Sau 2 đời chồng, tiếp tục yêu người kém 9 tuổi
Tôi đã từng gắn bó với 2 người đàn ông, giờ tôi đem lòng yêu chàng trai kém 9 tuổi. Tôi có nên cưới không?
Chị Thanh Bình thân mến!
Hiện tại tôi đang đau khổ và cảm thấy cuộc sống của mình sao mà quá nhiều những thử thách, đau khổ. Tôi không biết mình nên làm gì nữa. Tôi đã sai lầm tới 2 lần, nếu tôi thêm một lần nữa lầm lỡ, không hiểu cuộc đời tôi rồi sẽ về đâu.
Tôi năm nay đã 37 tuổi. Tôi lấy chồng khá sớm. Tới năm 26 tuổi, tôi và chồng đã ly hôn. Tôi có một cậu con trai, mẹ con tôi chuyển ra ngoài sống. Những năm tháng đó vô cùng khó khăn. Tôi đã nghĩ mình không thể nào vượt qua nổi khi một thân một mình nuôi con, nghề nghiệp thu nhập thấp. Thế rồi tôi gặp người đàn ông hơn tôi 4 tuổi. Khi đó, anh ấy có gia đình rồi và nói rằng hôn nhân không hạnh phúc, muốn tìm một người để yêu và cưới làm vợ.
Chúng tôi cặp với nhau. Tôi cứ gắng gượng chờ đợi anh ấy hoàn tất thủ tục ly hôn như lời anh ta nói. Quả thực, với cuộc tình này tôi thấy mình có chút lỗi nhưng tôi yêu anh ta thật lòng. Khi tôi đến với anh ta, anh ta nói là vợ chồng sắp ly hôn rồi nên tôi mới cố gắng tiếp tục tình yêunày và chờ đợi. Anh ta cũng giúp tôi rất nhiều trong cuộc sống, hỗ trợ mẹ con tôi tiền bạc để hai mẹ con đỡ vất vả.
Nhưng rồi sau 5 năm qua đi, anh ta vẫn chưa bỏ vợ. Tôi cứ chờ đợi trong mỏi mòn. Vì anh ta, tôi cũng đã phá thai tới 3 lần. Lần cuối cùng, tôi mang bầu, tôi quyết định không phá bỏ nữa vì điều đó quá thất nhân, thất đức. Hơn nữa tôi sợ nếu tôi làm thế, sau này tôi không thể có con được. Dù cho anh ta có chối bỏ, có không nhận con thì tôi vẫn quyết định sinh con.
Tôi có nên tiến tới hôn nhân với chàng trai kém mình 9 tuổi? (Ảnh minh họa)
Sau khi tôi sinh con thì anh ta chính thức từ bỏ tôi. Tôi cũng không còn tiếc nuối tình cảm đó nên quyết định buông tay. Tôi lại chật vật nuôi hai con nhưng giờ tôi không còn yêu đuối nữa nên tôi nghĩ mình làm chủ được cuộc sống của mình.
Video đang HOT
Cách đây hơn 1 năm, tôi quen chàng trai này. Cậu ấy kém tôi tới 8 tuổi. Cậu ấy có vẻ ngoài già dặn, từng trải vì cuộc sống cũng vất vả. Khi nghe câu chuyện cuộc đời tôi, cậu ấy đã rất thương và quyết theo đuổi tôi. Mặc dù tôi chạy trốn tình yêu đó nhưng cậu ấy vẫn không từ bỏ. Nhưng cậu ấy là con trai duy nhất trong một gia đình. Chắc chắn bố mẹ cậu ấy sẽ không đồng ý. Mà tôi cũng tự thấy mình không xứng đáng với cậu ấy.
Thực ra trong lòng tôi cũng có chút tình cảm nhưng tôi không biết mình có nên cưới không? Tôi mong chị cho toi một lời khuyên. (Bạn đọc)
Trả lời:
Chị thân mến! Cảm ơn chị đã gửi những tâm sự của mình về cho chuyên mục. Qua thư, Thanh Bình hiểu rằng chị đang băn khoăn trước bước ngoặt cuộc đời, không biết có nên tiếp tục tiến tới hôn nhân với chàng trai kém mình 9 tuổi hay không.
