôi không hợp với anh trai nó, lúc đó còn yêu và chưa tính đến chuyện lâu dài nên tôi cũng nói lại: "Hợp hay không là chuyện của mình và anh trai cậu, cậu không có quyền xen vào tình yêu của chúng mình". Kể từ lần đấy, tôi và em trai chồng rất ít khi nói chuyện, cũng ít khi tiếp xúc.
Gia đình chồng tôi có kiểu sống "co mình", ít khi biểu hiện tình cảm, tính tôi lại "ruột để ngoài da" nên nhiều lúc mẹ và em chồng có bực tức gì tôi cũng không nói, cứ để trong lòng. Lúc về làm dâu, tôi cũng đã nói với mẹ chồng "con không khéo léo nịnh nọt được như người ta, lại nóng tính, có gì nói đó nên con có gì sai mẹ cứ nói để con biết, nếu sửa đuợc con sẽ sửa, còn không thì con sẽ điều chỉnh dần dần".
Cuộc sống tốt đẹp cứ trôi dần được hai năm. Một lần tôi có nhờ em chồng khoan mấy lỗ trên tường để treo đồ gọn gàng đón Tết (việc này đã nói rất lâu nhưng em trai chồng vẫn không làm). Đến lúc về nhà vẫn chưa thấy làm, tôi góp ý: "30 tết rồi nhờ chú làm từng đó chú cũng không làm mà chỉ đi chơi lông bông suốt ngày", rồi chúng tôi lời qua tiếng lại, em trai chồng lấy đồ tôi mua ném vỡ, còn chửi tôi: "Mày có quyền gì trong nhà này mà dám to tiếng, không ở được thì cút". Tôi rất sốc khi em trai chồng nói vậy, bao nhiêu cố gắng vì gia đình chồng, vì chồng sụp đổ. Tôi vỡ òa: "Chú không có quyền đuổi tôi, tôi về đây được cưới hỏi đàng hoàng". Mẹ chồng tôi đứng đó và cũng không nói gì, chỉ nói đừng cãi nhau nữa. Năm đó gia đình tôi không có Tết.
Em trai chồng thì gọi tôi là mày - tao, còn em gái chồng lên mạng chửi tôi là đồ này, nọ. Ảnh minh họa.
Một lần khác tôi và em gái chồng có khúc mắc, nó lấy hết quần áo bỏ trong tủ của tôi (vì chúng tôi bỏ chung đồ) cất vào vali, em trai chồng đi về không biết đầu đuôi thấy em gái cất đồ, chú ấy lao thẳng vào tôi chỉ tay: "Mày có quyền gì mà đuổi em tao ra khỏi nhà, mày đụng đến em tao là tao giết mặt, mày cút đi đừng ở nhà này nữa". Tôi cũng đang điên người vì không biết đầu đuôi ra sao tự nhiên nhảy vào chửi tôi, tôi đáp lại: "Mày thích thì cút, tao không đi đâu hết", thế là chú ấy đánh tôi.
Lần khác, chồng tôi về phép, tôi là người dọn dẹp sau cùng sau bữa ăn. Hôm đấy em trai chồng đi chơi (chú ấy chẳng mấy khi ăn sau khi về) nên có bao nhiêu cơm tôi mang cho cún ăn hết. Nhưng đúng hôm đó chú ấy lại về, thế là mẹ chồng và em chồng chửi tôi xem chó hơn người, bảo tôi không có đạo đức và đuổi vợ chồng tôi ra ở riêng. Em gái chồng còn lên mạng chửi tôi là đồ này, đồ nọ. Chồng tôi chỉ buồn, không nói vợ cũng không dám nói em.
Chúng tôi ra thuê trọ được 10 ngày thì anh lại đi, tôi cũng vừa cấn bầu. Hai mẹ con tôi ở một mình, thỉnh thoảng về nhà ngoại, còn nhà chồng thì tôi chỉ về mua đồ thắp hương tuần hàng tháng. Trong những ngày tôi mang bầu cả nhà chồng không hề hỏi han tôi câu nào, nhưng em gái chồng lại nhắn tin bảo đến tháng rồi chị gửi tiền cho em. Tôi bảo "từ nay trở đi em hỏi anh trai em, chị không có sức để lo cho ai nữa".
