Sao mẹ không giữ bố ở lại?
Khi biết bố nó đã đi theo người đàn bà khác, con trai giận dữ hỏi tôi: “ Sao mẹ không giữ bố lại?”.
Quen những ngày có anh, tôi bắt đầu cuộc sống đơn thân làm mẹ với những lo toan bộn bề (Ảnh minh họa)
Vợ chồng tôi đã ly hôn được 6 năm nay, lá đơn thứ 3 được gửi ra toà và hoàn tất mọi thủ tục. Chúng tôi bàn bạc sẽ giữ kín chuyện này đến khi con đủ lớn và hiểu chuyện hơn.
6 năm xa cách, anh vẫn thường về thăm nom mẹ con tôi sau những đợt “công tác” dài. Những ngày anh không ở nhà, tôi phải nói dối con là bố đi công tác xa. Từ nhỏ, nó đã không được gần bố nhiều nên cũng quen, chẳng nghi ngờ gì về mối quan hệ giữa chúng tôi.
Anh làm bên giao thông cầu đường. Những công trình thiết kế dài loằng ngoằng chi tiết mà tôi có đọc cả đời cũng chẳng bao giờ hiểu nổi. Anh điềm tĩnh, ít nói. Tôi dân văn, mộng mơ và nhiều triết lý.
Trước khi lấy nhau, chúng tôi đã có một tình yêu thật đẹp. Anh mê tít tôi vì tài “xuất khẩu thành thơ”. Tôi quay cuồng trong niềm hạnh phúc hân hoan khi anh là khán giả nhiệt tình tán thưởng những tác phầm tôi viết. Tôi đâu ngờ điểm hấp dẫn ngày xưa lại trở thành sự cản trở biến cuộc hôn nhân “đẹp như mơ” kết thúc trong tờ giấy ly hôn vò nát bao lần vì đợi ký.
Sinh nhật lần thứ 27 của tôi là ngày tôi biết người tình của anh. “Món quà” độc đáo và bất ngờ ấy là nỗi đau ám ảnh cả một đời mà tôi không thể nào quên.
- Xin em hãy buông tha cho anh.- Anh đưa lá đơn và khẩn cầu
- Sao tôi phải làm vậy?
- Dù em có giữ anh ở lại thì trái tim anh cũng không còn ở nơi này được nữa.
Nước mắt tôi chan chứa. Anh làm tổn thương tôi như vậy mà bây giờ anh bảo tôi giúp anh thoả nguyện ư? Anh nghĩ tôi là con ngốc chăng?
- Cô ấy sắp chết rồi. Em còn có con và cả cuộc đời dài phía trước, còn cô ấy chỉ có anh.
Video đang HOT
Tôi chết lịm khi nghe những lời anh vừa nói. Tôi định mở lời: “Tôi cũng không sống được nếu không có anh đâu”. Nhưng tôi lại buông thõng giọng mình trong lo sợ.
- Một người sắp chết mà anh vẫn muốn yêu thương? Hay đó chỉ là sự thương hại?
- Không phải, bọn anh có rất nhiều điểm chung.
- Chúng ta chẳng có điểm chung nào sao? -Tôi thắc mắc.
Anh im lặng vì tôi cũng hiểu giữa tôi và anh chẳng có điểm chung nào ngoài đứa con. Trái tim anh đã thuộc về một người phụ nữ khác – người phụ nữ đã hiến máu cứu anh trong viện. Hôm anh gọi điện cho tôi vào viện vì bị tai nạn, tôi cuống cuồng chạy tới. Anh nằm co ro trên chiếc giường trắng, khuôn mặt tái mét. Bác sỹ bảo anh sẽ không sao vì đã được truyền máu kịp thời. Tôi không ngờ người cho máu lại là người đàn bà ấy.
Quen những ngày có anh, tôi bắt đầu cuộc sống đơn thân làm mẹ với những lo toan bộn bề. Tôi thả mình vào công việc và con cái để quên đi cuộc hôn nhân bạc bẽo kia. Lá đơn ly hôn nằm gọn trên bàn, nhẹ bẫng như lòng tôi đã được giải thoát.
Những đêm dài mất ngủ, những tháng ngày nói dối con để giấu mối quan hệ chẳng đằm thắm của chúng tôi. Anh đã quyết tâm rời gia đình bé nhỏ của mình đến một gia đình khác – nơi không có mẹ con tôi.
Năm nó lên cấp 2, con trai tôi nhìn thấy bố nó đèo một cô gái tình tứ đi trên đường. Nó đi theo và đã tìm đến bệnh viện, gọi điện cho tôi đầy bí mật. Tôi vội điện ngay cho anh để thoả thuận cách giải quyết. Nó biết chuyện, giận dữ thét lên giọng cay đắng.
- Sao mẹ không giữ bố lại?
- Trái tim của bố con không ở đây. Mẹ thật sự xin lỗi con! – Tôi nhìn con than thở.
- Con hận bố, hận người đàn bà ấy! – Nó mếu máo.
- Khi con lớn hơn con sẽ hiểu… Người phụ nữ đó đang cần bố con lắm. Cô ấy sắp chết rồi!