Người ta vẫn nói rằng, tình yêu không phân biệt, tuổi tác, hoàn cảnh nhưng thực tế trong cuộc sống đôi khi không phải như vậy. Sự khác biệt quá lớn sẽ tạo ra những rào cản khiến cả hai khó mà hạnh phúc được.
Khi chị tìm được người đàn ông yêu thương mình, phù hợp với hoàn cảnh của mình thì hạnh phúc sẽ bền hơn. (Ảnh minh họa)
Hiện tại, chị là người phụ nữ có 2 đứa con riêng, mỗi con một cha, trong khi đó, chàng trai ấy lại là trai tân, kém chị tới 9 tuổi. Chắc chắn điều ấy sẽ gây ra rất nhiều những khó khăn cho hai người. Đó là chưa kể, tình yêu này có thực sự là đúng đắn, có sức mạnh để vượt qua những rào cản sắp tới khi hai người cưới nhau sẽ có chuyện “con chung, con riêng”… Hơn nữa khi đến với nhau, chị cũng cần phải tính tới những khác biệt về tuổi tác sẽ kéo theo khác biệt về tâm sinh lí… Tất cả đều phải là những điều cần phải tính tới.
Có lẽ, lời khuyên của Thanh Bình là chị nên tìm cho mình một người đàn ông khác, từng trải hơn, phù hợp với hoàn cảnh của mình hơn. Điều đó sẽ giúp hai người hiểu nhau và biết mình cần phải làm gì. Hãy trân trọng thứ tình cảm mà chàng trai ấy dành cho chị nhưng nên dừng lại. Khi chị tìm được người đàn ông yêu thương mình, phù hợp với hoàn cảnh của mình thì hạnh phúc sẽ bền hơn.
Tuy nhiên, đó chỉ là những gợi ý còn quyết định như thế nào là tùy thuộc vào chính chị. Nếu chị cảm thấy hai người không thể thiếu nhau được thì hãy thử cùng nhau đối diện. Sau những thử thách, trắc trở nếu tình cảm của cả hai vẫn vững chắc thì tính chuyện dài lâu.
Chúc chị có quyết định sáng suốt cho cuộc đời mình. Mong chị mạnh khỏe và hạnh phúc!
Theo Khám Phá
"Anh không biết mẹ là mẹ anh hay mẹ em nữa, phân biệt đối xử quá"
Nhiều lúc mưa gió hay nắng nôi nhìn anh đứng ở cửa công ty mà mình không cầm được lòng. Nói thế nào mẹ cũng không đổi ý kiến, bắt anh đưa đón mình. "Thánh chỉ" của mẹ là " Vợ đã vất vả đẻ con cho thì phải biết đường mà chăm sóc".
Ngày mình còn là người yêu của anh, mẹ anh quý mình lắm, suốt ngày mua váy đẹp cho mình, thỉnh thoảng lại gọi điện đi ăn, uống café với bà. Bà chỉ có hai người con trai nên mọi yêu thương bà đều giành cho mình, bà bảo bà coi mình như con gái chứ không phải là con dâu. Vậy nên khi chồng mình hỏi có ở chung cùng bố mẹ chồng sau khi cưới không? Mình đã không ngần ngại gì mà gật đầu cái rụp. Một cô gái 22 tuổi bước vào cuộc đời làm dâu như thế.
Cuộc sống của mình ở nhà chồng còn dễ chịu hơn rất nhiều khi ở nhà mẹ đẻ. Mình không còn phải nghe những lời cằn nhằn hay mắng mỏ một cách vô lý từ mẹ đẻ nữa như: "mày thế có chó nó lấy", hay "con gái con đứa dậy làm việc chứ suốt ngày nằm ườn ra", "phòng thì như cái ổ chó"...
Mình làm việc vất vả cả tuần, áp lực từ sếp lớn đến sếp nhỏ khiến cho mình cảm thấy oải mỗi khi bước ra ngoài cơ quan. Nhưng về chỉ cần nhìn thấy mâm cơm mẹ chồng chuẩn bị mỗi tối là hết mệt mỏi liền. Mẹ lúc nào cũng thiên vị làm những món mình thích, trong bữa ăn thì lúc nào cũng gắp lấy gắp để thức ăn cho mình.
