Sắp cưới tôi nhưng anh vẫn còn lăn tăn về tình cũ
Tôi tự hỏi sao anh lại có tư tưởng ôm người con gái đó, từ cái ôm tới cái hôn và sự ân ái cách nhau mấy hồi? Tôi cũng tự hỏi sao thời khắc này rồi mà anh vẫn chưa quên cô ấy?
Tôi sẽ cưới chồng vào cuối năm, thời gian đang đến rất gần, chưa phát thiệp mời xong mọi công tác chuẩn bị đều hoàn tất. Hôm nay, tôi vô tình đọc được đoạn chat giữa anh với cô người yêu cũ. Cô ấy bỏ ra nước ngoài định cư khi hai người chia tay. Anh không quên nhắn nhủ “Lúc em về Việt Nam, anh nhất định sẽ ôm em đấy”. Chồng sắp cưới của tôi là một người đàn ông được lòng rất nhiều phụ nữ. Điểm mạnh của anh là thái độ sống tích cực, hài hước, nói được làm được, thẳng thắn và giỏi kiếm tiền. Anh đam mê công tác từ thiện và có thể sống chết vì đam mê đó. Với tôi, anh là một người đàn ông hoàn hảo, ngoại trừ chuyện yếu lòng và dễ dãi trước phụ nữ.
Tôi là một người con gái lớn lên trong gian khổ. Thật khó để tự nói bản thân mình đẹp nhưng tôi được mọi người đánh giá rất cao về tài và sắc. Đàn ông theo tôi rất nhiều, là những mối tình đơn phương sáu, bảy năm trời nhưng tôi vẫn xem họ là bạn. Tôi cứng cáp hơn các bạn cùng trang lứa bởi sự trưởng thành trong suy nghĩ về cách sống, văn hoá ứng xử. Tôi tự tin ở tuổi 26 có thể sống ở bất cứ nơi đâu mình muốn vì khả năng tự nuôi sống bản thân đã là một phần máu thịt trong tôi rồi.
Tôi yêu anh rất nhiều, anh là người đàn ông đầu tiên của tôi. Có lẽ lời nhắn nhủ đó của anh với người cũ sẽ chẳng khiến tôi bận lòng nếu như trước đây anh không mắc sai lầm. Sai lầm của anh như bao người đàn ông khác, anh lên giường với một cô bé mới tốt nghiệp vì cô ta hoàn toàn tự nguyện do ngưỡng mộ anh. Tôi tha thứ vì trái tim mình rộng lớn nhưng làm sao có thể lành đi vết sẹo bị phản bội. Từ hôm đó, anh yêu tôi hơn bao giờ hết.
Ba mẹ tôi, ba mẹ anh, những người xung quanh luôn mãn nguyện vì tình yêu anh dành cho tôi. Tôi đã sống những ngày tháng hạnh phúc và quyết định lấy anh như một điều tất yếu, chính tôi còn cảm thấy mình có phúc khi được anh quan tâm và yêu thương vô bờ. Không phải là giả dối nhưng nhiều đêm nằm cạnh nhau, tôi làm như đã ngủ thật sâu, anh ôm tôi chặt cứng, vuốt từng sợi tóc, nắn bóp từng khớp xương, có khi anh ngắm tôi ngủ cả giờ đồng hồ. Anh không bao giờ để tôi làm việc nặng, đi bên anh tôi chỉ việc bước thảnh thơi cho dù anh gồng gánh bao nhiêu đồ đạc.
Lúc ngồi xuống sảnh hay ghế đá, anh luôn thổi bay mọi cát bụi rồi mới cho tôi ngồi. Mỗi lúc tỉnh dậy mà không thấy tôi trên giường anh lại hoảng hốt đi tìm, có khi tôi còn đang nấu anh cũng tắt bếp để ôm tôi trở lại. Anh chiều tôi không phải như một đứa trẻ mà như một phần không thể thiếu của anh. Khi đọc được đoạn chat kia, tôi đã kết bạn với cô gái ấy và hai chị em trò chuyện vui vẻ, tuy nhiên không tránh được sự nặng trĩu trong lòng.
Tôi tự hỏi sao anh lại có tư tưởng ôm người con gái đó, từ cái ôm tới cái hôn và sự ân ái cách nhau mấy hồi? Tôi cũng tự hỏi sao thời khắc này rồi mà anh vẫn chưa quên cô ấy? Tôi hy vọng đó là một lời nói đùa nhưng không phải, lần trước có một cô gái khác cũng tên giống cô gái kia và anh thảng thốt vì cái tên đó. Tôi hiểu nếu anh giấu giếm hay phản bội một lần nữa bản thân tôi sẽ không tha thứ vì vốn dĩ tôi rất yêu bản thân mình. Rồi sau này khi đã có con, gia đình và những giá trị khác, nếu phải đường ai nấy đi thì buồn lắm. Cuộc đời không ai biết hết chữ ngờ mà. Xin được sẻ chia từ mọi người.