- Vậy cô ấy chết thì bố sẽ về hả mẹ?
Câu hỏi của con làm trái tim tôi rỉ máu. Người phụ nữ ấy chết đi, anh có trở về không? Hay trái tim anh cũng sẽ chết và đi theo người đàn bà ấy?
Giọng nó bắt đầu giục giã: – Hả mẹ? Mẹ?
- Ừ! Nhất định bố sẽ về con à!
Tôi đã nói dối con và dối chính mình. Nước mắt trong lòng tôi cũng chảy… như nỗi đau ngày hôm qua vừa khơi lại. Tôi mãi chỉ là một người phụ nữ thất bại vì đã đánh mất đi chính gia đình, hạnh phúc của mình!
Theo 24h
Những anh chàng coi người yêu như cái ví tiền
Theo như Ngọc Lan kể, quãng thời gian yêu nhau dài sau đó, cô liên tiếp phải khó chịu về việc người yêu coi cô như cái cây ATM để tự nhiên rút tiền. Va tất nhiên là dưới dạng vay, xin rồi.
Ngọc Lan (Quận 8, TP HCM) mới chia tay người yêu được 3 tuần. "Ban đầu mới quen nhau, nói thẳng ra là hồi anh đang tán mình, mình cũng biết anh là một người khá tiết kiệm và tính toán trong chi tiêu. Đi ăn gì hay đi chơi anh đều tính xem chi phí thế nào rẻ nhất và tiết kiệm nhất. Anh còn thường than vắn thở dài đắt rẻ, tốn kém mỗi khi rút ví thanh toán, thậm chí kêu ca ngay trước mặt mình. Đôi khi mình thấy không thoải mái nhưng mình lại nghĩ, một người đàn ông như thế sẽ giữ được tiền để lo được cho gia đình và không lăng nhăng. Sau đó, khi đã thân thiết hơn và yêu nhau thì mình chủ động chia sẻ các chi phí với anh vì anh cũng không giàu có gì cho cam" - cô gái trẻ mở đầu câu chuyện về lí do chia tay người yêu.
"Nhưng sau đó mình phát hiện ra một sự thật đau lòng là, trước mặt bạn bè anh luôn tỏ ra là người phóng khoáng và thoải mái. Anh chỉ tính toán chi li với mỗi mình. Mình có khéo hỏi anh thì anh biện bạch: Mình nghèo nhưng vẫn phải giữ cái sĩ diện chứ em! Anh với em là người trong nhà rồi, phải khác chứ!" - Ngọc Lan kể tiếp.
Nhưng theo như Ngọc Lan kể, quãng thời gian yêu nhau dài sau đó, cô liên tiếp phải khó chịu về việc người yêu coi cô như cái cây ATM để tự nhiên rút tiền. Va tất nhiên là dưới dạng vay/ xin rồi.
"Từ khi yêu nhau, mỗi khi hẹn hò anh ấy nhường 100% chi phí cho mình chi trả, có khi còn cả tiền đổ xăng. Còn anh thì luôn có các lí do để trốn tránh: vừa có việc gấp nên hết tiền, vừa gửi về cho bố mẹ, cuối tháng hết lương, bạn vừa vay, có khi thì là quên mang ví, thôi thì đủ cả.
Rồi cứ dăm bữa nửa tháng anh lại hỏi vay tiền mình, cũng lại đủ thứ lí do đưa ra, nhưng rồi mất hút không có trả lại. Lúc thì vài chục, lúc thì vài trăm - số tiền không nhiều nhưng nhiều lần cộng lại thì cũng không ít, và mình cũng đâu giàu có gì cho cam. Lúc mình bí quá, muối mặt hỏi anh tiền thì anh có vẻ khó chịu, bảo mình sợ anh xù à mà phải đòi. Rồi sau đó là trình bày ra một đống các lí do để từ chối trả" - cô kể.
Một sự việc như giọt nước làm tràn ly là mới hôm rồi, công ty người yêu Ngọc Lan tổ chức đi du lịch. "Anh hớn hở rủ mình đi cùng khiến mình rất vui và cảm động bởi người đi cùng phải đóng toàn bộ chi phí mà. Nhưng mấy hôm sau anh lại thản nhiên bảo mình đưa tiền anh mang đi nộp. Mình ớ người ra thì anh đã chặn họng mình ngay: &'Anh có giầu đâu mà bao hết cho em được!'. Mặc dù rất buồn nhưng thôi mình lại tự an ủi rằng, phần mình thì mình nên đóng và vì đúng thật là anh cũng chẳng giàu có gì.
Nhưng sau đó, anh lại nói thêm: &'Em cho anh vay tiền đóng phần của anh nữa vì công ty chỉ đài thọ một nửa chi phí cho nhân viên thôi!'. Lúc ấy thì mình giận thật sự. Hình như anh không bao giờ lo là mình có tiền hay không nữa. Mình nói không có đủ tiền và bảo anh mình xin lỗi không đi nữa. Anh đùng đùng nổi giận bảo anh đã đăng ký với công ty rồi, giờ mà không đi thì ra thể thống gì.