Mình có một người mẹ chồng tốt bụng và dễ thương nhất quả đất. (Ảnh minh họa)
Ngày còn con gái, trưa nào mình cũng lượn lờ với mấy chị trong nhóm để ăn quán, nhưng từ ngày lấy chồng, sáng nào một hộp cơm nóng hổi với đầy ắp thức ăn được đặt nghiêm chỉnh trên bàn do mẹ chồng mình dậy từ sớm để chuẩn bị.
Chồng mình nhiều đêm nằm ôm vợ, miệng cứ lẩm bẩm "Anh không biết mẹ là mẹ anh hay mẹ em nữa, phân biệt đối xử quá". Mình với mẹ chính thức là đồng minh, mẹ luôn bênh vực mình trước tất cả mọi việc. Hai vờ chồng mình mà cãi nhau thì y như rằng chồng mình sẽ bị mẹ mắng một cách thậm tệ, ấm ức cũng chỉ biết chạy vào phòng và đóng sập cửa lại.
Cứ mỗi dịp lễ là y như rằng chồng mình được mẹ "phím" trước phải làm cái này cái kia rồi mua đồ cho mình. Những lúc như vậy mình vui lắm, không phải vì được nhận quà từ chồng mà vì sự quan tâm của mẹ chồng, một người rất tình cảm.
Còn phải nói mẹ vui đến thế nào khi nghe tin mình có bầu. Công việc hàng ngày của mình được phân công là quét nhà, rửa bát, phơi quần áo cũng được mẹ chiếm nốt. Mẹ bảo những công việc đó không tốt cho người mang bầu. Mẹ sớm nào cũng đun cho mình một chai nước gừng, nhờ thế mà mình đã yên bình qua được những trận nghén lúc mới bầu.
Mình may mắn vì lấy được anh, vì có anh, mình mới có được bà mẹ chồng tốt như thế này. (Ảnh minh họa)
Dù chồng mình 9 giờ sáng mới làm việc nhưng sáng nào mẹ chồng mình cũng bắt anh phải đưa mình đến tận nơi rồi chiều lại lặn lội ngược đường 5km đón mình về. Nhiều lúc mưa gió hay nắng nôi nhìn anh đứng ở cửa công ty mà mình không cầm được lòng. Nói thế nào mẹ cũng không đổi ý kiến, bắt anh đưa đón mình. "Thánh chỉ" của mẹ là " Vợ đã vất vả đẻ con cho thì phải biết đường mà chăm sóc".
Từ ngày mình về ở chung, bố mẹ chồng mình không lấy bất kì một khoản lệ phí nào. Bố mẹ lúc nào cũng nói rằng tụi mình còn trẻ nên tiêu nhiều thứ, hơn nữa còn phải tiết kiệm để lo cho tương lai của các con. Cái thú sưu tầm đồng hồ đắt đỏ của chồng mình cũng được bà dẹp luôn, ấm ức cũng không dám nói nửa lời. Lương của chồng mình bà yêu cầu anh phải giao đủ cho mình, chỉ bớt lại 1 triệu tiền xăng xe.
Mình may mắn vì lấy được anh, vì có anh, mình mới có được bà mẹ chồng tốt như thế này. Mình không phải là cô gái khéo nói, mình vụng về trong việc nhà, nhưng tất cả những việc đó mẹ chồng đều đang hướng dẫn mình hoàn thiện từng ngày.
Theo Trí Thức Trẻ
Đàn bà hãy tự làm chủ cuộc sống của mình Có một thứ hạnh phúc gọi là buông bỏ, buông bỏ những phiền muộn, những bực dọc lo toan. Hôn nhân như một cuộc chiến, ai cũng cố gắng đấu tranh để sinh tồn. Khi bắt đầu biết nhận thức, tôi cứ tưởng mọi thứ đã được số phận an bài. Người tốt sẽ được hạnh phúc, người xấu sẽ gánh chịu quả...