Sao cô lại tàn nhẫn đến vậy?
Anh chắc chắn là mình đang được yêu, nếu không thì tại sao cô ấy chịu tốn tiền cho anh?
Anh trai tôi là người thật thà, chăm chỉ làm ăn. Ngày của anh bắt đầu bằng việc giúp vợ đẩy xe bánh mì ra đầu ngõ, dưới bóng cây trứng cá, rồi anh tới quán cà phê cóc gần đó, uống nhanh một ly, trò chuyện vài ba câu với mấy ông bạn xe thồ về trận bóng đá tối qua hoặc tin tức thời sự gì đó, rồi vội vàng quay về nhà để đưa đứa con út đi học. Đứa lớn thì đã tự đạp xe. Từ trường của con quay về, anh bắt đầu công việc của mình là đục đẽo.
“Đối tượng” của anh là những pho tượng gỗ hình ông thần tài tay giơ cao thỏi vàng. Anh chỉ làm phần thô là đục đẽo gỗ thừa quanh cái lõi phác thảo, phần tạo hình là công việc của thợ chính. Chị dâu tôi thường tiếc là anh chăm chỉ mà không biết cách học nâng cao nghề lên thợ chính để được tiền công cao hơn, anh cười khì trả lời: “Ai cũng muốn lên chính thì lấy ai làm phụ?”. Chị bực mình trước lý lẽ đơn giản của anh nhưng rồi cũng hài lòng vì chồng hiền lành. So với những người vợ buôn bán cùng cảnh, chị thật yên ổn vì anh tôi không la cà quán xá, không “máu” đỏ đen.
Một ngày kia, anh nhận được thiệp mời họp lớp. Mười lăm năm đã trôi qua. Cô bạn học ngày nào anh vụng về trao vội lá thư giờ đã là một mệnh phụ phu nhân. Sang trọng quý phái và sực nức mùi nước hoa, cô liên tục cụng ly với anh, vui vẻ nhắc lại kỷ niệm. Tấm ảnh chụp quang cảnh căn phòng có cái bàn đầy những cái ly chân cao sóng sánh rượu màu hổ phách mừng ngày hội ngộ, thấy rõ anh ngồi gần cô như một tiều phu bên cạnh công chúa.
Cuộc họp lớp khiến anh rơi vào mặc cảm một thời gian. Chuyện rồi cũng qua nếu không có cú điện thoại của cô bạn học cũ. Cô hối hận vì thời còn trẻ đã không hiểu được giá trị của sự chân thành. Cô sẵn sàng đánh đổi giàu sang để có được một hạnh phúc bình dị. Cô hẹn gặp anh, để làm gì, không biết, chỉ là muốn được gặp anh thôi.
Video đang HOT
Tôi tự hỏi, có phải đó là một cuộc rong chơi cho qua cơn trống trải của người mệnh phụ? (Ảnh minh họa)
Anh chạy tới nơi hẹn, hồi hộp và cồn cào, không ngờ có ngày mình lại trở thành quan trọng đối với một người xinh đẹp cao sang nhường kia. Không chính tai nghe thì không thể tin. Anh tự thấy mình quan trọng hơn trước đây rất nhiều.
Cô mời anh đi nhà hàng. Anh điếng người trước cảnh xa hoa, muốn bỏ chạy khi nhớ tới túi tiền mỏng lét của mình. Nhưng cô không để anh phải chạy. Người trả tiền là cô, bằng một cách rất khéo léo. Giải sầu ở quán karaoke cực kỳ đẳng cấp, người trả tiền cũng là cô. Lại còn mua quà tặng anh nữa, những bộ quần áo hàng hiệu thật đẹp.
Tôi biết câu chuyện này vì… những món quà cô tặng, anh đều đem gởi tôi cất giùm vì sợ vợ biết. Anh trở thành người lơ lửng trên mây. Anh luôn kiếm cớ đến nhà tôi chỉ để kể cho tôi nghe về cô, về sự nũng nịu dịu dàng quá khác với người vợ chợ búa. Anh khổ sở vì phải dối vợ, nhưng cũng rất thích thú khi ranh mãnh gởi sẵn ở nhà tôi một bộ áo quần để trước khi về nhà với vợ sẽ ghé vào thay bộ áo quần đang mặc còn vương mùi nước hoa.
