Sao lại gọi sống “thử”, tôi thấy nó rất thật!
Tôi không hiểu chữ “thử” mà người ta dành cho cuộc sống như vậy có ý nghĩa như thế nào vì chúng tôi đều sống rất thật.
Ảnh minh họa
Mối tình đầu đến với tôi vào năm mười chín t.uổi, đến một cách vội vã và ra đi như bong bóng xà phòng.
Đó là một chàng trai có ngoại hình bình thường, gia đình khá giả, khá khoác lác và thích đề cao bản thân. Anh ấy hoàn toàn không gây cho tôi ấn tượng nào. Chúng tôi biết nhau qua một forum đồng hương trên mạng, tôi có đi “offline” với hội đồng hương này vài lần.
Lần đó, nhóm chúng tôi kéo nhau đi chơi xa, tận Vũng Tàu. Anh chở tôi. Trên đường về, trời tối đen và mưa tầm tã, tôi lạnh run và ngồi sát lại vòng tay ôm eo anh. Gần tới Sài Gòn bỗng nhiên tôi nói:
- Em không muốn về nhà!
- Vậy em muốn đi đâu? Anh trả lời sau một thoáng im lặng.
- Em không biết! Em không muốn về nhà! Tôi bướng bỉnh.
Video đang HOT
Sau đó anh đưa tôi về nhà trọ của anh. Tối đó, tôi và anh ngủ chung. Tôi không cho anh l.àm c.huyện ấ.y, khi đó tôi vẫn còn là con gái.
Ngẫm lại tôi thấy rùng mình, không hiểu vì sao tối đó lại đi hoang, lại gần gũi anh một cách dễ dàng như thế, có phải vì cảm giác lạnh lẽo và cô độc nơi xứ người đã làm cho tôi khao khát hơi ấm, khao khát một chỗ dựa?
Lần đầu tiên của chúng tôi sau đó hai tuần. Sau đó hai tuần nữa chúng tôi dọn về sống chung. Hai đứa sinh viên xa gia đình đã “sống thử” một cách lẹ làng như thế. Tôi không hiểu chữ “thử” mà người ta dành cho cuộc sống như vậy có ý nghĩa như thế nào vì chúng tôi đều sống rất thật và cũng chẳng có ý định dùng nó làm bản nháp cho hôn nhân sau này. Nếu cho tôi đặt tên, tôi xin đặt tên nó là “sống lén”.
Chúng tôi đã sống một cách rất lén lút và thiếu thốn. Có lần, chị gái của anh đến tìm anh đột ngột, tôi phải vội vã gom toàn bộ quần áo của mình giấu đi và mặc đồ âu làm ra vẻ như tôi vừa tới phòng anh chơi. Chị anh ngồi chơi bao lâu thì chúng tôi thót tim bấy lâu. Rồi có lần mẹ tôi dưới quê lên ở lại ba ngày để khám bệnh. Anh phải ôm hành lý trốn đi nơi khác ở nhờ, còn tôi thì phập phồng, tim muốn rớt ra ngoài mấy ngày liền vì sợ bà chủ nhà vô tình kể với mẹ.
Trong những tháng ngày sống chung, chúng tôi có thương yêu, có đùm bọc nhưng cãi vã thì nhiều, nhiều lần gây sự những chuyện vớ vẩn, có cả đ.ánh n.hau nữa. Anh đ.ánh tôi một cái thì tôi đ.ánh lại hai cái, cứ đ.ấm qua đ.ấm lại, như con nít lớp một vậy.
Cuối cùng, chúng tôi chia tay sau bốn tháng gắn bó. Tôi nói lời chia tay, đơn giản vì tôi đã chán, thứ gì mau thích thì cũng mau chán, thêm nữa là càng ngày càng nhận ra người ta hoàn toàn không hợp với mình.
