Sao yêu nhau mà phải chia tay?
Anh và em, hai người ở hai vùng miền của đất nước, cuối cùng sao mình lại gặp nhau ở đây…
Từ khi vào ĐH anh không khi nào có cái cảm giác nhớ nhà như lúc này. Anh chỉ mong cho đến kì nghỉ hè thật mau để về với gia đình mình. Nhưng mà sao anh vẫn có cái cảm giác không muốn rời xa em lúc này. Anh với em quen nhau chỉ mới hơn 3 tháng, tuy thời gian ngắn ngủi nhưng cũng đủ để chúng mình cảm nhận được tình yêu dành cho nhau phải không em.
Từ lúc bắt đầu để ý đến em đến lúc nói lời yêu em vào cái ngày 14/3… em ngồi một mình, anh đi học về nhưng không biết chọn món quà gì để tặng em vào cái ngày đó. Cuối cùng là 1 thỏi kẹo màu trắng, vị ngọt thanh và mát. Lúc đầu anh chỉ ngại vì sợ em không thích, nhưng cuối cùng em cười rồi nhận lấy. Em còn đưa 1 viên kẹo vào miệng và ôm lấy anh. Cái cảm giác lúc ấy ôi sao thật là hạnh phúc. Từ hôm đó, tối nào anh cũng cùng em đi dạo, ăn kem, ăn bắp rang bơ…
Rồi anh dần dần hiểu và biết thêm về gia đình em hơn, em thông minh và nhà em giàu có. Lúc đầu anh cảm thấy mình rất tự ti vì biết điều đó nhưng sau này anh càng thấy tự tin về bản thân mình hơn, như thế mới có thể giữ được em. Mỗi lần em xa anh dù chưa đầy 1 giờ đồng hồ nhưng sao mà anh nhớ em đến mức muốn em luôn ở trước mặt anh… anh không muốn em xa anh vì anh sợ rồi có 1 ngày nào đó em sẽ xa anh mãi mãi…
Một ngày em bảo về quê thăm gia đình, rồi cái cảm giác đó hiện lên trong anh. Anh cảm thấy rất lo lắng và sợ… và cuối cùng em nhắn tin nói lời chia tay. Anh thực sự rất sốc, nhưng sao anh gọi điện lại thì em lại không bắt máy mà chỉ nói là nhắn tin thôi. Anh không biết nói gì hơn nữa.
Video đang HOT
Người ta chia tay vì không còn yêu nhau, nhưng em lại muốn chia tay vì mình quá yêu nhau… (Ảnh minh họa)
Thế rồi sau 1 tháng em quay lại phòng trọ, nơi mà 2 chúng mình đã yêu nhau. Mặc dù lúc này phòng em và anh cách nhau chưa đầy 5m nhưng sao anh có cảm giác nó rất xa… rất xa. Em tỏ ra lạnh nhạt với anh, nhắn tin rất ít với anh, những dòng tin nhắn cũng rất ngắn… Em đã ít cười lại khi đứng trước anh, em luôn tìm đủ mọi lí do để từ chối và tránh gặp mặt anh.
Nhưng anh hiểu hết mọi chuyện em à. Người ta nói khi 2 người yêu nhau thì sẽ có rất nhiều cái thay đổi giống nhau, mọi tâm tư tình cảm hay là suy nghĩ của 1 trong 2 người thì người kia đều biết. Anh biết em nói chia tay là muốn tốt cho anh chứ không phải là vì lí do gì. Em mắc căn bệnh mà không 1 người phụ nữ nào muốn, anh lại là con trai trưởng trong dòng họ, nhưng sao em chỉ cứ nghĩ tốt cho anh vậy. Em vẫn có khả năng chữa bệnh thành công mà, em vẫn có thể bên anh mà. Anh biết là em rất yêu anh và anh cũng thế. Hiện giờ anh biết trong lòng em nghĩ gì, anh biết em luôn muốn anh ở bên em. Em rất thích anh vuốt tóc và ôm lấy em, nhưng chỉ vì cái suy nghĩ của chính em đã ngăn cản em lại. Em vẫn chưa hiểu hết về anh, em đâu biết trong người anh giờ cũng có rất nhiều căn bệnh làm ai cũng sợ. Anh sợ… và anh cũng không muốn em biết vì sợ em lo lắng.
Anh biết… anh biết tất cả em à nên lần nào anh cũng nói anh yêu em, anh vẫn sẽ chờ em chữa bệnh quay về với anh cho dù em có nói thế nào đi chăng nữa vì mình vẫn còn yêu nhau. Thật trớ trêu thay… người ta chia tay vì không còn yêu nhau, nhưng em lại muốn chia tay vì mình quá yêu nhau…
Anh sẽ chờ em để đến 1 ngày nào đó anh có thể đưa em từ trong miền Nam ra ngoài miền Trung với anh em à.
Anh yêu em nhiều.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Chồng yêu mà ngỡ bị tù đày...
Tôi không đẹp lắm nhưng khá có duyên, nước da bánh mật khỏe khoắn của cô thôn nữ vừa tròn mười tám khi ấy đã hút hồn bao nhiêu nhiêu gã trai làng ngẩn ngơ theo gót. Nhưng tôi chẳng màng tới những người đó, bởi trong suy nghĩ của tôi có rời xa cái xóm nghèo này thì may chăng mới ngóc đầu lên được.
