Sao em nói nhiều thế nhỉ?
Anh đâu có nhớ em. Anh cũng không yêu em. Người ta bảo đàn ông no xôi chán chè xong sẽ giở mặt, quá đúng!
Trong lúc cà phê sáng nay, tôi đọc được trên báo một thông tin rất thú vị: Ở Mỹ người ta đã nghiên cứu và chỉ ra rằng phụ nữ nói khoảng 20 ngàn từ mỗi ngày, trong khi đàn ông chỉ bật ra có 7 ngàn từ! Đó rất có thể là lý do mà đàn ông chúng tôi khi cáu tiết lên vẫn hay quát các nàng thơ của mình: Sao em nói nhiều thế nhỉ?
Gấp 3 lần. Không hiểu phụ nữ có thể nói gì để tiêu hết 20 ngàn từ mỗi ngày?
Tôi nói thế không phải để chỉ trích hay lên án việc phung phí từ ngữ của các bạn Cáo đâu nhé! Ngược lại, tôi đang cố lí giải trong hòa bình một trong những điều dễ thổi bùng lên ngọn lửa chiến tranh nhất giữa đàn ông và đàn bà. Ngay cả khi hành động này rốt cục chỉ mang tính tự thuyết phục bản thân là chính. Bởi vì tính từ sáng nay đổ về trước, tôi rất hay cáu kỉnh khi bị nàng thẩm vấn. Nhiều khi là thẩm vấn suốt ngày đêm, kể cả thời gian 8 tiếng đi làm, kể cả ngay khi mồ hôi vẫn còn đầm đìa sau giây phút thăng hoa rực rỡ. Chú thích khái niệm thẩm vấn: Những câu hỏi dồn dập mang tính áp đặt, có mục đích hoặc không có mục đích, để đạt kết quả cuối cùng là câu trả lời mà người thẩm vấn cho là đúng. Quan trọng là người hỏi cho là trả lời đúng, chứ chưa chắc đã là sự thật.
Ví dụ thế này:
“Anh ơi em nhớ anh!” – Nàng nói nhỏ khi cơ thể như con mèo run rẩy vẫn đang nằm gọn gàng trong lòng tôi.
Tôi không thể nói dối được. Tôi cũng nhớ nàng, nhưng cóc phải lúc này. Chú thích định nghĩa nỗi nhớ: Là trạng thái tình cảm của người này với một người khác không đồng thời xuất hiện trong cùng một khoảng không gian và thời gian. Tóm lại là không thể có chuyện nhớ nhung khi da thịt gần nhau sát sàn sạt thế này được.
Nên tôi cứ nằm im.
“Anh không nhớ em à?” – Lần này nàng bắt đầu ngước lên. Còn tôi tìm cách lẩn tránh ánh mắt ấy bằng cách giả vờ nhắm mắt buồn ngủ.
“Không. Sao mà nhớ lúc này được” – Tôi đáp.
“Em nhớ anh cả lúc ở cạnh anh, vì em yêu anh. Còn anh chỉ nhớ em lúc muốn abcxyz, và yêu em khi đang abcxyz thôi, đúng không?” – Nét mặt nàng sa sầm, nàng tự mở to volume.
“Không đúng” – Tôi cự cãi, nhưng không biết nói lại thế nào cho “đúng”, đành chỉ thốt ra được hai từ này.
“Thôi đi” - Lần này nàng đã quay lưng lại phái tôi – “Anh đâu có nhớ em. Anh cũng không yêu em. Người ta bảo đàn ông no xôi chán chè xong sẽ giở mặt, quá đúng!”.
Video đang HOT
Tôi xoa xoa lưng nàng: “Anh yêu em mà, đừng thế!”.
“Vậy sao anh không nhớ em?”
“Vì em đang ở ngay đây, sao mà anh nhớ được?”
“…”
“Ừ, anh nhớ em mà”
“Nói dối!”
Câu cuối cùng nàng chỉ quẳng vào mặt tôi hai từ đó rồi im lặng suốt buổi, mặt thì xị ra. Về góc độ tâm lí mà nói, chắc chắn nàng dỗi. Còn nhìn từ khía cạnh khoa học, hẳn nàng cảm thấy đã xài đủ số lượng từ vựng của ngày hôm đó rồi. Nếu lúc đó, tôi đã biết rằng phụ nữ buộc phải nói rất nhiều để tiêu bằng hết 20 ngàn từ thì tôi đã dễ dàng nuốt trôi được cục tức thấy mình như con mèo béo ú ngốc nghếch bị người ta cầm miếng thịt dụ dỗ nhảy lên nhảy xuống.
