Sao em nỡ lòng đánh đổi tình yêu lấy những giây phút “say nắng”
Trước đây đã từng đọc rất nhiều bài viết của những bạn bị vướng tình tay ba, nhưng khi ở trong cuộc mới thấy đau làm sao. Và hôm nay khi viết những dòng tâm sự này lòng em đang rất đau đớn.
Em năm nay 22 tuổi, bạn gái em 24 tuổi. Tuy ở xa nhau 80 km nhưng hàng tuần em đều không quản đường xa để xuống thăm. Tình yêu của tụi em kéo dài được 1 năm rưỡi, khoảng thời gian đầu rất êm đềm hạnh phúc như bao mối tình. Bạn gái em là người chững chạc trong giao tiếp, suy nghĩ cũng như hành động. Yêu và quen cô ấy, em tiến bộ hơn rất nhiều. Nhưng khoảng nửa năm trở lại, từ khi mẹ cô ấy về Việt Nam ở chơi 5 tháng đã tạo không ít áp lực lên đầu cô ấy. Bố cô ấy là người vô cùng gia trưởng độc đoán, nên suốt ngày không khí trong nhà cực kỳ nặng nề mà mỗi người trong gia đình có nhiệm vụ phải mang một mặt nạ cười để không làm mích lòng người đàn ông kia!
Vì quá bức bách, nên ngày ngày mẹ cô ấy đều chì chiết, nhiết móc. Mỗi tối cô đều tâm sự với em nhưng theo lời cô kể thì vẫn chưa đủ, chưa thỏa mãn!! Và cô ấy tìm cách quên bằng cách lên mạng chat chit, làm quen thật nhiều bạn cùng giới, lẫn khác giới. Và trong số đó, cô ấy đã say nắng 1 người. Họ vẫn chưa gặp mặt nhau, hắn ta biết cô ấy có người yêu nhưng vẫn 1 mực đeo bám, còn bạn gái em thì “ko tìm nhưng tạo cơ hội cho người ấy tìm”.
Em đã làm hết tất cả từ bắt gặp, tới tha thứ, mềm nắn rắn buông, lạc mềm buộc chặt nhưng dường như chỉ là số không. Bởi vì người mấu chốt là bạn gái của em. Thật sự em rất buồn. Em rất yêu thương cô ấy, thậm chí yêu hơn cả ban thân mình. Cô ấy muốn gì em cũng đáp ứng, thích gì em cũng chiều, em chưa từng làm một việc gì có lỗi với cô ấy. Vậy mà tại sao cô ấy làm vậy với em?
Cô ấy không nói chia tay, nhưng luôn tìm cách trì hoãn, nói chuyện với em thì lạnh lùng, nhưng có quan tâm em, nhưng em biết sự quan tâm ấy chỉ là gượng ép. Em đã nhận thấy điều đó, nên mặc dù rất yêu nhưng em không khụy lụy, van xin. Em là người chủ động chia tay bởi vì em chịu đựng chuyện say nắng này đã hơn 3 tháng rồi chị ạ! Mặc dù họ chưa gặp nhau vì người kia ở xa nhưng hầu như không thể tách rời họ ra và lúc này sự hiện diện của em chỉ là 1 sự chướng tai gai mắt mà thôi!
Vì em vẫn còn nghĩ tới cô ấy nhưng trong nỗi buồn êm đềm chứ không phải sự đau đớn vì em biết mình khổ nhưng bên kia người ta có lẽ đang hạnh phúc với ai kia phương xa (Ảnh minh họa).
Cô ấy đã thú nhận với một người bạn thân của tụi em rằng không còn tình cảm với em nhiều nhưng không đủ can đảm để nói ra. Nhưng chỉ mới tháng trước cô ấy và em rất mặn nồng, cô ấy còn nói sẽ yêu em suốt đời! Hay chỉ là lời nói gió bay? Em rất yêu cô ấy, nhưng em không thể nào cầu xin tình yêu của một người muốn ra đi, bởi vì em vẫn đủ tỉnh táo để giữ gìn sự tự tôn của mình!
Chị hãy cho em biết quyết định của em đúng đắn nhất bây giờ là làm gì? Chúng em im lặng tới nay đã gần một tuần rồi và cô ấy cũng không nhắn tin hay gọi điện gì cho em. Chẳng lẽ tình cảm một năm rưỡi, có với nhau biết bao kỷ niệm mà người ta có thể quên nhanh chóng như vậy sao? Hãy giúp em tháo gỡ khúc mắt trong lòng? Vì em vẫn còn nghĩ tới cô ấy nhưng trong nỗi buồn êm đềm chứ không phải sự đau đớn vì em biết mình khổ nhưng bên kia người ta có lẽ đang hạnh phúc với ai kia phương xa! Lúc này, em chỉ biết sống tốt sống vui là cách duy nhất để cô ấy thấy và hối hận nhưng em vẫn nhớ cô ấy rất nhiều.
