Sắp cưới định vào khách sạn “kỷ niệm” lần cuối với tình cũ thì …
Tôi và anh yêu nhau hơn 1 năm thì quyết định tiến tới hôn nhân. Hai đứa đều không còn trẻ t.uổi, chính vì thế khi yêu nhau cũng đã xác định gắn bó lâu dài. Thêm nữa, trước khi đến với nhau, cả tôi với anh đều trải qua một lần đổ vỡ với mối tình đầu. Hoàn cảnh giống nhau, thành ra chúng tôi rất thấu hiểu, đồng cảm với nhau.
Ngày trước, tôi cũng từng yêu say đắm một người đến 5 năm, nhưng vì gia đình anh phản đối vì chúng tôi không hợp t.uổi nên ngậm ngùi chia tay. Còn về phần anh bây giờ, thì yêu một cô gái cũng 3, 4 năm trời nhưng nhà cô ấy ở tận Sài Gòn, quá xa xôi cách trở nên cũng thôi. Nghe đâu, cô ấy chỉ ra Hà Nội học đại học, ở cùng bà ngoại một thời gian, sau đó bố mẹ bắt về trong Nam lập nghiệp.
Chúng tôi yêu nhau một thời gian, thấy điều kiện cũng phù hợp, hơn nữa gia đình cũng vun vào nên quyết làm đám cưới, chứ thú thực trong lòng tôi khi đó, vẫn chưa nguôi ngoai nỗi nhớ về người cũ. Bản thân anh cũng thế, cứ có gì đó vô hình ngăn cách giữa chúng tôi mà cả hai không có cách nào phá vỡ được. Nhiều khi tôi cũng thấy chán, nhưng rồi lại tự an ủi mình, thôi thì sau lấy nhau về biết đâu lại khác.
Ảnh minh họa
Video đang HOT
Gần cưới, người cũ liên lạc lại với tôi. Anh nói nghe tin tôi sắp lấy chồng, chẳng hiểu sao lúc ấy tim tôi nhói lên kinh khủng, nỗi nhớ xưa cũ lại cồn cào. Nói chuyện vài ngày, tôi và anh gặp nhau. Hôm đó lúc ăn xong, anh ôm tôi chặt. Tôi nhắn tin cho chồng sắp cưới, bảo rằng tối nay bận việc nên không nói chuyện được. Anh cũng nói với tôi hôm nay phải đi sinh nhật anh bạn cùng cơ quan.
Tắt máy, tôi theo người cũ vào nhà nghỉ. Thế nhưng trái đất thật tròn và lắm nỗi éo le, khi tôi vừa lấy chìa khóa xong thì có tiếng xe máy phi vào. Tôi quay ra, rụng rời khi thấy anh đi cùng một cô gái, chính là người yêu cũ ngày xưa. Hai chúng tôi nhìn nhau, c.hết trân không nói nổi một lời nào…
Chỉ còn chưa đầy 2 tuần nữa là đám cưới diễn ra. Bố mẹ tôi đã mời xong xuôi, nhà anh cũng thế, mọi người ai cũng tấp nập cho đám cưới của hai đứa, duy chỉ có chúng tôi là chững lại. Cả hai giờ khó đối diện nhau, cũng chẳng có quyền trách cứ nhau… Tôi nên làm thế nào bây giờ đây?
Theo Iblog
Kiếp nhân tình, đến tổn thương cũng phải tự hỏi, liệu mình có tư cách?
Sao em không biết đã là kiếp nhân tình, là tạm bợ một đời thì nào có tư cách để nói mình bị tổn thương? Kẻ làm nát tan lòng dạ người khác, vốn lấy thân phận gì để khóc lóc vết thương của chính mình.
Tôi luôn biết, ngoại tình là một tội ác của hôn nhân Những gì làm đau lòng dạ người khác, có khi nào được thứ tha dễ dàng đâu? Kẻ ngoại tình hiển nhiên trở thành người gây tội, là kẻ muôn đời mang tội trạng lố lăng. Tôi không ủng hộ ngoại tình, càng không bênh vực kẻ tội đồ của thế gian. Thậm chí, tôi từng đem ánh nhìn đầy nhơ nhuốc và lấm lem đè bẹp thân phận nhân tình dư thừa. Cho đến khi tôi biết em...
Em là một cô gái trẻ, xinh đẹp và đầy triển vọng. Ở độ t.uổi đã qua quá nhiều thăng trầm như tôi, em chính là điểm sáng rực rỡ nhất của t.uổi trẻ. Thứ t.uổi trẻ mà ta dám cả gan rút mòn mọi thứ, dám đ.ánh cược đến bất chấp tương lai. Nhưng chính ở độ t.uổi ấy, ta còn quá trẻ để hiểu có những đ.ánh đổi mãi chỉ là thua thiệt, không bồi hoàn, càng không có kết quả. Khi tôi biết em đem lòng thương người đàn ông đã có gia đình tôi hiểu sự ngông cuồng đó của t.uổi trẻ cũng không bỏ qua em. Tình yêu non t.rẻ e.m cứ cháy bùng lên, thiêu rụi của lý lẽ và đạo lý ở đời. Em không đủ sức níu lấy mình, hiển nhiên trở thành tình nhân của đàn ông đã có vợ...
