Sao cứ phải dùng tâm trạng đau thương để sống?
Những người trưởng thành, luôn cần phải biết chế ngự và điều khiển mọi thứ cảm xúc, kể cả nỗi buồn đau.
Ở đâu có chỗ cho ủ ê, rầu rĩ suốt ngày? Ở đâu có chỗ mà chùng chình không chịu đứng dậy sau khi vấp ngã? Ở đâu có chỗ cho buồn thương triền miên không dứt? Ở đâu có chỗ cho chấp niệm không buông?
Đời về cơ bản là buồn, nhưng còn sau đó đã chết được đâu? Chúng ta luôn phải sống trong những tháng ngày mở mắt dậy là buồn, gặp chuyện gì đó buồn, hoặc nhiều khi là ngẫm chuyện của người khác để rồi thấy buồn. Chúng ta không có niềm tin vào cuộc sống, chúng ta sợ phải sống cho tương lai không biết điểm dừng, chúng ta cứ mãi ôm ấp đau thương và ngày qua ngày tìm cách vỗ về cho chúng.
Nhưng mà này, chẳng lẽ cứ phải dùng tâm trạng đau thương để sống? Cuộc đời nếu so với vũ trụ thì ngắn ngủi, nhưng so với một con người, rất dài. Chúng ta không thể mãi yếu đuối, không thể mãi để bản thân lún sâu vào đau buồn hay cô đơn, thất vọng. Chúng ta đã đến lúc phải đứng lên thay đổi đi thôi.
Hãy vứt bỏ cái phần yếu đuối đi, phải biết cứng cỏi hơn và mạnh mẽ lên, phải biết vượt lên để chế ngực tất cả những phần cô độc hay trống vắng, để rồi dùng thái độ tích cực và lạc quan đối diện với cuộc sống này.
Dọn hết mớ tâm trạng không vui đi, chúng ta còn nhiều điều để làm hơn là cứ mãi sống trong một cái vỏ, sống chết không chịu bước ra. Chúng ta còn phải chịu trách nhiệm với cuộc đời mình và những người xung quanh khác, chúng ta phải sống sao cho không phí phạm, phải sống để rồi khi đi hết cuộc đời, có thể nhìn lại những gì đã làm được mà mỉm cười mãn nguyện.
Video đang HOT
Ừ, cuộc đời lúc nào chả đáng buồn như thế thôi. Nhưng tại sao cứ phải buồn đau mãi?
Những người trưởng thành, luôn cần phải biết chế ngự và điều khiển mọi thứ cảm xúc, kể cả nỗi buồn đau. Để rồi phải biết lấn át chúng đi mới có thể tiếp tục sống vui vẻ, để rồi có thể bắt tay vào thử làm những điều mới mẻ, thay vì cứ chôn chân một chỗ chỡ cho đến khi cảm xúc trở lại bình thường.
Chính vì chúng ta là con người, nên chúng ta phải mạnh mẽ. Chính vì chúng ta còn lý trí nên chúng ta không thể chết chỉ vì buồn. Những chuyện kinh khủng nhất có thể xảy đến bất cứ lúc nào, ở thời điểm ấy, chúng ta bắt buộc phải tiếp nhận, và tiếp nhận rồi, hãy dùng cái đầu tỉnh táo để vượt qua.
Này, ở đâu có chỗ cho đau thương, sầu não? Thay vì than trách mọi thứ, hãy thử tự mình vượt qua hết xem sao? Cái gì nên đặt xuống, cái gì nên quên đi, cái gì nên tạm chấm dứt và cất lại quá khứ để còn chỗ mà bước tiếp, hãy cứ phải tự quyết định mà thôi.
Theo Guu
Chia tay rồi, chúng ta sẽ là gì của nhau?
Chúng ta có đủ yêu nhau và đủ đau thương để cố kìm lòng, cố giữ cảm xúc, cố gượng cười, cố vui tươi nếu lỡ vô tình gặp lại nhau. Người ta làm được còn chúng ta thì không.
Điều đáng buồn nhất trong tình yêu, đó là một người luôn cố gắng, còn một người đã buông tay mất rồi. Là khi một người vẫn ở đó, chờ đợi trong vô vọng, còn người kia, đi xa đến mức không hẹn ngày về, chẳng cần biết phía này là mây mù hay mưa trắng...