Tôi xin phép gia đình khăn gói vào nam, nhờ người bà con xa mà trong thời gian ngắn tôi đã ổn định được công việc. Tôi chăm chỉ làm việc, lại khá nhanh nhẹn hoạt bát lên được các anh chị trong công ty rất quý. Từ một cô công nhân may bình thường tôi đã được cất nhắc lên làm tổ phó, tổ trưởng rồi sau đó được điều làm nhân viên văn phòng.
Thực ra thời gian này cũng là thời gian khá vất vả của tôi, vừa đi làm, tối về lại tranh thủ học thêm nữa nên tôi phải rất tằn tiện trong chi tiêu để có tiền gửi về nhà phụ giúp với bố mẹ tiền học cho các em. Tôi luôn ý thức được rằng mình phải nỗ lực cố gắng không thể trông chờ hay ỷ lại vào người khác được.
Thế rồi một tai họa bất ngờ xảy ra với gia đình tôi, bố tôi không may mắc phải căn bệnh hiểm nghèo bao nhiêu tiền của giấy tờ nhà mang đi vay ngân hàng cũng chẳng ăn thua. Vay tất cả những nơi có thể cũng chỉ được một phần, cực chẳng đã mẹ tôi mới phải gọi điện thông báo cho tôi .
Ảnh minh họa
Tôi bần thần như người mất hồn, đến công ty mà khuôn mặt như người đưa đám chẳng thể tập trung vào công việc được. Xin phép nghỉ, về phòng nằm tôi chẳng thiết ăn uống, vừa lo lắng cho bố vừa không biết phải xoay đâu ra số tiền lớn ấy. Đầu óc tôi quay cuồng trống rỗng. Tiếng gõ cửa làm tôi như bừng tỉnh, vội vã ra mở tôi không ngờ là chú giám đốc đã đứng ngoài
Thảo đã đỡ mệt chưa, chắc chưa ăn uống gì à? Chú là người khá tâm lý, rất nghiêm túc trong công việc nhưng lại gần gũi quân tâm đến công nhân viên nên ai cũng quý. Chẳng biết vì sao chú biết hoàn cảnh khó khăn của gia đình tôi và chú đề nghị giúp đỡ tôi số tiền ấy, chú nói số tiền đó công ty sẽ cho tôi vay và trừ dần vào lương hàng tháng, tôi thật sự rất cảm động trước tấm chân tình của chú dành cho tôi và gia đình.
Sau lần đó chú trở thành ân nhân của tôi và gia đình và ranh giới mong manh của tình chú cháu vô hình chung đã được cả tôi và chú vượt qua. Khoảng cách 23 tuổi đâu có thể là rào cản để ngăn cách tình cảm yêu thương. Đám cưới được tổ chức sau đó ít lâu.
Bước vào cuộc sống hôn nhân, tôi chếnh choáng trong hơi men hạnh phúc, như người phiêu du trong cõi bồng lai tiên cảnh tôi mơ hồ thích thú với những khám phá bất ngờ mà mình thu lượm được về cuộc sống gia đình và người đàn ông mình gửi gắm cả cuộc đời.
Chú, sếp, chồng, anh... Anh ân cần chiều chuộng tôi, nâng niu chăm sóc tôi tựa như một báu vật vô giá. Ngày ngày anh lái xe đưa tôi đi làm, đi học rồi đón tôi về. Có những hôm bận tiếp khách buổi tối anh cũng không lỡ để tôi phải đi một mình mà yêu cầu lái xe của công ty chở tôi đi. Tôi thấy thương anh nhiều lắm, vất vả lo công việc ở công ty lại còn lo cho tôi từng li từng tí một..
Nhưng cuộc đời có chiều theo ý muốn của lòng người đâu, cuộc sống hôn nhân của tôi và anh dần phát sinh những mâu thuẫn dù rất nhỏ nhặt nhưng nó khiến trái tim yêu thương của tôi chết dần, chết mòn theo chuỗi ngày bị anh kiểm soát.
Nhân danh tình yêu anh tìm đủ lý do để kiểm soát tôi biến tôi trở thành một con người lệ thuộc hoàn toàn. Anh ép tôi nghỉ việc và dừng luôn cả việc học hành để ở nhà với lý do chăm sóc gia đình, mặc dù chúng tôi vẫn chưa có con cái. Đi đâu, gặp ai, hay làm gì tôi cũng phải xin phép, điện thoại của tôi được anh kiểm tra thường xuyên. Thực sự tôi cũng không biết mình là vợ anh hay là một tù nhân đang được anh quản thúc nữa. Ở bên anh tôi thấy tình cảm của mình nguội lạnh, không còn cái cảm giác nồng nàn yêu thương như thủa xưa. Việc ái ân với chồng tôi chẳng còn chút hứng thú, giờ thực sự với tôi đó chỉ còn là nghĩa vụ mà thôi.
Đã đôi lúc tôi muốn bứt phá khỏi bốn bức tường ngột ngạt để trở về cuộc sống tự do thanh thản, được là chính mình, làm những việc mình thích, đi những nơi mình muốn. Nhưng rồi lại đắn đo day dứt, với anh ngoài tình yêu ra, tôi còn thấy mình nợ anh cả ân tình nữa. Tôi biết phải làm sao đây?
Theo Bưu Điện Việt Nam
Sao anh còn nhắc "... Anh luôn nhớ tới em. Đừng quên anh nhé". Rời xa em rồi sao anh còn nhắc. Em đã cố gượng lòng mình, cố quên anh. Những tháng ngày bình yên đang dần quay trở lại. Anh tàn nhẫn thế. Tình yêu trong em vẫn còn... Dù trong vòng tay ôm chặt của người bạn thân, em vẫn cảm thấy mình lạc...