Sau 2 năm, tôi thực sự đã hết chịu đựng nổi chồng
2 năm, sống dưới dự áp bức, vũ phu của người chồng cờ bạc rượu chè, tôi thực sự đã chịu hết nổi rồi.
Nỗi đau ấy cứ dày vò tôi, khiến tôi đau khổ, mệt mỏi vô cùng. Tôi cảm thấy mình như nô lệ, sống bên một người không hề yêu thương mình nhưng lại bắt mình phục vụ anh ta mọi thứ.
Có nhiều lần, anh ta đánh tôi chảy máu mũi nhưng tôi không dám kêu ca, không dám oán thán nửa lời. Phần vì, tôi sợ bố mẹ sẽ lo lắng, phần vì, tôi sợ khi mọi chuyện bị phanh phui, người ta sẽ nói tôi này nọ. Điều quan trọng hơn cả, nếu như sự việc quá xấu, tôi và anh ta đến &’bước đường cùng’ phải ly hôn thì bố mẹ tôi sẽ mất mặt lắm.
Vả lại, ngày đó, cái chuyện đàn bà bỏ chồng nghe có vẻ còn ghê gớm, còn khiến nhiều người dò xét, nhìn ngó. Dù không biết mình đúng hay sai nhưng cứ là chuyện bỏ chồng đã là không hay ho gì cả. Họ có muốn cũng khó lòng mà thông cảm.
Quá đau khổ vì bị chồng hành hạ (ảnh minh họa)
Thế nên, tôi đã mới phải chịu đựng đòn roi của người chồng này suốt thời gian dài. Chỉ biết thầm lặng cung phụng anh ta, cờ bạc rượu chè, gái gú, anh ta có cả và đánh vợ tàn ác cũng có. Vậy mà, chẳng thể hé răng, chẳng thể nói cho ai biết được nỗi thống khổ và nhục nhã của mình.
Cho tới khi không chịu được nữa, tôi quyết định ly hôn. Ai cũng ngạc nhiên trước việc tôi làm, đặc biệt là mẹ tôi. Dường như mẹ luôn nghĩ, dù thế nào phụ nữ cũng không được bỏ chồng, người ta sẽ cười chê. Dù thế nào đàn bà cũng phải có một gia đình, con cái cần có bố mẹ. Nhưng làm sao mà chịu đựng được cuộc sống như vậy mãi.
Cái danh phận quan trọng hay là cuộc sống của con người mới là quan trọng? Tôi quyết định làm điều mình nên làm, từ bỏ cuộc hôn nhân không hạnh phúc, từ bỏ người chồng vũ phu, hèn hạ.
Video đang HOT
Tôi đang sống hạnh phúc với anh, người biết yêu thương và chia sẻ với tôi. (ảnh minh họa)
Và 2 năm sau, tôi gặp người đàn ông khác. Lúc này, mọi thứ trong tôi đã thay đổi. Tôi cũng yêu anh và anh ta cũng yêu tôi. Chúng tôi xác định lấy nhau. Anh không quan trọng quá khứ chúng tôi như thế nào, chỉ cần giờ chúng tôi muốn có nhau, muốn là một mái ấm gia đình. Anh cũng từng có vợ, cũng có cong riêng nhưng con anh đã theo mẹ, vì thế, anh hiểu được giá trị của hạnh phúc hơn bao giờ hết.
Tôi đang sống hạnh phúc với anh, người biết yêu thương và chia sẻ với tôi. Dù tôi không biết ngày vui được bao lâu, cũng không dám nói trước điều gì nhưng thật sự, dù sao, đó cũng là những ngày tháng hạnh phúc, ít ra còn gấp trăm lần tôi sống cùng người chồng cũ. Ly hôn ư, đừng cười chê tôi, bỏ chồng cũng đừng cười tôi, vì tôi cần có cuộc sống mới, cần có lựa chọn cho bản thân mình.
Đừng bao giờ nói tôi là gái bỏ chồng, vì tôi đã có chồng mới, đã được yêu thương và hãy cho tôi cơ hội được sống tốt hơn, được làm người phụ nữ hạnh phúc như bao người. Tôi ly hôn đấy, nhưng có gì sai, vì ly hôn để hạnh phúc hơn mà…
Ngọc Lan
Theo Eva
Nếu mang thai, tôi sẽ phải sống một kiếp người đầy nước mắt
Thấy Linh khóc, người đàn ông đó không hề an ủi Linh mà ngược lại, ông ta gầm lên như một con thú, cho Linh hai cái tát trời giáng rồi lao vào Linh trong điên loạn.
Nhìn vào cuộc sống của Linh, nhiều cô gái sẽ phải thốt lên ghen tỵ vì tại sao lại có cô gái xinh đẹp, gia thế tốt, được bố mẹ nuông chiều hết mực đến thế. Đúng, người ngoài thì ngưỡng mộ, còn Linh, Linh lại muốn được như những cô gái bình thường, thậm chí là nhà nghèo khó cũng được. Bởi họ có được sự tự do và quyết định cuộc sống của riêng bản thân mình. Còn Linh, những điều đó lại là mơ ước quá xa vời.