Trong chuyện tình này ngay từ lúc bắt đầu đến lúc kết thúc, tôi đã hoàn toàn để mặc cho cảm xúc chiến thắng lý trí. Cho tới bây giờ tôi vẫn không hiểu cảm xúc của chính mình trong đêm mưa đó, vì sao tôi lại đến và ngủ lại nhà một người con trai xa lạ? Và nếu không có phút yếu lòng ấy có lẽ đã không có những tháng ngày sau này. Chỉ có thể lý giải một phần vì tôi buông thả, một phần vì xa gia đình nên cần một cảm giác mới, một nơi ấm áp, một sự thương yêu hơn là không khí lạnh lẽo với những đứa ở ghép mỗi đứa một quê nơi phòng trọ.
Khi cuộc tình đầu chóng vánh đi qua, tôi không bị mất mát hay thiệt thòi nhiều về thể xác và tinh thần như nhiều bạn nữ khác. Người ấy thương yêu tôi và đối xử tốt với tôi, tôi làm mọi việc hoàn toàn tự nguyện. Nhưng tôi thật sự mệt mỏi và hối hận. Nỗi mệt mỏi làm tôi chán chường, đôi khi cảm giác chua chát. Tôi chán yêu và khi nghĩ lại quá khứ luôn thấy k.hinh t.hường chính mình. Khi ta không thể tôn trọng chính bản thân ta, đó thực sự là bi kịch.
Cuối cùng, tôi khẳng định: “yêu nhanh sống thoáng” thì chín mươi phần trăm sẽ không đến được với nhau và chỉ gây ra nhiều tổn thương. Khi yêu quá nhanh chúng ta sẽ không thể đủ thời gian để nhìn nhận trọn vẹn về một con người và nhìn nhận trọn vẹn tình cảm của chúng ta. Nếu thời gian quay lại chắc chắn tôi sẽ sống chậm hơn, chín chắn hơn.
Theo Vietnamnet
Đàn ông c.hết vì “c.hém gió”
Khi căn bệnh "chém gió" như thứ virus lây lan quá mạnh, đã gây ra nhiều "tai nạn" đáng tiếc cho đàn ông.
Chưa thấy "miếng" nhưng đầy tai tiếng
Gần Tết mà không khí gia đình anh Thanh Phong căng thẳng như sắp nổ tung. Chiếc đơn ly dị được vợ anh in hẳn 10 bản để khắp phòng ngủ, phòng khách, trong bếp. Năm nay chắc anh mất Tết chỉ vì cái miệng "chém gió thành bão".
Tất cả chỉ bắt nguồn từ "thú vui" thích khoe thành tích nhất là liên quan tới lĩnh vực "gái gú" của đàn ông. Anh Thanh Phong cũng không ngoại lệ. Ngoài "chém gió" tưng bừng khoe thành tích ngoài hàng cà phê, hàng bia thì anh Phong còn "tiện tay" "nổ" trên Facebook. Tất nhiên không tới mức khoe phô trương nhưng phần chat với mấy ông bạn thì tưng bừng.
"Trưa hôm nọ mới "chén" được em ngon lắm", "Mấy em rau sạch rủ đi nhà nghỉ chả khó lắm"... Hai ông đàn ông cứ "thêm tí mắm, tí muối" để thể hiện "bản lĩnh" đàn ông thời nay.
Mọi chuyện sẽ chả c.hết ai nếu như anh Thanh Phong không vào facebook bằng iPad của vợ lại vội nhận lời đi nhậu mà quên thoát tài khoản. Thế là những dòng chat "sặc mùi chiến công" tình trường làm cô vợ hoa mắt, "tăng xông". Những dòng chat chính là bằng chứng chống lại mọi sự tử tế của anh trước "tòa án" mà thẩm phán kiêm nguyên đơn đầy những lời b.uộc t.ội cay nghiệt nhất.
Mang cả n.hân c.hứng cho cái "buổi trưa hôm nọ" thực ra đang chén thịt chó với ông bạn chí cốt ở hàng Chiếu Hoa chứ không phải nhà nghỉ nhưng lời nói phát ra rồi đâu dễ xí xóa. Sự thực là anh Thanh Phong là "thể loại" "được cái mồm" chứ những người xung quanh chưa ai thấy anh lằng nhằng với các "em út" bao giờ.