Không thể có chuyện nhớ nhung khi hai người đang ở sát bên nhau (Ảnh minh họa)
Bi kịch lớn nhất của phụ nữ là phải cố gắng dùng hết ngần ấy từ nên buộc lòng phải nói ra những thứ hết sức vô nghĩa, không có mục đích ý nghĩa và sau đó tự làm mình mệt đầu óc. Chẳng khác nào họ thích thú với việc tự cầm roi quất vào mông mình mỗi ngày.
Giá trị thông tin hằng ngày, chẳng phải chỉ 7 ngàn từ là đủ hay sao? Thậm chí 7 ngàn vẫn là con số quá xông xênh. Vòng bụng càng to, vòng đời càng ngắn. Mà nói nhiều cũng làm vòng 2 to ra – điều này khoa học không dám chứng minh, nhưng thực tế này không thể chối cãi. Đấy là lí do em đổ xô đi tập tành giảm eo, sau 6 tháng, chẳng có kích cỡ nào thay đổi.
Hồi mới yêu, có lần nàng bảo tôi không quan tâm nàng. Tôi hỏi vì sao lại nói thế. Nàng bảo, chẳng thấy anh hỏi han thêm chuyện gia đình em, mặc dù em đã tâm sự rằng gia đình em không suôn sẻ như nhà người ta. Sau đấy không thấy anh hỏi thêm bố em làm gì, mẹ em làm gì, anh chị em làm gì, gia cảnh ra sao, vì sao không suôn sẻ. Toàn thấy anh nói anh yêu em, anh nhớ em, hôm nay em mặc đẹp thế, mùi quyến rũ thế. Nghĩa là sự quan tâm của anh nó vô cùng bề mặt. Hình như anh chỉ chăm chăm vào ngoại hình em chú không cần biết em ra sao, em nghĩ gì. Có vẻ anh chỉ cần tim hiểu chiều sâu cơ thể em chứ tâm hồn em nông sâu ra sao, anh bỏ qua.
Phen đấy chúng tôi suýt chút nữa thì tan. Nàng không tin khi tôi giải thích rằng đàn ông không có thói quen tọc mạch như thế. Không hỏi vì nghĩ rằng em không muốn nói thêm về chuyện không vui, sau này từ từ tìm hiểu cũng đâu có muộn. Ai mà biết là em dừng lại để chờ được hỏi. Đàn ông vốn đã sợ bị vặn vẹo, chả lẽ chính mình lại học tập cái thói đàn bà ấy. Cuối cùng thì nàng cũng tha thứ cho tôi. Và tôi chấp nhận sự tha thứ ấy. Mặc dù thâm tâm nàng vẫn ấm ức mãi. Còn tôi cũng không thể nào nghĩ thoáng ra được rằng, muốn yêu nàng, tôi nên nữ tính hơn một chút, ít ra là ở cường độ đặt câu hỏi.
Trong cuốn “ Tại sao đàn ông chẳng biết gì hết và phụ nữ luôn cần thêm giày?”, cuốn sách best seller về giới tính đã được dịch ra 17 thứ tiếng, hai tác giả Barbara và Allan Pease có nhắc đến nỗi sợ hãi của đàn ông trước những câu hỏi luôn tưởng như vô hại mà người phụ nữ của anh ta bắt anh ta phải trả lời mỗi ngày. “Anh ta không hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra? Tại sao lại có tiếng súng khi thế giới đang hòa bình? Tại sao phải nướng cả một con cừu lên trong khi bữa sáng chỉ cần hai miếng bánh mỳ và một lát bơ? Tại sao phụ nữ cần phải mua thêm giày mới trong khi cả tủ giày vẫn còn ngồn ngộn?”. Kết luận: Có những chuyện chỉ phụ nữ mới có thể lí giải chứ đàn ông không quan tâm, mà vì anh ta cảm thấy không cần thiết. Chú ý: Nếu anh ta phát ngôn ra ba từ “không cần thiết”, phụ nữ sẽ chẳng ngại gì tự nội suy hàm ý của câu trả lời này là anh ta đang có ý nói, đối với anh ta, mình cũng được liệt vào hạng không cần thiết.
