Sau 10 ngày tôi đã rung động với người có vợ
Anh nói sẽ đợi tôi, vợ chồng anh không hợp, ly thân lâu rồi, giờ đi cùng nhau chẳng qua vì công việc.
Tôi là sinh viên năm cuối của một trường Sư phạm mầm non. Ba năm THPT và bốn năm đại học tôi chưa từng rung động trước ai. Tôi là một cô gái khá xinh, trắng trẻo, cao ráo và vui tính. Thế mà đùng một cái trái tim tôi lại rung động, oái oăm thay đấy là người đàn ông đã có vợ, người tôi chỉ quen đúng một tuần ở hội chợ thương mại thành phố quê tôi (hồi đó tôi làm thêm dạo gần Tết). Anh là chủ của gian hàng, thuê chúng tôi bán.
Ảnh minh họa.
Video đang HOT
Anh đẹp trai, rất nam tính, đặc biệt ân cần, tinh tế, chu đáo. Chỉ sau một ngày làm việc, anh đã chủ động tán tỉnh tôi, lúc đầu tôi không ưa vì thấy sai trái, vợ anh cũng có mặt ở đó. Vài ngày sau, tôi bắt đầu thấy anh thú vị hơn những đứa bạn trai từng gặp. Hết mười ngày hội chợ, anh đi và nói tôi hãy bỏ học theo anh, tôi không chịu. Anh nói sẽ đợi tôi, vợ chồng anh không hợp, ly thân lâu rồi, giờ đi cùng nhau chẳng qua vì công việc. Tôi rất bối rối, thấy mình nhớ anh nhiều lắm nhưng cũng biết mình không thể tin một người đàn ông chỉ mới quen thời gian ngắn. Tôi không biết làm sao bây giờ? Trước đây tôi vốn là cô gái vui tính, hay cười mà giờ sầu não, ủ rũ, mệt mỏi. Tôi phải làm như thế nào đây?
Theo Hà/Ngoisao
Cắn răng rơi nước mắt đồng ý cho chồng đi 'bóc bánh trả tiền' vì không còn ham muốn
Kể từ sau khi sinh con thứ 2, tôi gần như không còn ham muốn gì nữa, bản thân tôi cũng không biết mình có vấn đề gì.
Chúng tôi từng là cặp vợ chồng rất hạnh phúc. Tôi trẻ trung, xinh đẹp, nặng động, còn chồng khỏe mạnh, thành đạt, hai đứa yêu nhau say đắm rồi mới tiến đến hôn nhân. Quãng thời gian đầu cuộc sống cực kỳ mật ngọt, vui vẻ.
Phải nói, gia đình hai đứa khá môn đăng hộ đối. Bố mẹ thương con cháu lại tâm lý, nên khi vừa cưới xong, hai bên hỗ trợ mua cho vợ chồng tôi căn chung cư ở ngoại thành, bố mẹ chồng tôi nói vợ chồng trẻ sống thế cho thoải mái, cuối tuần về nhà ăn cơm với ông bà là được.
Hai chúng tôi rất hợp nhau, nói chuyện vui vẻ suốt, mà có cãi nhau cũng chẳng giận được lâu, nhìn thấy mặt nhau là cười toe toe lên rồi. Vợ chồng tôi cũng hợp cạ chuyện ấy lắm, mỗi ngày đều "chào hỏi" nhau mà không thấy chán hay mệt mỏi gì.
Sau khi sinh con đầu lòng, vào khoảng năm thứ 3 của cuộc hôn nhân, tôi bỗng cảm thấy mình không có nhu cầu trong chuyện chăn gối nữa. Tần suất gần gũi của hai vợ chồng giảm xuống đáng kể. Không tính 6 tháng kiêng khem sau sinh, thì cả tuần có khi tôi mới cho chồng động vào một lần, tất nhiên luôn viện vào lý do trông con rồi mệt mỏi. Mà thú thực, mỗi lần gần gũi cũng chỉ là chiều chồng mà nhắm mắt cho xong, chứ cũng không thấy hứng thú gì. Tôi biết chồng cảm nhận thấy điều này nhưng anh không nói ra.
Khi tôi bầu con thứ 2, bắt anh kiêng triệt để từ lúc phát hiện có thai đến tận lúc sinh xong, con được 5 tháng tuổi. Trong thời gian đó, chồng vật vã kinh khủng, tôi không biết anh dùng cách nào, có thể là "tự xử", nhưng chỉ cần tôi nói hại cho con thì chồng không hé răng đòi hỏi.
Khi con lớn lớn, chồng tôi quyết định thuê thêm giúp việc, vì hai con gần nhau, tôi biết anh đang muốn hai vợ chồng có thời gian dành cho nhau hơn. Tôi luôn cảm động và muốn chúng tôi lại được như ngày trước nhưng dường như không thể. Bởi tôi gần như không còn một chút ham muốn gì, tôi cũng không cố "chiều chồng" được nữa, chỉ cảm thấy mỏi mệt, chán nản, dù anh có tìm đủ mọi cách khơi gợi thì tôi vẫn trơ ra như khúc gỗ. Dần dần chồng cũng có vẻ chán, không buồn đòi hỏi nữa. Thiếu vắng chuyện ấy, tình cảm vợ chồng không còn được như trước nữa, chúng tôi ít nói chuyện hơn hẳn. Chồng tôi sinh cáu bẳn, gắt gỏng, đi sớm về khuya.
Thế rồi trong một lần cãi vã, chồng nói anh không thể sống kiểu này được, chẳng có chuyện vợ chồng sống với nhau mà như hai đồng chí được, nếu tôi không có khả năng, anh ra ngoài thì đừng trách. Tôi im lặng. Mấy ngày sau, tôi thấy chồng về, tâm trạng khác hẳn, vui vẻ hơn, anh suốt ngày kè kè điện thoại...
Tôi khóc, chẳng biết nên làm sao bây giờ nữa. Tôi không biết mình có vấn đề gì, tôi thật sự sợ anh sẽ bỏ tôi, thật sự không muốn chia sẻ chồng, nhưng tôi không biết phải làm sao nữa, xin hãy cho tôi lời khuyên với?
Theo Phununews
Chỉ tiếc trong cuộc đời này, không ai là của riêng ai cả... Dòng đời tấp nập vội vàng và xen cả bon chen những những con người xa lạ lẫn nhau. Là định mệnh hay sự may mắn mà chúng ta đã bất chợt nhìn thấy nhau và vội vã yêu thương qua những năm tháng của cuộc đời. Chỉ là thiếu vắng đi một người, cuộc đời này sẽ tự do thoải mái hơn...