Theo VNE
Video đang HOT
Bí mật của cuộc tình cay đắng
Linh tự mua cho mình chiếc nhẫn cưới để đeo vào tay. Cô mặc định như mình là vợ anh, dù trong tiềm thức.
Cơn mưa chiều òa ập xuống con phố thân thuộc, Linh hối hả phóng xe về thật nhanh. Cô cần phải trở về nhà, vun vén bữa cơm chiều với những người mà cô yêu quý. Bỗng, một chiếc xe từ xa lao lại, đâm sầm vào khiến cô ngã xuống bên đường. Linh cảm thấy chân mình đau điếng, cô gắng gượng đứng lên trong khi người đàn ông kia cuống quyết nâng cái xe sang một bên để đỡ Linh dậy:
- "Tôi xin lỗi, cô có làm sao không?"
Linh sững người lại khi nghe giọng nói này. Có gì đó rất thân thuộc, nó tự nhiên khiến trái tim cô đau nhói, giống như một giọng nói vọng về từ kí ức. Cô quên hết mọi đau đớn, nhìn người đàn ông đang cố gắng nâng mình dậy, Linh thảng thốt nhất ra anh. Gương mặt của Tuấn bị cơn mưa xối xả làm ướt nhưng cô vẫn nhận ra ánh mắt ấy, giọng nói ấy. Không thể nào nhầm được.
Có vẻ như mưa làm ướt nhòe đôi mắt nên Tuấn chưa đủ tỉnh táo để nhận ra Linh. Cô cảm thấy hơi buồn vì điều đó. Đã từng có thời những lời thề hẹn nói rằng dù có vật đổi sao rời cũng chẳng quên nhau. Vậy mà hôm nay, mặt giáp mặt, tay kề tay, anh lại không nhận ra người con gái mình từng yêu.
Phải mất tới vài phút, khi Linh đứng thẳng lên, đối diện với Tuấn, anh mới ngây người ra, miệng lắp bắp:
- "Linh, là em phải không? Đúng em rồi".
Linh khẽ mỉm cười, nụ cười hiền lành và ấm áp như xưa. Cô thấy mừng vì dù sao anh cũng nói bằng giọng hân hoan khi nhìn thấy cô chứ không phải là những lời sầu thảm.
Tình cờ gặp lại nhau trên phố, những kí ức năm xưa ùa về trong Linh và Tuấn (Ảnh minh họa)
Hai người ghé vào quán cà phê ngay cạnh đó. Tuấn cuống quýt ngồi rạp xuống bên dưới để băng chân cho Linh. Anh lúc nào cũng vậy, chu đáo, ân cần và tình cảm. Chính điều này đã khiến cho Linh yêu anh và bây giờ không thể quên anh. Nhưng không quên thì có nghĩa gì khi giữa hai người có một rào cản quá lớn chẳng thể nào vượt qua.
Thật khó để mở lời trong hoàn cảnh như thế nào. Hai người tình cũ gặp lại nhau. Cả hai bối rối khi nhìn vào mắt nhau, không biết phải bắt đầu câu chuyện thế nào cho những kí ức năm xưa không ùa về và làm tổn thương đôi phương:
"Cuộc sống của em sao rồi?"
Câu nói của Tuấn vang lên trùng khít với "Cuộc sống của anh sao rồi" mà Linh nói ra. Cả hai bật cười. Lúc nào hai người cũng đồng điệu với nhau như vậy. Nhưng có lẽ cũng chỉ là trùng hợp mà thôi, trong tình huống này, ai cũng hỏi nhau một câu xã giao như vậy. Linh không biết phải trả lời câu hỏi đó thế nào bởi vì muốn che giấu sự thật nên cô ra đi, làm sao cô có thể nói với anh điều đó:
- "Em ổn, em đang có một gia đình hạnh phúc"
Chiếc nhẫn cưới trên tay Tuấn đã khiến Linh không đủ can đảm để nói lên sự thật. Cô cũng có một chiếc nhẫn cưới như vậy trên tay nên Tuấn có vẻ tin vào câu chuyện mà Linh tạo dựng. Giọng anh trùng xuống nhưng gương mặt vẫn gượng cười:
- "Vậy thì tốt quá, em phải sống thật hạnh phúc nhé!"