Đến tháng thứ 8 chồng khuyên tôi về nhà, tôi nghĩ thương anh, thương con sinh ra không có nhà nội nên đồng ý về. Tôi chia sẻ thẳng thắn với nhà chồng là tôi vì chồng. Sau khi tôi sinh nở, mẹ chồng đổi khác chăm sóc mẹ con tôi chu đáo. Tôi không bao giờ phủ nhận công lao của bà, tôi cũng lo lắng thuốc men, chăm sóc bà khi đi viện, ốm đau, lo toan công việc nội ngoại giỗ chạp đàng hoàng, tôi còn nộp bảo hiểm nhân thọ cho bà để về sau bà có tiền an dưỡng tuổi già, để bà không mặc cảm ăn bám con cháu. Nhưng chỉ trừ có vậy còn lại em trai, em gái chồng tôi vẫn khó chịu với tôi như vậy. Tôi cũng công nhận mình có những lời nói khó nghe, có những thái độ chưa chín chắn, làm dâu nhưng không biết nhường nhịn, tôi đã cố sửa nhưng thật khó vì mọi chuyện đi quá xa.
Đỉnh điểm vừa rồi, em gái chồng không xin được việc, vợ chồng tôi chung tiền cho nó đi xuất khẩu lao động nhưng lại không đi được. Ấy vậy mà từ lúc vợ chồng tôi lo cho nó tiền đến lúc trường báo không đi được nó không thèm nói với tôi một câu, tôi như ngồi trên đống lửa vì đống tiền bỏ ra giờ không biết như thế nào, tôi hỏi mẹ chồng thì bà bảo có tiền thì người ta báo. Tôi ngồi nói chuyện với mẹ chồng: "Mẹ nói cô xem lại thái độ đi, ăn ở cho có trước sau, nếu không có vợ chồng con lo cho thì có gì mà ăn". Cũng vì quá bức xúc nên tôi nói với bà như vậy.
Ngày hôm sau cũng không có tin tức gì, tôi điên tiết, về hỏi nó như thế nào thì bảo để biết đường mà tính, nó cũng không thèm để ý tôi nói gì, tôi bảo: "Có tai hay không mà người khác hỏi cũng không thèm trả lời". Nó bảo tôi: "Câm mồm đi, rồi tao lấy về cho, đừng la như chó". Tôi bỏ con xuống và nói "Mày nói gì nhắc lại tao nghe". Mẹ chồng tôi lao ra, "Mày làm gì nó". Thực sự tôi không biết nói gì nữa, tôi bảo bà: "Con không đánh nó đâu, đánh bẩn tay, mà mẹ nghĩ như thế nào mà tưởng con lao vào đánh nó, con không có đầu hay sao".
Sau đó mẹ chồng đã gọi điện cho chồng tôi, không biết bà nói gì mà anh không liên lạc với mẹ con tôi nữa, anh bảo không sống hòa thuận được thì thôi. Tôi cũng đã nói với anh nếu anh không chấp nhận cho mẹ con tôi ra ở riêng thì ly hôn. Anh đã đồng ý ly hôn và nói sẽ gửi đơn về để tôi không phải khổ nữa, còn nuôi con thiếu gì cứ nói.
Tôi chuyển khỏi nhà chồng, ra ở riêng, bà nhất định không cho tôi về, chỉ cho cháu về, còn đi nói xấu tôi khắp láng giềng, anh em nội ngoại, rồi còn tung tin tôi theo trai. Tiền tôi đưa cho e chồng đi xuất khẩu lao đông, bà cũng lấy của vợ chồng tôi gần một nửa, bảo là trả nợ và chồng tôi cho bà ăn tuổi già, số còn lại tôi đòi mãi bà mới đưa, còn viết giấy bắt tôi ký vào.
Bây giờ chồng tôi đơn cũng chẳng gửi, tôi thực sự cũng rất mệt mỏi, nếu tôi biết nhịn nhục thì có lẽ con tôi sẽ không phải khổ, nhưng tôi cũng có cuộc sống của mình. Biết là trong cuộc sống không thể ai cũng sống đúng, sống tốt cả, nhưng tôi thấy bản thân tôi không đến nỗi để gia đình chồng đối xử như vậy. Sau những gì tôi đã cố gắng chăm lo cho gia đình chồng, sinh con, nuôi con, chờ chồng nhưng mẹ con tôi chẳng có giá trị gì với anh nên anh sẵn sàng bỏ.
Bây giờ mọi người hãy cho tôi một lời khuyên chân thành, tôi có nên làm đơn ly hôn chồng không?
Theo Phunutoday
Càng ngày tôi càng hối hận về kế hoạch vô liêm sỉ của mình Càng sống sung sướng, gia đình chồng càng tốt, tôi càng cảm thấy mình vô liêm sỉ. Vì đã bước chân vào được gia đình Tú, tôi buộc phải đóng giả mình là 1 cô con dâu hiền dịu. (Ảnh minh họa) Là một cô gái quê lên Hà Nội lập nghiệp, tôi không xinh, cũng không khá giả. Tốt nghiệp đại học...