‘Sao em lại khóc? Có bầu thì cưới lẹ rồi về đẻ sớm chứ lo gì’
Tôi nhắm mắt lấy hết can đảm rồi nói: “Em có thai rồi.” Chẳng hiểu vì sao nhưng nói xong tôi lại gục mặt xuống bàn khóc nức nở. Vậy mà sau đó anh làm tôi bất ngờ hơn.
Sau buổi tiệc tôi và anh có đi “tăng hai” cùng nhóm bạn. (Ảnh minh họa)
Dạo gần đây khi lên mục tâm sự tôi đọc được rất nhiều câu chuyện của các chị em về việc bị bạn trai trở mặt khi biết mình có bầu. Tôi thấy tức giận vô cùng và cũng coi thường những gã khốn nạn ấy, yếu hèn dám làm mà không dám nhận.
Là phụ nữ tôi cũng rất đồng cảm với các chị em vì trót yêu người không xứng đáng. Hơn ai hết tôi hiểu rõ những lo sợ thậm chí cả sự xấu hổ khi phải báo tin ấy với bạn trai của mình, vì tôi cũng là người từng ăn cơm trước kẻng.
Sau khi tốt nghiệp kế toán ra trường được hai năm, tôi vẫn không xin được việc làm đúng chuyên môn. Chán nản vì cứ phải chạy tới chạy lui xin việc nên tôi vào làm thu ngân cho một siêu thị. Mới đầu cũng vất vả và buồn chán nhưng thu nhập cũng khá, hơn sáu tháng làm nhân viên tập sự tôi được biên chế chính thức. Thời buổi này mà còn kén cá chọn canh gì nữa với lại cũng thương bố mẹ lo lắng cho mình nên tôi quyết định làm hẳn ở đây.
Những ngày làm việc tại siêu thị tôi gặp được anh, một nhân viên chuyển hàng của công ty cung cấp thực phẩm. Mới nhìn lần đầu, anh chẳng để lại cho tôi chút ấn tượng nào cả. Làn da thì đen rám nắng, đã vậy cứ im im chẳng cười nói gì, chỉ được mỗi việc là rất nhiệt tình.
Khi đã gặp vài lần, quen thân hơn, anh chủ động bắt chuyện với tôi. Anh nói chuyện rất thật thà và lúc đó tôi mới biết là anh mặc cảm với cuộc sống của mình nên không dám làm quen.
Nghe những gì anh chia sẻ tôi càng quý mến anh nhiều hơn. Chúng tôi nhận ra mình hợp nhau rất nhiều thứ từ quan điểm sống cho đến hoàn cảnh gia đình. Tình cảm anh dành cho tôi cũng giản dị như chính con người anh vậy.
Video đang HOT
Chỉ đơn giản là mua cho tôi chai dầu nóng vì biết tôi đứng cả ngày sẽ rất mỏi chân. Hay mang cơm trưa nhà nấu cho tôi vì biết tôi không thích ăn cơm quán. Chỉ như thế nhưng tôi có thể cảm nhận được tình cảm chân thành anh dành cho mình.
Quen nhau hơn 8 tháng nhưng bố mẹ hai bên đều chưa biết mặt vì tôi chưa có ý định kết hôn, tôi muốn giúp gia đình thêm vài năm nữa. Nhưng rồi kế hoạch của tôi bị thất bại khi có chuyện bất ngờ xảy ra.
Hôm siêu thị tổ chức kỉ niệm 5 năm, sau buổi tiệc tôi và anh có đi “tăng hai” cùng nhóm bạn. Chẳng biết vui quá hay sao nhưng cả hai lại uống quá chén và nảy sinh quan hệ với nhau.
Khi tỉnh dậy, tôi khá hoảng hốt. Tôi cũng chẳng phải là mẫu người quá truyền thống nhưng thế này thì đúng là dễ dãi và hư hỏng quá. Nghĩ vậy nên trong khi anh còn say ngủ, tôi lặng lẽ ra về như kẻ trộm. Sau lần ấy có lẽ anh sợ tôi ngại nên chẳng đá động gì, còn tôi thì xấu hổ nên cũng im luôn.