Tôi khuyên can anh không được. Anh chắc chắn là mình đang được yêu, nếu không thì tại sao cô ấy chịu tốn tiền cho anh? Anh thường có những cái lý đơn giản như thế.
Cái mà anh gọi là được yêu kéo dài khoảng ba tháng, sau đó thì cô thôi không điện thoại nũng nịu và hẹn hò nữa. Anh trai tôi rơi vào cơn thất tình. Tệ hơn, anh trót bén mùi những chốn xa hoa mà cô đưa anh tới. Anh vật vã trong cơn nghiện, nghiện mùi nước hoa quá khác với mùi mồ hôi của người vợ tần tảo, nghiện sự phục vụ cung kính của các nhà hàng, khách sạn khiến mình thấy như được nâng lên rất nhiều… Cuộc cai nghiện thật đau đớn vì khi người ta quen đi xe hơi thì quá khó khăn để tự đạp xe đạp.
Tôi tự hỏi, có phải đó là một cuộc rong chơi cho qua cơn trống trải của người mệnh phụ? Mà chỉ để rong chơi thì sao không là ai khác mà cô lại chọn bạn học cũ, người mà cô chính là mối tình đầu trong trẻo? Chỉ để rong chơi sao cô tàn nhẫn đến vậy?
Theo VNE
Chào em nhé người dưng!
Thế nhé, chào người dưng, anh bước tiếp đây, đi tìm hạnh phúc của mình.
Vậy là chúng ta chia tay được gần khoảng 3 tháng rồi nhỉ, hôm nay anh viết cho em trong lúc tâm trạng thật sự lẫn lộn, vui vì sắp được đi làm ở một nơi lý tưởng, cáu giận vì em đã phá bỏ một lời hứa nhỏ, chợt nhận ra vẫn còn yêu em thật nhiều.
Tất cả đã quá muộn, mỗi chúng ta đều đã gây ra cho nhau những vết thương không thể lành. Sinh nhật anh em đã nói: "Tình yêu của anh không đủ lớn để che chở cho em cả đời nữa!", có lẽ đó là món quà lớn nhất mừng sinh nhật lần thứ 23 của anh. Anh luôn nói về lòng tin, em đã mất lòng tin từ anh, và sự thực đúng là như vậy, anh nghi ngờ, anh biết mình không sai và anh không thể cứ tiếp tục yêu trong cái trạng thái như vậy, anh đã cố không nói ra nguyên nhân, chỉ nói rằng chia tay... tìm cho cả hai một lối thoát an toàn, để vẫn còn những ý nghĩ đẹp về nhau... nhưng có vẻ mọi chuyện không như vậy.
Chào người dưng, anh bước tiếp đây, đi tìm hạnh phúc của mình (Ảnh minh họa)
Có lẽ đây là lần đầu tiên anh công khai tâm trạng của mình trên facebook, cũng là thông điệp chính thức đầu tiên anh nói về chuyện chia tay, nếu có một lúc nào đó em đọc được, hãy mìm cười và quay lưng đi nhé, vì anh đã như vậy, đặt dấu chấm hết cho một tình yêu. Có thể với người sau này, anh sẽ chẳng thể dành nhiều tình cảm cho người ta như với em vậy, nhưng anh sẽ dành tất cả trách nhiệm, anh sẽ luôn cố gắng làm cô ấy hạnh phúc, theo cách khác, người lớn hơn.
Và bây giờ, em không phải là tình yêu của anh nữa. Thế nhé, chào người dưng, anh bước tiếp đây, đi tìm hạnh phúc của mình. Chúc em luôn may mắn và hạnh phúc.
Theo VNE
Khiếp khủng vợ ngoại tình với 2 người cùng lúc Đến bây giờ, dù chúng tôi không còn chung sống với nhau, nhưng nghĩ lại người vợ của mình, tôi vẫn cảm thấy rùng mình. Đó là người đàn bà lăng nhăng, ích kỉ và vô liêm sỉ. Vậy mà có thời tôi đã từng yêu thương cô ta say đắm, mê mệt. Thậm chí còn chống đối lại bố mẹ, còn khiến...