Rắc rối và phức tạp thế đấy, nhưng để sống và tồn tại được tình yêu, phụ nữ vẫn chẳng thể nào ngừng đặt câu hỏi và chờ đợi đàn ông trả lời, dù đôi khi câu trả lời sai còn tai hại gấp mấy lần sự im lặng. Ví dụ như câu chuyện vui này tôi đọc được trên mạng:
“Sắp đến ngày sinh nhật bà xã. Buổi sáng hôm ấy nàng thủ thỉ:
Đêm qua em nằm mơ thấy sinh nhật có người tặng cho một đôi bông tai kim cương nhỏ xíu mà tinh tế. Có năm cánh hoa mai đẹp thiệt đẹp. Giống hệt cái mà hôm trước bọn mình thấy trong Diamond store. Không hiểu đấy là điềm báo gì anh nhỉ?
Ngày sinh nhật, tôi thực hiện ước muốn của nàng. Tôi ra tiệm sách mua tặng nàng cuốn “Đoán điềm giải mộng”. Bà xã tôi thích quá, ôm cuốn đó đọc suốt ngày, chẳng đoái hoài gì đến tôi. Nàng thích đến mức cả tháng sau đó chỉ đọc sách, chẳng cho tôi đụng vào người”.
Thú thật là tôi thấy câu chuyện chẳng có gì vui, vì nó hơi đúng. Tư duy của đàn ông đơn giản, phụ nữ thử thách nó bằng một câu hỏi cần vận dụng cả mớ lí thuyết triết học biện chứng để trả lời, cuối cùng cả hai đều thiệt hại to lớn. Tôi kể câu chuyện này cho nàng, bảo, để anh kể em nghe, có chuyện này buồn cười lắm. Nghe xong, nàng hỏi: Theo anh thì chuyện này mắc cười ở chỗ nào? Tôi cười ha hả, em đùa anh à, thằng cha này quá ngu, thời buổi này ai còn đi mua sách cho loại đó, cứ google một phát là xong chứ gì nữa.
Thế là nàng cũng dỗi tôi. 20 ngàn từ hôm đó mới hết có 5 ngàn. Ai mà hiểu nổi chứ? Tôi là đàn ông, đâu thể nào tự hiểu nổi những gì phụ nữ nghĩ đàn ông phải tự hiểu?
Có phải vì thế mà phụ nữ phải nói nhiều hơn, hỏi nhiều hơn để giải quyết sự chậm hiểu của đàn ông không? Hmm, có thể lắm!
Theo 24h
Yêu người cũ của bạn thân
Tôi đã có một mối tình rất đẹp suốt 7 năm qua... nhưng cho đến khi gặp em trong đám cưới của bạn thân mình, tôi đã không thể kìm nén được lòng mình nữa...
Có thể nói, tôi là một người đàn ông thành đạt và có người yêu vừa giỏi giang, vừa xinh đẹp. Tôi luôn bận rộn với công việc của mình và thời gian ít ỏi còn lại thì đã dành hết cho người yêu của mình.
Tôi vốn nghĩ rằng, không ai có thể thay thế được em vì tôi rất khó để rung động trước một người phụ nữ nào khác. Vậy mà giờ đây, tôi đang hoang mang với chính tình cảm của mình, tôi không biết phải làm gì để quên đi hình ảnh cô ấy, người con gái đang từng ngày từng giờ xâm chiếm tâm trí tôi. Và hôm nay, tôi viết lên những dòng suy nghĩ này mong nhận được lời khuyên từ các bạn độc giả. Tôi xin chân thành cám ơn!
Nếu nói chúng tôi là bạn thì chưa đúng nghĩa vì suốt bao nhiêu năm tôi chưa từng biết mặt em. Nhưng tôi đã cùng em chia sẻ những cảm xúc vui buồn và cho em những lời khuyên khi em và bạn thân của tôi giận nhau. Có thể mọi người sẽ cảm thấy nực cười vì đúng như vậy!
Em là người yêu của bạn tôi, vậy mà một thằng bạn thân như tôi cũng chưa một lần được biết đến. Họ yêu nhau, một mối tình cách trở cả không gian và thời gian, bạn tôi ra trường và công tác tại đơn vị còn em, em cũng trở về nhà và thực hiện ước mơ trở thành cô giáo của mình. Hai người hai nơi, tình cảm dần phai nhạt và họ chia tay nhau...
Ngày ấy em khóc thật nhiều vì tôi biết, chia tay là điều em chưa từng nghĩ tới. Rồi hằng đêm, tôi tình nguyện thức trắng cùng em chỉ để lắng nghe em nói. Tuy chưa một lần trực tiếp đối điện nhưng tôi cảm thương em lắm.