Giờ em phải làm sao? Em hi vọng chị sẽ nói ra được tâm tư của em, hi vọng chị hiểu em bởi vì em không thể nào tâm sự cùng ai. Cám ơn chị đã lắng nghe em, cám ơn chị nhiều lắm. Chúc chị ngày càng sâu sắc hơn, xinh đẹp hơn, khỏe mạnh hơn để có thể gỡ rối tơ lòng cho thật nhiều độc giả hâm mộ chị!
Video đang HOT
Chuyên gia Tư vấn trả lời:
Việc bạn gái bị áp lực gia đình đã gây ra những ảnh hưởng tiêu cực cho cô ấy. Em cũng rất hiểu và thương cô ấy, cũng đã giúp cô ấy rất nhiều để có thể vượt qua khó khăn đó. Tuy nhiên, ai cũng có những áp lực riêng của mình, chứ không mình cô ấy. Em yêu cô ấy nên em muốn che trở cho cô ấy là điều đương nhiên và không có gì là bất ngờ. Nhưng yêu thương cũng có nhiều cách và cách che chở cô ấy như một đưa trẻ không phải là cách tốt nhất cho cô ấy đâu em trai nhé. Thay vào đó em hãy cho cô ấy biết cách đối mặt và xử lý khó khăn chứ không phải lẩn trốn và biến nguười khác thành “nơi xả tress” của mình như cô ấy đã và đang làm.
Có rất nhiều cặp đôi đã đi đến được hạnh phúc nhờ các phương tiện hiện đại như điện thoại, mạng xã hội,… Nhưng để đi đến hạnh phsuc đó thì trước sau gì thì nó cũng nên được trở về với thực tế, tức là hai người phải gặp gỡ và tìm hiểu nhau ở ngoài đời thực. Hơn nữa “biết người, biết mặt chứ ai biết lòng” huống hồ là giữa cô ấy và người con trai kia đến gặp mặt còn chưa từng gặp. Tuy nhiên qua biểu hiện của cô ấy thì có thể nhận thấy đúng là cô ấy có tình cảm với người kia nhưng nó chưa chắc là tình yêu, bởi rất có thể cô ấy đang cần một chỗ dựa hơn là một người bạn trai chân chật. Như tình trạng hiện nay thì em vẫn là người yêu cô ấy nhưng em cũng không thể can thiệp quá sâu vào đời sống của cô ấy được. Bởi cuộc sống đó là của cô ấy và cô ấy phải làm chủ nó. Việc em có thể làm là khuyên giải và phân tích cho cô ấy hiểu, còn lựa chọn con đường nào, sống như thế nào hoàn toàn phụ thuộc vào người yêu của em.
Chuyện của hai em sau này sẽ ra sao không phải chỉ phụ thuộc vào mình em mà còn phụ thuộc vào cô ấy. Hiện nay tuy bề ngoài cô ấy vẫn chưa nói chia tay với em nhưng trong lòng cô ấy lại không còn nhiều hình bóng của em nữa. Mặc dù em biết điều này, nhưng căn bản là em vẫn còn yêu, còn mong chờ vào tình cảm này nên chưa thể chấm dứt hoàn toàn và vẫn nuôi hy vọng vào chuyện tình này.
Chị hiểu rằng chia tay và quên đi người mình hết mực yêu thương không phải là điều dễ, nhất là đối với một ng trọng tình trọng nghĩa như em. Nhưng con đường này trước sau cũng phải đi, tổn thương trước sau cũng phải nhận. Khi đã cho nhau thời gian nhất định nếu cô ấy vẫn không thay đổi thì em hãy là người chủ động dừng lại sớm để giảm bớt đau thương và cũng nhanh lành vết thương đó hơn?
Đây là thời điểm có lẽ cơn say nắng của cô ấy đang ở “đình” chính vì vậy những can thiệp hay khuyên răn của em sẽ ít có tác dụng và đôi khi khiến cô ấy xa em hơn, vì vậy việc dành cho nhau một khoảng lặng để cả hai nhìn nhận lại tình cảm của mình lại là điều cần thiết. Cô ấy sẽ thấy được khi không có em bên cạnh cuộc sống sẽ “thiếu hụt” ra sao, cô ấy sẽ mất đi chỗ dựa thân thiết như thế nào, bản thân em cũng sẽ cảm nhận được tình cảm của mình có đủ lớn để chấp nhận sự trở lại của cô ấy hay em có thể vẫn sống vui vẻ với nhiều mục tiêu khác nhau trong cuộc sống nếu không có người ấy bên cạnh.
