Sao anh không ghen, dù chỉ một lần?
Giá như ngày xưa anh chỉ biết ghen một chút thôi thì chúng mình đã không mất nhau. Nhưng ghen quá như anh ấy lại làm em thấy sợ…thấy chông chênh…
(ảnh minh họa)
Thấm thoát đã mười năm, mười năm mình chia xa, xa t.uổi học trò và cũng đã mười năm mình mất nhau.
Mười năm trôi qua, không lúc nào em nguôi ngoai nỗi nhớ. Em nhớ anh, nhớ thầy cô bạn bè, nhớ mái trường THPT Đông Sơn I da diết. Khi em ngồi viết những dòng tâm sự này, hy vọng anh sẽ đọc được để hiểu em hơn – người con gái đã cùng anh có những ngày tháng t.uổi hồng thật đẹp.
Video đang HOT
Em thật ngốc, ngốc nhất quả đất này, phải không anh? Em đã nghe tụi bạn xúi dại làm phép thử để thử tình cảm của anh, để rồi vô tình em tự đẩy mình và anh xa nhau. Mình xa nhau vì một lý do lãng nhách: anh không biết ghen.
Dù đã quá trễ để nói lời xin lỗi, nhưng em vẫn muốn nói lời xin lỗi anh, xin lỗi tình yêu thuở học trò thật đẹp của tụi mình. Thi thoảng em vẫn gặp mấy đứa lớp mình anh ạ. Chúng nó vẫn hỏi về anh. Chúng nó còn nghĩ mình đã cưới nhau rồi đó anh ạ! Cái Ánh cứ luôn miệng hỏi có em bé chưa? Em nói mình mất nhau từ ngày đó, mà chúng nó có tin đâu. Mà chúng nó không tin cũng phải, bởi nhìn chúng mình yêu và hiểu nhau đến nhường ấy cơ mà. Ngày mình xa nhau có nói cho chúng bạn biết đâu nên không thể nói chúng nó vô tâm được. Vậy là, em cứ thế mà buồn, mà gặm nhấm nỗi đau do mình gây ra.
Anh còn nhớ không, cái hôm sinh nhật em… Sinh nhật thứ 18, em đã bỏ anh một mình nơi chỗ hẹn để đi chơi cùng với Phương. Anh biết nhưng vẫn không nói gì, còn ra mặt khuyến khích em đi chơi với người ta, em mới bực chứ. Anh có biết em không hề muốn đi chơi với Phương không? Lúc em nói chuyện đi chơi với Phương em chỉ mong anh phản đối biết nhường nào. Vậy mà, không.
Anh cứ coi như không ấy, lại còn khuyến khích em cứ đi chơi với Phương đi, anh sẽ đợi. Sao mà anh ngốc thế chứ. Anh cứ như vậy em càng tin lời của lũ bạn. Chúng nó nói anh cù lần quá, không biết ghen. Mà không ghen là không yêu. Không hiểu sao từ hôm ấy, em luôn đem cái chân lý yêu là phải biết ghen ra để thử thách anh mà không biết chính cái thử thách điên khùng đó là khoảng cách để chúng mình xa nhau và mất nhau mãi mãi.
Giờ hai đứa không còn đi chung đường nữa. Anh đã có cho mình một tổ ấm hạnh phúc, em cũng đã có được cho mình bến đỗ bình yên sau một cuộc hành trình dài lắm gian nan. Người ấy của em bây giờ yêu và thương em thật nhiều. Anh ấy hiền lành, tốt bụng. Mọi người vẫn nói em may mắn đã gặp được người tốt. Vậy mà có lúc em thấy ngột ngạt và mất tự do quá anh ạ, chỉ vì anh ấy ghen thái quá.
Thật đấy! Nhiều lúc em cũng không hiểu nổi mình nữa. Cái ngày xưa ấy, em thèm lắm những phút hờn ghen của anh biết bao…còn bây giờ em đang từng ngày từng giờ bị cái ghen đó làm cho ngột ngạt, khó thở anh ạ. Những lúc đó em lại nhớ anh biết nhường nào? Đúng là con gái, khó chiều đúng không anh? Em sợ lắm…em sợ lại một lần nữa chẳng đi đến đâu.