Mùi vị của chờ đợi là như thế nào?
Chờ đợi, vốn dĩ là một chuỗi liên hoàn của những chữ "vọng": hi vọng, thất vọng, tuyệt vọng... Người may mắn, sẽ nhận được niềm hạnh phúc của chờ đợi. Nhưng, có chắc ai đó sẽ về không? Một khi đã buông tay, mấy ai quay đầu lại? Phải chăng, chữ "vọng" kia, là ảo vọng, là vọng tưởng, là những thứ không thể thực hiện, không có khả năng xảy ra?
Anh này,
Chúng ta là bạn cũ sao?
Vậy sao chúng ta chẳng thể mừng vui và đủ thân thiết để bước đến tay bắt mặt mừng, chuyện trò rôm rả, hồi tưởng về những chuyện của ngày cũ? Có thể, người ta làm được, còn chúng ta thì không. Vì người ta chỉ là bạn, đơn thuần, trong sáng, không tạp niệm, không trộn lẫn thêm bất cứ tình cảm nào khác vào trong đó. Còn chúng ta, phải đong đủ bao nhiêu tình bạn, đổ đầy vào chỗ tình cảm chưa vơi, chưa đầy, để có thể chào nhau hân hoan như thế?
Chúng ta là người yêu cũ sao?
Vậy sao chúng ta chẳng đủ xa cách và đủ bình yên trong lòng để bình thản bước đến trước mặt nhau? Nở một nụ cười như thể không có nhau trong cuộc đời, vẫn sống rất tốt đấy thôi. Đâu có khó khăn gì? Người ta có thể làm được, nhưng chúng ta thì không. Vì người ta đã chia tay nhau một cách gọn gàng trong quá khứ. Còn chúng ta, có một đoạn chia ly mãi vẫn chưa xếp gọn vào một góc trong quá khứ được, thì làm sao có thể xem như hư không mà bình thản như thế?
Chúng ta là người cũ còn yêu sao?
Không, điều này càng chẳng đúng. Chúng ta có đủ yêu nhau và đủ đau thương để cố kìm lòng, cố giữ cảm xúc, cố gượng cười, cố vui tươi nếu lỡ vô tình gặp lại nhau. Người ta làm được còn chúng ta thì không. Vì người ta yêu nhau đến mức chỉ có thể giữ nhau trong lòng chứ không phải trong cuộc sống này. Có nhiều người ta như thế đấy. Không muốn buông tay, rời xa nhau một giây phút nào nhưng đến cuối cùng vẫn là hai người ở hai đầu nỗi nhớ. Còn chúng ta, chỉ mình anh buông tay, một mình anh rời xa, một mình anh làm tất cả.
Không. Chúng ta chẳng là gì cả. Phải rồi, vì anh là người vứt bỏ em ra khỏi cuộc đời, thì hà cớ gì anh phải sống trong đau thương và đầy uất ức như em chứ? Đoạn sau của cuộc tình chúng ta, chẳng có gì bất ngờ nếu anh sống trong phần bình yên và đau khổ để phần riêng em.Vì đến tận giờ phút này đây, khi chỉ còn một mình em đối diện với nỗi nhớ anh thì em mới nhận ra rằng, em đã chờ đợi anh nhiều đến thế nào. Thứ mùi vị ấy cứ theo em từ lâu trong quá khứ đến tận bây giờ. Một thứ mùi vị khó nuốt nhưng em vẫn nếm mỗi ngày. Hà cớ gì phải tự hành hạ mình như thế? Đơn giản bởi, vì với anh, vứt bỏ em là điều không thể...
Chia tay rồi, chúng ta là gì của nhau hả anh?
Theo Guu
Giá như không có thứ gọi là: tình yêu đơn phương... Tại sao trong tình yêu, lại có thứ tồn tại gọi là tình yêu đơn phương? Trước đây em đã từng nghĩ nếu một ngày anh không còn yêu em nữa thì em cũng sẽ chẳng thèm thương anh đâu. Vì trên thế giới này vẫn còn rất nhiều người cơ mà. Nhưng đến khi anh đi rồi, em mới thấy em chẳng...