Sạp rau của ngoại
Ngoại tôi có một sạp rau nhỏ cạnh ngã ba đường, chỗ người ta vẫn thường họp chợ. Sạp tre, rộng bằng chiếc giường đơn được bày ra sau vài tháng ngoại chuyển về thị xã sống với dì Mai.
ảnh minh họa
Sạp chẳng có gì nhiều ngoài mấy mớ rau mua đi bán lại, thêm nải chuối mắn, ít cá khô và khoai sắn theo mùa.
Nhiều người bảo ngoại già rồi ăn uống bao nhiêu mà phải vất vả cực thân. Ngoại chỉ cười, mắt ngó đăm đăm về phía con đường chạy dọc triền đê. Dì Mai biết ngoại chờ những người ở quê cũ lên thị xã cất hàng rồi vồn vã hỏi thăm dăm ba câu chuyện. Sạp rau này thật ra chỉ là cái cớ để ngoại đỡ buồn…
Quê cũ của ngoại là làng đan nón nằm kế bên sông. Hàng ngày đàn ông đi chặt lá cọ mang về cho đàn bà thoăn thoắt tay đan. Một cái nón tốn nhiều công, bán chẳng được mấy đồng, nhưng lại là kế sinh nhai lúc nông nhàn. Cuộc sống nghèo khó đã thôi thúc người ta cố gắng thoát khỏi nó, nhất là khi địa phương mọc lên nhiều khu công nghiệp, giải quyết công ăn việc làm cho hàng ngàn công nhân. Hê ai còn sức lực là xin vào nhà máy làm viêc.
Vì vậy, làng đan nón thưa vắng hẳn, nhiều nhà bỏ hoang không có người trông. Cậu tôi cũng kéo cả gia đình xuống khu công nghiệp, thuê nhà trọ giá rẻ sống cảnh chật chội chỉ mong kiếm được chút tiền dắt lưng làm vốn. Đưa ngoại đi thì khổ mà để ở nhà một mình thấy bất an nên dì Mai đón ngoại về. Ban đầu ngoại không đồng ý, chỉ vì lo bàn thờ tổ tiên nguội lạnh khói hương. Dì phải năn nỉ mãi ngoại mới rời khỏi chốn quen thuộc lâu nay. Hôm lên xe về thị xã, ngoại mang theo cái nón và nắm hạt giống hoa về rắc đầy trong khu vườn mới.
Video đang HOT
Ngã ba, chỗ sạp rau của ngoại chẳng biết từ bao giờ đã trở thành nơi buôn bán nhiều mặt hàng. Dân các làng xã hay lên đây mua vì rẻ, nhiều người còn mua đi bán lại. Thỉnh thoảng ngoại gặp lại bác Thông, cô Yến và mấy người bà con cũ, ngoại mừng lắm. Chẳng để ý sạp rau đang héo quắt vì nắng, ngoại cứ nắm chặt tay người quen hỏi đủ thứ chuyện. Thím Hạnh mới đi xuất khẩu lao động thỉnh thoảng lại gửi tiền về cho chồng nuôi con; nhưng bỗng nhiên thím bị bệnh nặng nên buộc phải về nước chữa trị. Xã đang bán đấu giá khoanh đất làng định để xây nhà văn hóa và lớp mầm non cho trẻ. Bà Bình đã mất vì suy tim…
Ngồi bán rau mà có người hỏi mua đến lần thứ ba ngoại mới giật mình. Lòng ngoại còn vướng víu nhớ nhung người bạn già ở cùng quê. Từ xứ lạ về làm dâu, hai người ở gần nhà nhau mấy chục năm trời, có món gì ngon lại bưng cho nhau. Rồi bao nhiêu uất ức tủi hờn từng gục vai nhau mà khóc. Vậy mà bạn mất, ngoại không kịp về đưa tiễn…
Theo PNO
Nếu em yêu người khác, anh có tiếc không?
Dạo này em hay tự hỏi mình câu hỏi ấy. Và những lúc như thế, em cứ nghĩ mãi về anh, dù chẳng còn lí do gì để làm thế. Em đã quên anh, quên rất lâu rồi, những nhớ những thương trong tim cũng nhạt lắm rồi...