Cứ nghĩ chuyện sẽ qua, nào ngờ hơn tháng sau tôi phát hiện mình có thai. Tôi sợ đến phát khiếp, không phải sợ chuyện bầu bí mà sợ bố mẹ tôi. Nếu họ biết con gái không chồng mà chửa như tôi có lẽ đầu tiên họ sẽ cạo đầu rồi tống tôi ra đường mất.
Khi tỉnh dậy, tôi khá hoảng hốt. (Ảnh minh họa)
Suốt mấy ngày suy tính, tôi quyết định nói với bạn trai. Tôi cũng đã dự đoán nhiều tình huống, nếu giả như anh phủ nhận thì tôi sẽ đi bỏ cái thai, nếu không thì bỏ đi thật xa để tự nuôi con. Xem như đó là một bài học cho sự sai lầm của mình.
Ngồi trong quán tôi cứ ấp úng mãi, muốn mở miệng nhưng không được. Anh bảo tôi nói gì nói lẹ lên rồi còn về làm việc. Tôi nhắm mắt lấy hết can đảm rồi nói: “Em có thai rồi.” Chẳng hiểu vì sao nhưng nói xong tôi lại gục mặt xuống bàn khóc nức nở.
Vậy mà sau đó anh làm tôi bất ngờ hơn. Anh nạt tôi: “Sao em lại khóc? Có bầu thì cưới lẹ rồi về đẻ sớm chứ lo gì.” Nói xong anh cười hề hề làm tôi cũng không nhịn cười được. Miệng thì cười nhưng nước mắt nước mũi cứ tèm lem xấu hổ chết đi được.
Sau đó đám cưới của chúng tôi diễn ra chóng vánh trong sự háo hức của bố mẹ anh và có chút đe dọa của bố mẹ tôi. Nhưng mà không sao cả, hơn 6 năm nay, vợ chồng tôi vô cùng hạnh phúc với hai cháu gái.
Cuộc sống thì vẫn có người tốt chị em ạ, nên hãy cứ yêu và tin tưởng tình yêu của mình. Mong là chị em chúng mình mãi được hạnh phúc.
Theo Afamily
Có thai nhưng bị ruồng bỏ, tôi nhắm mắt lấy chồng khù khờ
Tôi biết làm điều ấy là độc ác và thất đức, nhưng thực sự tôi không nghĩ được gì lúc này nữa.
Ảnh minh họa
Tôi sinh ra ở một miền quê miền núi, ở xã tôi, chỉ đếm trên đầu ngón tay những người có ăn có học, còn đa phần chỉ học hết lớp 9, hết cấp 3 rồi lấy vợ lấy chồng.
Tôi đỗ đại học là niềm vinh dự không riêng gia đình mà cả họ hàng, lối xóm.
Học xong, tôi quyết bám trụ ở Hà Nội vì không muốn về quê. Một đứa thân cô thế cô, non nớt như tôi, phải chật vật lắm mới tìm được một công việc có mức thu đủ sống. Tôi ôm mộng lấy chồng ở đây. Đấy chính là lý do tôi đồng ý yêu Hải, một thiếu gia nhà giàu. Tôi khá xinh xắn, trắng trẻo, tôi biết ưu điểm của mình nên tận dụng nó triệt để.
Thời gian yêu nhau, Hải chiều chuộng tôi hết mực. Anh đưa tôi đi ăn ở những nhà hàng sang trọng, mua tặng tôi những món quà xa xỉ, cung phụng tôi như bà hoàng. Đấy là lần đầu tiên tôi được hưởng cuộc sống ăn sung mặc sướng. Thú thật, có những bữa ăn trị gái vài triệu bạc, bằng cả đại gia đình tôi ăn tiêu cả tháng trời.
Nhưng sự đời có đi có lại, tất nhiên chẳng ai cho không ai cái gì. Tôi tiêu tiền của Hải, bù lại, tôi trở thành chốn "đi về" của anh.