Cứ chat vài câu là khắc có "hàng"
Cũng chỉ phải cái tật vui miệng "chém gió" mà anh Duy Trường đang khóc dở mếu dở khi cô vợ trẻ vác bụng bầu 7 tháng giận dỗi bỏ về nhà mẹ đẻ hai tuần nay. Chuyện bắt đầu từ một cuộc rượu la đà của hai ông. Người ta cứ bảo hai mụ đàn bà với một con vịt là thành cái chợ nhưng hai ông đàn ông với một chai rượu cũng thành cái chợ.
Nhân chuyến công tác Hà Nội, ông bạn nối khố của anh Duy Trường ghé qua nhà anh để gặp gỡ, hàn huyên. Lâu không gặp bạn cũ, anh Trường mới sắp một bàn nhậu rồi nói vợ về nhà ngoại cách nhà 200m ngủ cho đỡ mệt còn để hai anh ngủ giao lưu, buôn chuyện.
Chén chú, chén anh một hồi hết gần 2 chai vodka, hai ông đàn ông bắt đầu nói nhảm. Hết chuyện ngày xưa, chuyện ngày nay, giờ tới "chuyện ấy". Anh bạn đùa: "Khổ thân giai mới lấy vợ mà phải "nhịn" 7 tháng nay vì vợ mang bầu".
Anh Trường nửa đùa nửa thật vội thanh minh với bạn: "Cũng không tới nỗi phải nhịn vì giờ kiếm "hàng" rất đơn giản, chỉ cần lên mạng chát vài câu là có ngay. Các em trên đó dễ dãi lắm...".
Đúng đoạn cao trào thì vợ ôm bụng bầu 7 tháng to ngật ngưỡng, mặt tím tái bước vào. Dù ngà ngà rượu nhưng trước ánh mắt kinh hoàng của vợ, anh Trường tỉnh cả người vì biết đã "gây chuyện". Anh vội chống cháy với ông bạn thân nhưng thực chất là với vợ: "Đấy là tao nghe mấy thằng bé cùng phòng nói thế thôi, không biết sự thực thế nào".
Số anh hôm đó đúng là không may, đang đoạn cao trào thì vợ quay về nhà lấy điện thoại bỏ quên trong phòng ngủ. Hóa ra bà bầu đứng ngoài cửa nghe thấy hết, tới đoạn không chịu nổi thì lao thẳng vào nhà.
Hậu quả sau bữa rượu đó là anh "lãnh đủ" với những ngày chất vấn bằng cả cái bụng bầu 7 tháng và nước mắt như mưa của vợ. Anh có nói gì vợ cũng không tin, bảo anh léng phéng bên ngoài lúc vợ có bầu. Anh bị vợ trao cho đủ "danh hiệu" "người đàn ông tồi tệ", "người đàn ông xấu xa" nhất.
Vợ càng nói anh càng thanh mình thì càng khiến mọi việc mất kiểm soát. Theo như lời làm chứng của bạn bè, đồng nghiệp thì anh dù rất đàn ông nhưng tính tới thời điểm này vẫn chung thủy tuyệt đối. Nhưng người quan trọng nhất là vợ anh thì không chịu tin, còn đòi viết đơn li dị.
Hậu quả là anh Trường mất bình tĩnh quát vợ "đang bầu bí thế này chả ai xử cho li dị đâu mà đòi viết đơn". Sau câu nói đó, vợ anh thu dọn đồ về thẳng nhà ngoại mặc cho chồng xin lỗi. Cứ tình hình này năm nay anh chính thức mất Tết.
Theo VNE
T.iền bạc chỉ là chuyện vặt? Mấy ngày nay em lo sốt vó anh biết không? Trong nhà hiện chỉ còn không đến hai triệu. Hai triệu nghe thì nhiều, nhưng đi chợ chỉ vài bữa, đóng hóa đơn t.iền điện, t.iền nước là hết vèo. Đó là chưa kể món nợ hơn 20 triệu mình đã mượn của người thân, bạn bè. Nhiều người đã đ.ánh tiếng với...