Anh ơi! Nói cho em biết đi, em phải làm gì bây giờ. Là phụ nữ ai chẳng mong mình yêu và được yêu thật nhiều. Nhưng yêu và ghen như anh ấy em sợ lắm anh ạ. Giá như ngày xưa anh chỉ biết ghen một chút thôi thì chúng mình đã không mất nhau. Nhưng ghen quá như anh ấy lại làm em thấy sợ…thấy chông chênh. Anh ơi! Em phải làm sao đây, khi mà cái ước mong ngày xưa đó đã thành hiện thực…Cái ước mong thèm được ghen…nhưng khi được ghen rồi lại thấy nặng nề khó thở đến nhường nào? Em phải làm sao đây, em mâu thuẫn quá!
Theo Bưu Điện Việt Nam
Sao anh bỏ rơi em?
Tại sao khi chúng ta có với nhau một đứa con yêu thì anh lại từ bỏ em ra đi?
Anh à! Hôm nay em thật buồn, một nỗi buồn mà chưa bao giờ em từng trải qua. Em đã từng yêu anh... yêu rất nhiều và anh cũng vậy. Anh cũng rất yêu thương em, đã mang đến cho em cảm giác hạnh phúc. Và rồi, chúng mình đã trở thành một gia đình tràn ngập tiếng cười, cùng với tiếng trẻ thơ bi bô của đứa con gái nhỏ.
Nhưng thật trớ trêu thay, em không hiểu tại sao tình cảm giữa chúng ta lại trở nên tồi tệ như vậy? Trước đây anh yêu em, anh đâu có như thế? Vậy mà chỉ sau một khoảng thời gian ngắn ngủi, khi thiên thần bé nhỏ của chúng ta ra đời thì anh lại tự biến mình thành một người đàn ông khác.
Kể từ đó trở đi, em đã không còn tin tưởng vào một người đàn ông như anh nữa, người mà đã từng đêm lại cho em cảm giác hạnh phúc. Và giờ đây, khi em buồn nhất, muốn có anh ở bên cạnh để được an ủi, để em cảm thấy được hạnh phúc thì những mong muốn đó cũng chỉ là giấc mơ không bao giờ có thật.
Vậy là anh đã rời xa mẹ con em để đến với người đàn bà khác. Em đau đớn khi nhận ra chúng ta đã không còn là vợ chồng của nhau như ngày xưa nữa, cùng nhau chia sẻ mọi vui buồn, khó khăn trong cuộc sống. Anh - chồng của em bây giờ đã khác... trong trái tim anh bây giờ cũng không còn bóng hình của em nữa.
Anh biết không? Hiện tại em đang rất buồn. Em muốn nói hết những gì mà trái tim mình đang quặn thắt, đau đớn... nhưng không hiểu sao em lại không thể thốt ra những lời đó với anh!
Anh à! Chẳng nhẽ chúng ta đã mãi mãi mất nhau sao anh? Chẳng nhẽ em không còn cơ hội nào để được ở bên anh nữa sao? Tại sao ông trời lại đối xử tàn nhẫn với em như thế? Tại sao lại mang anh đến bên cuộc đời em, cho em những hạnh phúc ngọt ngào... và rồi, lại vô tình cướp anh ra khỏi cuộc sống của em vậy?
Theo Bưu Điện Việt Nam
Bức thư tình cuối cùng Giờ anh chỉ mong ước một điều, em hãy quay về với anh như ngày xưa được không? "Cho anh môt lân ôm em từ phía sau, đê anh cảm nhân những suy tư trong lòng. Cho anh môt lân đứng sau lưng em, đê níu giữ yêu thương còn đây. Cho anh môt lần hôn lên làn tóc em, đê những kỉ...