Đến mức này thì mình thật không còn gì để nói. Anh ấy làm như mình là cái hầu bao để anh ấy muốn rút lúc nào cũng được hay sao ấy. Và khi không &'bao' được anh thì anh đổ mọi tội lỗi lên đầu mình!".
Ngọc Lan còn kể, khi cô thẳng thắn nói không có tiền thì người yêu cô còn cố nài nỉ bảo cô đi vay mượn ai đó. Cô bực quá, nhất quyết từ chối. Và cũng quyết định chia tay luôn, không lưu luyến gì con người ích kỉ và tính toán ấy nữa.
Trà My (Quận 7, TP HCM) cũng có hoàn cảnh tương tự như Ngọc Lan khi cũng không may yêu phải một anh chàng không bao giờ thích rút ví của mình mà chỉ chăm chăm rút ví của người yêu.
Cô kể: "Hồi đó, bọn mình cũng chỉ là mới quen thôi, còn chưa chính thức yêu cơ. Anh đổi xe máy mới, anh vui lắm. Mình cũng mừng cho anh vì đó là thành quả làm việc và tích lũy bao lâu. Anh tổ chức 1 bữa khao xe mới với bạn bè, rủ cả mình đi cùng. Nhưng khi trên đường đi thì anh nói nhỏ vào tai mình: &'Lát nữa cho anh vay tiền thanh toán nha, anh dồn tiền mua xe hết sạch không còn xu nào!'.
Mình hơi bất ngờ nhưng tính mình vô tư nên nghĩ đơn thuần anh em bạn bè lúc khó thì mới nhờ nhau giúp thôi. Và mình đã đưa tiền cho anh trước khi bạn anh đến để lúc thanh toán anh đỡ xấu hổ với bạn bè. Nhưng số tiền ấy sau đó anh cũng không một lần ỏ ê đến. Mình thì ngại nhắc nên kệ khi nào anh có anh sẽ tự trả. Và rồi sau đó anh cũng quên luôn".
Đến khi yêu nhau, Trà My cũng không ít lần phải lăn tăn và thấy không thoải mái với người yêu xoay quanh vấn đề tiền bạc.
"Ngày lễ ngày tết mình chẳng bao giờ nhận được quà hay hoa gì từ anh cả. Không những thế mình còn cảm giác anh toàn trốn mình vào những ngày đó. Thường cảnh tượng diễn ra vào mỗi dịp lễ tết là thế này: trước đó mấy ngày anh liên tục hỏi mình thích đi đâu chơi, thích quà gì rồi lên bao kế hoạch rất chi là công phu.
Nhưng cứ đúng đến ngày lễ đó là anh lại có lí do để vắng mặt: đi công tác hay việc đột xuất nào đó, và xin lỗi rối rít. Vài lần đầu thì mình thấy buồn nhưng nhiều lần quá khiến mình nghi ngờ liệu có lắm việc trùng hợp thế hay không. Và tất nhiên hôm sau thì sẽ không có quà rồi, vì anh bảo: &'Qua rồi tặng còn ý nghĩa gì nữa, đợi dịp sau anh bù!" - Trà My tâm sự
Trà My nói rằng, người yêu cô thường chia sẻ với cô khá nhiều về công việc làm ăn, có vẻ thuận lợi và kiếm được lắm, nhưng lại liên tục ôn nghèo kể khổ và than vãn hết tiền với cô. Kể cả khi đã chia đôi các chi phí hẹn hò, người yêu cô vẫn không ngừng ca những bài ca về tài chính eo hẹp.
"Đi chơi, đi ăn với nhau, anh bảo nên công bằng như phương Tây, tất cả đều share. Mình vui vẻ vì mình cũng làm ra tiền và cũng không muốn lệ thuộc vào đàn ông. Mình rủ anh đi đâu chơi, anh đều đồng ý nhưng luôn kèm theo một câu nói: &'Nhưng đi tốn tiền lắm, mà anh làm gì có tiền! Hay em bao anh lần này nha!'. Mình &'bao' thì anh đi, còn không thì cũng nghỉ luôn. Còn chuyện anh vay tiền mình rồi không bao giờ có trả thì thường xuyên xảy ra. Anh bảo mình cứ ghi sổ nợ đấy, khi nào lấy mình về anh trả mình cả cuộc đời! Câu nói ấy lãng mạn thật đấy nhưng mình không thể vui nổi!" - Trà My ấm ức nói.
Và cuối cùng, Trà My đã chia tay không thương tiếc anh chàng đó khi cô ốm nặng, gọi điện nhờ chàng mua thuốc với cháo sang mà anh ta còn than thở: "Anh hết tiền rồi em ơi!".
Theo VNE
Nếu không có anh Ban đầu, đó chỉ là một vết chàm nho nhỏ lâu lành. Rồi sau một cuộc tiểu phẫu để cắt bỏ, nó trở thành ác mộng của đời em, khi kết quả sinh thiết cho biết là ác tính. Khỏi phải nói, những ngày ấy em suy sụp và đau khổ biết chừng nào. Con của chúng mình mới lên mười, bé bỏng...