Linh không phải con đẻ của bố mẹ hiện tại. Vì cuộc sống quá nghèo khó, bố mẹ ruột của Linh đã phải nuốt nước mắt bán Linh đi cho một cặp vợ chồng vô sinh (là bố mẹ hiện tại của Linh bây giờ). Họ - bố mẹ nuôi của Linh đối xử với Linh rất tốt, không bao giờ coi Linh là con nuôi, thật lòng quan tâm, yêu thương, chiều chuộng Linh. Nhưng thứ họ không bao giờ cho Linh chính là sự tự do và quyền quyết định những việc của cá nhân mình.
Linh đã 25 tuổi đầu rồi nhưng chưa bao giờ được đi đâu một mình, kể cả là ra ngoài ăn cùng cô bạn thân một bữa. Điện thoại, máy tính luôn trong tình trạng bị kiểm soát gắt gao. Đến phòng riêng của Linh cũng có gắn camera giám sát. Bố mẹ nuôi Linh nói làm như vậy cũng là để bảo vệ Linh, tránh khỏi những nguy hiểm trong xã hội hiện đại này thôi.
Cho đến hôm nay, Linh mới biết lý do 20 năm qua, vì sao mình bị tước đoạt đi tự do và quyền cá nhân. (Ảnh minh họa)
Cũng như sự tự do bị kiểm soát, Linh chưa bao giờ có được quyền quyết định bất kì một thứ gì của cá nhân mình. Linh muốn ăn gì, muốn mua gì, mặc gì, học gì cũng đều phải hỏi ý kiến bố mẹ nuôi trước. Cho dù là thứ Linh có thích như thế nào mà bố mẹ nuôi không đồng ý thì Linh cũng không được làm. Thậm chí, bố mẹ nuôi Linh còn cấm đoán tình cảm của Linh, Linh sẽ không được phép yêu bất cứ một chàng trai nào hết cho đến khi nào bố mẹ nuôi đồng ý. Cho đến hôm nay, Linh mới biết lý do 20 năm qua, vì sao mình bị tước đoạt đi tự do và quyền cá nhân.
Mẹ Linh gọi Linh vào phòng, nhìn Linh điềm tĩnh mà nói:
- Mẹ nghĩ đã đến lúc con trả nợ ân tình 20 năm qua cho bố mẹ rồi đấy!
Linh còn ngơ ngác chưa hiểu ý của mẹ nuôi thì bà đã nói luôn:
- Con sẽ ngủ với người đàn ông trong ảnh này. Nếu con có thai, người đàn ông đó sẽ lấy con làm vợ. Vinh hoa phú quý đang đón đợi con trước mắt.
Linh tái mặt, vội quỳ xuống cầu xin mẹ nuôi đừng làm thế với mình. Nhưng không, mẹ nuôi Linh lạnh lùng đến mức tàn nhẫn:
- Mày nghĩ bao nhiêu năm qua tao nuôi mày để làm gì. Có vay thì phải có trả, đó là quy luật. Huống hồ bố mẹ mày vay tao nhiều như thế, chẳng phải đến lúc mày nên trả cho tao rồi hay sao?
Tỉnh dậy, Linh không nhớ mình đã la hét, đã khóc, đã hốt hoảng như thế nào. (Ảnh minh họa)
Tình cảm bao nhiêu năm qua chỉ là giả, tất là sự chuẩn bị cho kế hoạch ngày hôm nay đấy ư? Những ngày sau đó, Linh bị nhốt trong nhà vì tội cứng đầu, không chịu nghe lời. Linh bỏ cả ăn để phản đối sự sắp đặt kia. Rồi mẹ nuôi Linh lại gần, khóc lóc, xin lỗi, nói chỉ cần Linh ăn uống trở lại thì bà sẽ không ép Linh làm chuyện đó nữa, bà không muốn mất Linh. Thấy bà khóc, Linh động lòng, Linh ôm lấy bà, ngoan ngoãn và tin những gì bà nói. Nào ngờ...
Tỉnh dậy, Linh không nhớ mình đã la hét, đã khóc, đã hốt hoảng như thế nào. Linh trong tình trạng không mảnh vải che thân, nằm cạnh người đàn ông mà mẹ nuôi Linh muốn Linh lấy. Linh đã bị lừa, lừa đau đớn. Linh không ngờ bố mẹ nuôi lại nhẫn tâm với mình đến vậy. Thấy Linh khóc, người đàn ông đó không hề an ủi Linh mà ngược lại, ông ta gầm lên như một con thú, cho Linh hai cái tát trời giáng rồi lao vào Linh trong điên loạn. Linh đã không còn sức mà chống đỡ nữa rồi.
Lời mẹ nuôi nói lại hiện lên ám ảnh Linh. Nếu Linh có thai, chẳng phải sẽ chịu một kiếp sống đầy nước mắt với người chồng không tình yêu, vũ phu, bạo lực này ư. Đau đớn, uất hận, Linh chỉ muốn chết đi cho hết nợ với đời.
Theo Một Thế Giới
Tôi đã thẳng tay trừng trị người chồng vũ phu chỉ bằng hành động ấy Nhìn vào cuộc hôn nhân của chị, người ta sẽ nghĩ chị đang rất ấm êm, hạnh phúc. Nhưng nằm trong chăn mới biết chăn có rận. Nếu như không nhờ vào những lần biết gân cổ cãi chồng đúng lúc thì chắc có lẽ gia đình chị đã chẳng tồn tại được đến bây giờ. Nhìn vào cuộc hôn nhân của chị,...