Chính vì vậy em hãy luôn biết rằng hãy biết trân trọng chính bản thân cũng như tình cảm của chính minh thì người khác mới có thể yêu và thực sự trân trọng tình cảm của em đối với họ. Nếu như tình cảm nơi cô ấy đã không còn là tình yêu và nó được thay thế bằng tình thương thì tôi nghĩ rằng chắc chắn em cũng sẽ không cần thứ tình thương này. Nếu trong trường hợp cô ấy không nói lời chia tay vì không đủ can đảm, vì cảm thấy thương em.
Nhưng vốn dĩ tình yêu đã hết thì cũng không lưu luyến, chưa kể có thể việc “nhùng nhằng” như này sẽ chỉ khiến hai em khó xử, em lại đau khổ còn cô ấy lại có quyền được tham lam, được dựa dẫm vào người khác. Vì vậy em nên nói chuyện thẳng thắn với cô ấy và giải quyết mọi chuyện triệt để. Nếu yêu em thì phải dừng lại mối quan hệ tình cảm với người con trai kia còn nếu không yêu thì phải chia tay. Đây cũng là cách để em cũng như cô ấy thể hiện được sự tôn trọng của mình với tình yêu và với chính cảm xúc trong các em.
Tình yêu phải đúng là tình yêu, tức là không làm ảnh hưởng đến người mình yêu, niềm vui của đối phương chính là hạnh phúc của bản thân mình. Một khi nó đến và thuộc về em thì dù em không giữ thì nó vẫn luôn bên em còn ngược lại, nếu tình yêu đó đã không thuộc về em thì em níu kéo, giữ gìn cũng không thể bền lâu. Hãy mạnh mẽ để vượt qua khó khăn này em nhé.
Theo VNE
Vợ cho tôi tiền đi 'chơi gái'
Chúng tôi lấy nhau vì tình yêu. Mọi thứ tốt đẹp, tình cảm mặn nồng, hai gia đình đồng ý tán thành chuyện chúng tôi ngay từ khi dẫn nhau về ra mắt. Nhưng...
Cuộc sống vợ chồng không màu hồng như tôi nghĩ...
Ban đầu, nói chung, bố mẹ hai bên không phản ứng gì, tất cả đều yêu thương chiều chuộng tôi.
Tôi cũng yêu thương, lo lắng cho vợ rất nhiều. Khi yêu nhau thì tôi chiều chuộng, còn khi về làm vợ chồng, tôi vẫn không hết lãng mạn, lúc nào cũng chiều theo sở thích của vợ.
Vợ tôi là một người rất tốt, hiền lành, ngoan ngoãn. Thú thực là tôi rất mê cô ấy, mê ngay từ cái nhìn đầu, tiên, mê cả ánh mắt, nụ cười và đặc biệt là lối ứng xử của vợ. Là một người học cao nên vợ lúc nào cũng rất điềm tĩnh trong mọi vấn đề. Có nhiều lần tôi nóng giận, vợ từ từ phân bua và biến tôi thành một kẻ thua cuộc tâm đầu ý hợp. Nói chung, tôi không thể không dành những lời có cánh cho vợ.
Hai đứa yêu thương nhau như vậy, lấy nhau về cố gắng đi làm kiếm tiền để không phụ lòng bố mẹ mình. Nói chung, hai vợ chồng tu chí, tính chuyện làm ăn, nhưng thời gian đó, chẳng may vợ lại mang bầu. Nói là chẳng may vì chúng tôi chưa tính chuyện sinh con, đang còn muốn từ từ để xây dựng gia đình, để lo kinh tế. Nhưng trót rồi nên chúng tôi cũng giữ lại để sinh. Và chúng tôi sinh ra một đứa con gái kháu khỉnh, nhìn rất đáng yêu.
Lâu dần, tôi lao vào công việc và đôi khi quên bẵng việc mình có gia đình. (Ảnh minh họa)
Thời gian đó, tôi lao vào làm việc nhiều gấp mấy lần trước với suy nghĩ, cố gắng kiếm thật nhiều tiền cho vợ con đỡ khổ. Tiền bạc tôi đưa hết cho vợ, hàng tháng lương cũng đưa cho vợ để cô ấy tiện chi tiêu. Tôi chỉ giữ lại một chút ít tiêu pha, nhậu nhẹt với anh em mà thôi.