Tôi từng nghĩ, ngoại tình là sự lựa chọn của kẻ trong cuộc và là sự thỏa hiệp của người thứ ba. Người ta ngoại tình, chính là vì chọn lựa bội bạc. Và trở thành nhân tình, chính là chấp nhận cam chịu. Hết thảy, đều là không cưỡng cầu mà chọn lựa. Em, cũng không là ngoại lệ. Em từng bảo với tôi, so với việc từ bỏ, em thà chọn một tình yêu buồn, là không có hồi kết mỹ mãn. Người đời sẵn sàng xem em là kẻ không có lòng tự trọng, bất nhân với người, bất nghĩa với đời. Nhưng tôi đã ngạc nhiên khi em không bao biện, càng không nhân danh tình yêu mà bào chữa cho chính mình. Em luôn nói với tôi, mình là kẻ có tội. Tôi đã hỏi em, người đàn ông kia liệu có xứng đáng để em một mình gánh hết tội tình? Tình yêu em rút mòn hết lòng dạ và lương tri ấy sẽ có thời hạn bao lâu?
Em đương nhiên không trả lời được câu hỏi của tôi. Tôi cũng chẳng đủ sức lay tỉnh một kẻ mụ mị yêu đương. Em vẫn đứng lấp lửng sau thứ hạnh phúc quá viên mãn của một gia đình. Người đời không hay em cũng biết đau, người đàn ông kia cũng chẳng biết em một mình khổ sở nhường nào. Đến lúc tổn thương của em chạm nóc của đổ vỡ, cũng là khi người đàn ông kia sẵn sàng gạt phăng sự tồn tại của em. Không nề hà, chẳng bận tâm, như anh ta chưa từng tồn tại bên em. Em đã hỏi tôi, liệu em có thể than khóc rằng mình đau thương? Sao đến cả khi bị thương tổn cũng phải tự hỏi, liệu mình có tư cách?
Em à, sao em không biết đã là kiếp nhân tình, là tạm bợ một đời thì nào có tư cách để nói mình bị tổn thương? Kẻ làm nát tan lòng dạ người khác, lấy thân phận gì để khóc lóc vết thương của chính mình. Sao em không thấy đây rõ ràng là một trò chơi mà luật chơi và kết cục đều đã được định sẵn. Luật chơi chính là thứ danh phận không bao giờ được công nhận. Kết cục là em mãi mãi là kẻ trắng tay, chỉ có mất mát, đừng mong cầu được nhận lại. Và em liệu có hiểu, tình yêu em xem là một lòng một dạ lại chỉ là cảm giác hào hứng mới mẻ của gã đàn ông bội bạc? Hắn ta có thể xem em là duy nhất nhất thời, nhưng chỉ biết đến vợ mình cả đời. Tình yêu hay t.uổi trẻ của em, sao lại cho không một kẻ xem em là tạm bợ như thế? Làm ơn hãy nhớ, kiếp nhân tình, định sẵn đã là cái kết chỉ có bi thương...
Làm ơn hãy nhớ, kiếp nhân tình, định sẵn đã là cái kết chỉ có bi thương...- Ảnh minh họa: Internet
Đến cuối cùng, tôi chỉ mong em, hay bất kì nhân tình nào ngoài kia có thể hiểu, ngàn vạn lần xin đừng lựa chọn một hạnh phúc chia năm sẻ bảy với kẻ khác. Đàn bà có yêu thì phải yêu cho đáng, dốc lòng cho xứng, hy sinh cho đúng. Đời đàn bà nào có trở lại lần hai mà phung phí dư dả lòng dạ vì kẻ không đáng? Đừng chỉ là cái bóng hờ hững nép sau hạnh phúc của bất kì ai. Đàn bà, sinh ra là để yêu thương và trân trọng. Đến cả chút danh phận rõ ràng ta cũng không có được, có phải là đã quá chà đạp chính mình? Với đàn bà, tình yêu quan trọng đó, nhưng đừng vì nó mà dày vò lương tâm và lòng tự trọng của bản thân. Ta không thể lựa chọn duyên phận ở đời, nhưng luôn có thể chọn lựa hạnh phúc của chính mình.
Yêu ai cũng được, nhưng xin đừng là đàn ông có vợ, đàn bà nhé!
Theo Phununews
Cầu hôn người yêu, khoe mình có nhà 3 tỷ cô gái vẫn không chịu cưới Tùng tin Thảo nhưng chữ nhỡ khiến Tùng bất an. Rồi chẳng hiểu vì sao hôm đó, có một chút hơi men vào, Tùng lại ôm lấy Thảo mà tỏ tình. Tùng ở quê lên thành phố lập nghiệp. Cuộc sống mới ở đây thực sự khó khăn khiến Tùng mệt mỏi và nhiều khi muốn bỏ cuộc. Nhưng nghĩ rằng bố mẹ...