Bạn tôi ra đi, em chưa một lần trách mắng mà luôn nhận lấy hết lỗi về mình... em buồn lắm nhưng em luôn cười, em yếu đuối nhưng không bi lụy... Đâu đó, thỉnh thoảng tôi cũng lờ mờ hình dung hình dáng em... và trái tim một thằng đàn ông như tôi đôi lúc thổn thức khi nghe thấy giọng nói ấy. Sao nó ấm áp và có một sức hút đến lạ kỳ!?
Nỗi nhớ em đang từng ngày, từng giờ xâm chiếm tâm can tôi! (Ảnh minh họa)
Rồi gần suốt hai năm tiếp sau đó, tôi và em gần như không liên lạc nữa, điều đó là tất nhiên thôi vì bây giờ em không còn là người yêu của bạn tôi nữa, không còn giận hờn để cần đến một cầu nối như tôi. Và hôm nay, tôi được gặp em trong một hoàn cảnh đau lòng này.
Em đến dự đám cưới của bạn tôi (người yêu cũ của em)... mọi ánh mắt đang đổ dồn hết về phía em với thái độ dò xét. Họ í ới bàn tán một điều gì đó cùng với thái độ lúng túng của cậu bạn tôi khi nhìn em và tôi lờ mờ biết được, đó chính là em.
Em không xinh đẹp, không sắc sảo nhưng chẳng hiểu vì sao tôi luôn ấp úng trước em. Em không lộng lẫy kiêu sa nhưng bù lại, em sở hữu mái tóc dài và đen mượt, vóc dáng cùng với chiếc đầm em đang mặc càng tôn lên vẽ nữ tính của mình. Khi đó, tôi quên mất mình đã có người yêu, quên mất rằng, mình là bạn thân của người đã bỏ rơi em... và ngay lúc đó, khi nhìn thấy em, tôi chỉ muốn chạy đến ôm chầm lấy em, muốn chia sẻ, muốn bù đắp cho em. Tôi thương em nhiều lắm! Một người con gái có trái tim nhân hậu và giàu lòng vị tha.
Em cúi chào tôi ra về, lời nói lịch sự và lễ phép vô cùng! Tôi thầm ước giá như và giá như tôi có thể yêu em, có thể đến bên cạnh em, nghe em nói nhiều hơn... suốt ngày suốt đêm tôi cũng không chán.
Tôi lại quay sang cậu bạn như có ý hờn trách thay cho em: " Mày có phúc mà không biết hưởng,mày biết không?". Cậu ta nhìn tôi im lặng không nói gì.
Tôi ra về mang theo hình ảnh của em. Tôi nhớ lắm ánh mắt ấy, nụ cười ấy, vóc dáng, mái tóc... tất cả tất cả cứ dần xâm chiếm đầu óc tôi. Tôi không thể tập trung làm việc... tôi nhớ em!
Rồi một ngày, một tuần tôi không kìm nén được nữa. Tôi muốn nghe thấy giọng nói em, muốn được biết tâm trạng của em, muốn hỏi han và quan tâm em. Tôi lấy hết can đảm và gọi cho em. Cuộc nói chuyện ấy tôi chỉ muốn kéo dài suốt đêm.
Và đến hôm nay tôi muốn nói với em rằng, "Tôi nhớ em! Tôi yêu em!" nhưng tôi không thể... tôi còn người yêu tôi, mối tình đầu 7 năm tôi đã bao công vun vén, tôi sẽ làm tổn thương cô ấy, người mà tôi từng nghĩ sẽ cùng cô ấy đi hết quãng đường đời. Tôi thương và trân trọng người yêu mình... nhưng nỗi nhớ em đang từng ngày, từng giờ hạnh hạ và dằn vặt tôi.
Tôi phải làm sao đây để quên em đi bóng hình em?
Theo Bưu Điện Việt Nam
Nếu anh có nhu cầu, em sẽ "cho" Em lại về Hà Nội công tác, lại gọi cho tôi, em còn đùa: "Nếu anh có nhu cầu, em sẽ "cho" để bù lại những gì anh chưa được ở em". Tôi và em yêu nhau từ thời còn ngây thơ và đã trao cho nhau rất nhiều, nhưng chưa phải tất cả. Ngày đó, vì "nghe trộm" được lời người lớn...