Lâu dần, tôi lao vào công việc và đôi khi quên bẵng việc mình có gia đình. Tôi cứ để mặc vợ con ở nhà, tự lo cho nhau, hàng thán tôi đưa tiền và bảo vợ cần gì thì cứ chi tiêu thoải mái, không phải tiết kiệm. Những lúc như thế vợ tôi chỉ cười mà không nói gì. Tôi còn tưởng vợ thích như thế. Vì kinh nghiệm của mấy ông bạn đi trước truyền lại rằng, đàn bà thích quản ví tiền của chồng nên chỉ cần đưa tiền đầy đủ cho họ hàng tháng thì không phải lo gì chuyện khác bên ngoài cả.
Tôi cũng nghe theo lời họ nên cứ lao vào công việc và vẫn nhớ đưa tiền cho vợ đều đặn. Tôi quên hết tất cả những gì tôi cần làm cho vợ từ trước đến giờ. Tôi thậm chí còn lao vào gái gú, ngoại tình. Tôi nuôi hẳn cô bồ nhí theo kế sách của mấy anh em cùng làm.
Mấy ông này bảo, đời là mấy tí, có vợ rồi thì không thể chấm dứt được, nhất định phải chơi. Làm đàn ông là phải thế mới gọi là có bản lĩnh. Tôi cũng nghe theo lời họ thể hiện tí 'bản lĩnh' của mình. Tôi lao vào ăn chơi, gái gú liên miên và một lần, vợ tôi bắt gặp khi chúng tôi cùng nhau cười nói, ôm vai bá cổ vào nhà hàng nơi mà vợ tôi cũng ngồi tiếp khách ở đó. Tôi thật không ngờ là lại có sự trùng hợp như vậy dù tôi đã tìm một nhà hàng khá xa, để tránh tai mắt.
Sau lần ấy, vợ tôi bắt đầu trở thành con người khác. Vợ không còn bận tâm tới tôi nữa, đặc biệt là không đả động gì đến tôi, lãnh cảm với tôi, chỉ biết chăm chăm vào đứa con gái nhỏ. Tôi có nói gì, có làm gì vợ cũng mặc kệ, coi như không biết. Có hôm tôi cố tình đi tối ngày, thậm chí là tối không về nhà, thế mà vợ không thèm gọi cho tôi một cuộc điện thoại. Sáng hôm sau tôi thảng thốt vì chuyện đó. Về nhà hỏi vợ tại sao thì cô ấy bảo: "Anh muốn đi đâu em cũng không quản được anh, nên tốt nhất là không nên quản".
Nghe vợ nói vậy, tôi choáng. Bây giờ vợ còn đưa cả tiền cho tôi đi chơi gái, không lẽ ngoại tình một lần giờ lại có tội vậy sao? (Ảnh minh họa)
Lấy nhau mới được 2 năm, tôi không ngờ tình cảm vợ chồng mình lại đến lúc như thế này. Bây giờ, sau khi phát hiện tôi ngoại tình một lần, vợ càng ngày càng lạnh nhạt với tôi. Vợ sống như một cái bóng trong nhà, chỉ làm việc nhà nấu cơm nấu nước cho tôi rồi lại đi làm, tối về thì chơi với con nhỏ. Vợ chẳng màng gì tới người chồng như tôi cả.
Tôi vẫn đưa tiền cho vợ như trước, không rút bớt, không tăng lên vì mức lương của tôi cũng không tăng lên được nữa. Có hôm, tôi đi chơi bảo nhậu với anh em, phải đi khao mọi người, tôi bảo vợ đưa thêm tiền mà cô ấy vỗ vào tay tôi mà bảo: "Anh cầm lấy mà còn bo cho các em, thêm cái khoản ấy khá tốn kém đấy".
Nghe vợ nói vậy, tôi choáng. Bây giờ vợ còn đưa cả tiền cho tôi đi chơi gái, không lẽ ngoại tình một lần giờ lại có tội vậy sao? Trước đây, tôi đâu phải là hạng lăng nhăng gì, chỉ là lầm lỡ nhưng tôi đã thôi rồi, vậy tại sao vợ cứ thù hằn mãi, cứ đay nghiến tôi. Sống thế này thì nào giống vợ chồng. Biết rõ tất cả mọi chuyện là do tôi gây ra nhưng tôi đâu nghĩ vợ lại khiến tôi khó xử như vậy. Bây giờ tôi phải làm sao đây, thật tình tôi đau khổ lắm rồi. Tôi đã mong vợ tha thứ mà không được, vậy tôi phải làm gì đây?
Theo VNE
Gã chồng mạt hạng Chị cay đắng khi có một người chồng đốn mạt như vậy, thế mà trước đây chị từng tự hào có một người chồng hào hoa, phong độ... Thấy hắn đưa điện thoại cho cô con gái 12 tuổi nói: "Con bảo với bác Hà là bố đi ra ngoài bỏ điện thoại ở nhà nhé", chị không giữ được bình tĩnh quát...