Em những ngày gồng mình chống chọi với nỗi nhớ, sợ hãi trong chênh vênh nhớ thương.
Những ngày cuối tuần nhiều hoang hoải. Em co ro trong những kỉ niệm xưa cũ, thấy vết thương xưa lại nhói đau... Mùa Đông, se sắt gió, lãng đãng mưa. Em một mình đi dọc các con phố Hà Nội, gói cho đủ đầy mùi vị của mùa Đông, của Hà Nội và tự nhủ với lòng mình, em đang hạnh phúc, thực sự hạnh phúc.
Và đi giữa đất trời Hà Nội, em, bâng quơ nghĩ đến anh. Anh ở đâu giữa đời em, giữa gió mưa rét buốt lúc này.
Nếu em yêu người khác, anh có tiếc không?
Dạo này em hay tự hỏi mình câu hỏi ấy. Và những lúc như thế, em cứ nghĩ mãi về anh, dù chẳng còn lí do gì để làm thế. Em đã quên anh, quên rất lâu rồi ấy và cảm xúc, những nhớ những thương trong tim cũng nhạt lắm rồi. Có chăng, những gì còn sót lại, chỉ là một thói quen, một cảm giác, và một khoảng trống hun hút rơi rớt lại.
Một ngày gió mùa ùa về bất chợt. Chạy xe chầm chậm trên phố, hít hà mùi mưa và cái lạnh phảng phất trong không khí. Rồi hít cho căng đầy lồng ngực mình một đêm mưa và em mỉm cười khi nhớ đến anh. Chúng mình đã gọi nhau là Người - Quen - Cũ, thì có nghĩa là một người - đã - cũ - lắm - rồi.
Mùa Đông về. Em lại đan khăn cho một người con trai khác - dĩ nhiên, không phải anh. Rồi em sẽ thay tấm ảnh của anh trong ví, bằng ảnh của một người con trai khác - tất nhiên, cũng không phải anh. Sẽ là những mắt cười, môi hôn và những nhớ nhung - giống như tình cảm ngày xưa cũ - nhưng hiển nhiên, anh biết mà, không phải dành cho anh nữa... Khi đã trở thành hai đường thẳng song song, có nghĩa là chúng ta có quyền yêu thương một người khác nữa.
Nếu em yêu người khác, anh có tiếc không?
Những ngày bão về. Sóng sánh và hoang hoải nỗi nhớ. Kỷ niệm xưa cũ những tưởng vụn vỡ và có thể quên đi...
Đêm muộn, vẫn sẽ lạnh lắm, ra đường, nhớ mặc ấm nhé anh!
Đêm qua, thấy nick anh sáng, và vẫn avatar xưa cũ... Em định buzz, rồi nói vu vơ vài câu. Nhưng rồi lại thôi.
Vì vốn dĩ chẳng có gì, chẳng còn gì. Và chẳng cần thiết nữa...
Lẽ ra em có thể lại yêu anh, có thể tha thứ, chấp nhận mà bỏ qua tất cả để được bình yên bên anh. Đám bạn vẫn thường nói em ngốc, rằng anh là người hoàn hảo và con trai ai chẳng có lúc lăng nhăng. Nhưng em hiểu rằng, lừa dối đồng nghĩa với việc anh muốn rời bỏ tình yêu nơi em, chỉ là sớm hay muộn mà thôi. Vì thế, hãy cứ ra đi khi em không thể làm bến đỗ bình yên trong cuộc đời anh.
Chỉ là... còn một câu hỏi vẫn luôn nhức nhối không thôi...
Theo VNE
Chồng đã nghiện tình một đêm Câu chuyện chồng nghiện tình một đêm bây giờ mới được hé lộ. Không phải từ khi về làm chồng, chồng mới có tính lăng nhăng. Ngay từ ngày yêu nhau, chồng đã là một gã đàn ông chơi bời, nhưng chồng chưa từng nói qua về chuyện đã yêu bao nhiêu người và cũng tỏ ra mình là người rất nghiêm chỉnh...