Nhìn thật lâu chiếc nhẫn trên tay Tuấn, lòng Linh buồn vô hạn. Vậy là đã có một người con gái khác thay cô yêu anh. Anh sẽ cưới người đó, sẽ cùng sinh sống trọn đời bên người đó, sẽ gọi người đó bằng vợ. Đó đã từng là giấc mơ của Linh, nhưng giờ đây, người khác sẽ thay cô thực hiện. Linh không giấu nổi sự buồn bã trong đôi mắt nhưng miệng cô thì vẫn cười tươi tắn:
- "Em xin lỗi vì chuyện năm xưa. Em đã ra đi đột ngột quá. Có lẽ anh đã giận em nhiều lắm. Quả thực, em đã không cầm lòng nổi khi gặp anh ấy và vì vậy mà em chọn cách ra đi thật nhanh để anh giận em mà quên em đi. Em không xứng đáng. Giờ nhìn thấy anh hạnh phúc, có vợ rồi, em cũng mừng cho anh. Anh là người đàn ông tốt và xứng đáng được hạnh phúc".
Tuấn giật mình khi Linh nhắc đến vợ. Anh hơi bất ngờ nhưng sau đó nhìn xuống chiếc nhẫn cưới của tay mình và rồi bật cười:
- "À ừ, anh cũng đang sống rất ổn. Còn chuyện năm xưa anh không hề giận em. Anh nghĩ em cũng có nỗi khổ tâm của riêng mình".
Anh còn một chiếc nhẫn nữa trong túi áo ngực. Anh đợi ngày gặp cô sẽ cầu hôn. Vậy mà mãi mãi lời cầu hôn đó chẳng thể nói ra... Anh vẫn chưa thể quên cô và sợ răng sẽ không thể quên! (Ảnh minh họa)
Hai người chia tay thật nhanh chóng sau đó. Hơn 5 năm rồi gặp lại, cảm xúc quá nhiều nhưng lời nói thì chẳng ai biết phải nói những gì. Có lẽ như thế là quá đủ, ngồi lâu thêm với nhau chỉ gợi về những đau đớn và tiếc nuối. Tuấn và Linh đã từng yêu nhau sâu đậm, yêu nhiều lắm nhưng rồi vào một ngày Linh đột ngột ra đi không cho Tuấn một lời giải thích. Kể từ lần đó, cho tới giờ hai người mới gặp lại nhau.
Tuấn ngồi lặng lẽ trong quán cà phê nhìn Linh ra về. Anh không hề biết rằng người con gái đang bước đi thật nhanh ra khỏi quán đó đang thầm khóc. Cô khóc vì không được ở bên anh, bởi lẽ cô không có được cái chức năng thiêng liêng của người phụ nữ: quyền làm mẹ. Cái gia đình mà cô nói tới là trại trẻ mồ côi, nơi cô cùng những người phụ nữ đồng cảnh ngộ như mình chăm sóc các con. Còn chiếc nhẫn cưới trên tay là cô tự mua cho chính mình để những người đàn ông khác không tán tỉnh. Vì với cô, cô mặc định mình đã là gái có chồng. Một người chồng trong tiềm thức, đó là anh! Linh đã không thể nói ra sự thật đó vì cô muốn để anh sống bình yên với cuộc sống, cô không muốn làm gánh nặng cho cuộc đời anh. Cô sợ rằng nếu biết sự thật anh sẽ không bỏ rơi cô, mà như vậy thì quá thiệt thòi cho anh. Vì thế bí mật này sẽ mãi mãi của riêng cô.
Nhưng cũng có một bí mật khác mà Linh chẳng bao giờ được biết. Chiếc nhẫn mà Tuấn đeo trên tay cũng chỉ là chiếc nhẫn mà anh mua cho chính mình. Anh còn một chiếc nhẫn nữa trong túi áo ngực. Anh đợi ngày gặp cô sẽ cầu hôn. Vậy mà mãi mãi lời cầu hôn đó chẳng thể nói ra... Anh vẫn chưa thể quên cô và sợ răng sẽ không thể quên!
Theo VNE
Sắp cưới mới hay chồng nợ như chúa chổm Tình cảm của tôi vốn dĩ đã nhạt nhòa, giờ lại phát hiện anh nợ nần như chúa chổm khiến tôi không muốn cưới. Thực ra với tôi, chuyện nợ nần của anh không phải là vấn đề nghiêm trọng đến như vậy nếu như tình cảm của tôi dành cho anh còn nhiều. Trong lòng tôi, ngay cả khi không biết điều...