Yêu nhau 5 tháng tôi dính bầu, tôi cứ ngỡ đây chính là cơ hội để ép anh cưới tôi, giúp tôi đổi đời. Ai dè Hải nói anh chưa muốn cưới vợ, chưa xác định gì hết. Anh tưởng tôi uống thuốc, ai ngờ tôi thả như thế. Giờ tôi tự đi mà chịu. Hải ném cho tôi nắm tiền, bảo tôi liệu mà giải quyết. Thế rồi anh biến mất hoàn toàn khỏi cuộc sống của tôi.
Tôi loay hoay một mình, gọi cho anh thì không được. Bạn bè anh tôi không biết, nhà anh ở đâu, cơ quan anh ở đâu tôi cũng chẳng hay. Giờ tôi mới ngỡ ra mình gặp phải kẻ sở khanh.
Thời điểm ấy, tâm trạng tôi tồi tệ lắm, cứ nghĩ đến là nước mắt chảy ra, hoang mang cùng cực, cảm giác không biết phải làm như nào. Có lúc nghĩ quẩn, chỉ muốn chết quách đi cho xong, nhưng nghĩ đến bố mẹ, nghĩ đến việc mình còn quá trẻ, tôi lại không cam lòng. Ra ngoài có người thì không sao, nhưng cứ trở về căn phòng một mình, đối diện với 4 bức tường vắng là nỗi đau lại như nhân lên ngàn vạn lần. Tôi trách mình, dày vò mình và căm hận gã đàn ông bội bạc.
Khi tôi đến viện khám, cái thai đã gần 1 tháng. Cái thai càng lớn, nỗi sợ hãi trong lòng tôi càng tăng lên. Tôi lặng lẽ về quê gặp bố mẹ với lý do việc đã xin được nhưng chờ 1 tháng nữa người kế trước đến ngày sinh thì tôi sẽ vào làm thay chị ấy. Cả ngày tôi chẳng dám ra khỏi buồng. Bố mẹ tôi có lẽ cũng sinh nghi nhưng tôi viện lý do ở Hà Nội làm việc căng thẳng quá nên mấy ngày được về quê tôi muốn ngủ nghỉ thoải mái trong buồng một mình. Nói vậy thôi chứ khi bố mẹ quay đi, nước mặt tôi lại trực trào, đầu óc lại nặng trĩu. Mọi người đi làm cả, nhà cửa lại càng trống rỗng hơn, ngoại trừ tiếng hát câu được câu chăng của anh hàng xóm khù khờ bẩm sinh. Rồi chẳng hiểu sao, cái ý nghĩ đen tối tự nhiên xuất hiện trong đầu tôi.
Người này hàng xóm với nhà tôi, giàu có lắm, lại là con một. Duy chỉ có điều anh ta không được khôn ngoan nên gần 30 vẫn chưa có vợ hay nói đúng hơn là nhiều người cũng tránh xa. Bố mẹ anh ta thì thích tôi lắm, mấy lần sang nhà tôi ướm hỏi. Còn đánh tiếng, nếu tôi đồng ý sẽ cưới ngay, về cho luôn căn nhà 3 tầng mặt đường buôn bán.
Tôi biết làm thế là thất đức lắm, nhưng giờ tôi như này, tôi không nghĩ được gì hết. Bỏ con thì tôi không dám, phần vì thương con, phần vì tôi sợ sau này không sinh được nữa. Tôi phải làm sao bây giờ đây?
Theo Phunutoday
Mang bầu nhưng bị ruồng bỏ, tôi nhắm mắt đưa anh vào tròng Tôi đã đạt được mục đích của mình, nhưng tôi bỗng thấy tội lỗi và ăn năn quá... Tốt nghiệp đại học, thay vì về quê xin việc như nhiều bạn bè cùng lớp, tôi ở lại Hà Nội làm luôn. Nói là thế nhưng cũng phải rất khó khăn tôi mới tìm được chỗ đứng và một công việc văn phòng, lương...