Sao anh không cần em hơn một chút
Em có giận bao nhiêu lần đi chăng nữa cũng chỉ mỗi em với nỗi hờn dỗi đó mà thôi, anh sẽ bỏ mặc em, sẽ không có lời xin lỗi nào, cũng không có một lời giải thích nào, đơn giản thôi vì đối với anh không có gì quan trọng…
Một ngày mùa đông lạnh lẽo, trời mùa đông buồn lắm, khí trời xe xe lạnh, gió thổi hiu hiu, cái nắng nhẹ nhẹ, thoáng đãng mà buồn vô kể, buồn chắc cũng như cái buồn của mùa mưa, lạnh lẽo và cô đơn. Cảnh vật này chỉ làm em nhớ anh mà thôi.
Đêm qua em đã gọi cho anh, không phải là để níu kéo điều gì, cũng không phải để tìm một nơi bình yên, em chỉ gọi đơn giản vì em không có ai để gọi.
Em quen rồi, em quen những im lặng đó khi bên anh và em quen cái cách anh né tránh câu trả lời của em như thế và quen khi em gọi mà anh không nhấc máy.
Thường thì em sẽ giận anh, nhưng giờ không còn sự giận dỗi đó nữa vì em có giận bao nhiêu lần đi chăng nữa cũng chỉ mỗi em với nỗi hờn dỗi đó mà thôi, anh sẽ bỏ mặc em, sẽ không có lời xin lỗi nào, cũng không có một lời giải thích nào, đơn giản thôi vì đối với anh không có gì quan trọng.
Em đi bên anh lặng lẽ vui và cũng lặng lẽ buồn, em tỏ ra mạnh mẽ khi bên anh, tỏ ra bất cần khi bên anh và tỏ ra mình là một người phụ nữ không cần anh, cứ như là em đã có ai đó, nhưng thật ra em đã có ai đâu, chưa bao giờ em được đi bên một người đàn ông cho em niềm vui để em quên anh. Anh sẽ không bao giờ biết và mãi mãi anh cũng không bao giờ biết, đơn giản thôi vì đó là tính cách của em.
Mỗi lần gặp nhau anh sẽ hỏi em có gì mới chưa, hay em đang đi chơi với ai đó, hay đại loại là em gọi cho anh để báo tin mừng hả?… chung quanh cũng chỉ là những câu hỏi để kiểm tra xem em đã thật sự quên anh chưa, và dù em có nói bao nhiêu lần là em vẫn chưa có ai, hay em vẫn còn một mình thì anh cũng sẽ không bao giờ nói cần em. Đơn giản thôi vì đó là tính cách của anh.
Anh sợ mình không mang nổi hạnh phúc cho em, anh sợ bản thân mình ràng buộc cuộc đời em vì tính em ham vui thích bay nhảy, không thích làm dâu cũng không thích ở trong căn nhà miền quê xung quanh chỉ có cây cỏ, ruộng đồng và chỉ có anh và mẹ. Anh không tự tin về những gì mình đang có để bên em, anh không tin em có thể từ bỏ tất cả để bên anh, anh sẽ không tin bất cứ điều gì em làm vì anh, anh sẽ không tin, đơn giản thôi vì đó là suy nghĩ của anh.
Em có thể lặn lội hàng trăm cây số về thăm anh vào thứ bảy, chủ nhật hàng tuần, em cũng có thể nghỉ làm để đi đám cưới cùng anh hay em có thể bỏ lỡ một buổi họp mặt gia đình để đi chơi cùng anh… Nhưng anh không biết em làm những điều đó vì anh, anh vô tư trong những giây phút đó, không rung động trước những điều đó, đơn giản thôi vì em không bao giờ thể hiện ra.
Em sẽ nói với anh rằng em về đó để thăm gia đình em, rằng em đi đám cưới này vì em muốn gặp lại những đồng nghiệp cũ, rằng em muốn đi chơi với anh cho đỡ buồn chứ em không có bạn bè ở dưới quê này, rằng những gì em làm tất cả chỉ muốn tạo mối quan hệ với các đồng nghiệp cũ thông qua anh mà thôi…
Và rồi anh sẽ vô tư hiểu như vậy, anh sẽ chấp nhận là một người bạn chân thành bên em, để khi có những lần khẽ chạm tay em hay anh muốn nắm tay em, em vẫn không dám hỏi điều đó có ý nghĩa gì, đơn giản vì ta bên nhau chỉ là tình bạn và những giây phút lỡ làng đó chỉ vô tình mà thôi.
Chỉ là tình bạn thôi vì thế mà ngồi bên anh em không dám tựa đầu, trời mùa đông lạnh lẽo ngồi sau anh em cũng không dám quàng vòng tay vào người anh, hay những lúc đi dạo trong công viên muốn làm một đôi tình nhân hạnh phúc tay trong tay cũng ngại ngùng.
Và sau mỗi lần như thế em sẽ khóc một mình, cứ hứa với lòng lần sau, nếu anh khẽ nắm tay em nhất định em sẽ hỏi điều đó có ý nghĩa gì hả anh? Hoặc là mình yêu nhau đi nha anh, em cần anh biết bao… Nhưng mãi chỉ là những quyết định trong suy nghĩ, sẽ không bao giờ em nói ra, vì đơn giản đó là tính cách của em.
Để rồi một ngày lạnh lẽo cô đơn này em mong có anh da diết, ước gì được ngồi bên anh trong công viên lạnh lẽo nhất định em sẽ tựa đầu vào vai anh, hay ước gì được cùng anh đi dạo trên đường trong tiết trời mùa đông này, nhất định em sẽ vòng tay vào anh mà không cần anh nói: cho em mượn cái eo của anh đó…
Trách em sao không mềm mỏng một chút có lẽ anh sẽ tự tin hơn, giận anh sao không cần em một chút có lẽ em sẽ yêu đuối hơn, mỗi thứ một chút, một chút thôi thì có lẽ mùa đông này sẽ ấm áp hơn.
Video đang HOT
Em cố chấp, anh bảo thủ và vì thế mà mình mãi mãi đi trên hai đường thẳng song song không bao giờ cắt nhau, một năm rồi hai năm và bốn năm rồi vẫn vậy và mãi về sau vẫn vậy đơn giản thôi vì chắc mình có duyên mà không nợ.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Vã mồ hôi để "dạy chồng"
Mình suýt té ngửa luôn tại chỗ khi thấy chồng lau mặt xong thì vắt vẻo khăn lên móc, không cần giặt lại bằng nước sạch.
Hai vợ chồng mình quen biết rồi yêu nhau chừng hơn nửa năm thì tiến đến hôn nhân. Trong thời gian đó, chúng mình chỉ gặp nhau ở ngoài, không có sự hiện diện của bố mẹ. Cho đến khi bàn đến hôn nhân thì mình mới về ra mắt nhà anh ấy. Đó cũng là lần duy nhất mình về nhà anh trong thời gian yêu nhau. Có lẽ cũng vì như vậy nên mình chỉ hiểu được một phần nào đó về anh...
Sau ngày cưới, tức là sáng hôm sau. Khi ngủ dậy, 2 vợ chồng cùng làm vệ sinh cá nhân. Mình xong trước nên nán lại đợi chồng. Chợt thấy chồng dùng khăn lau mặt xong lại vắt ngược lên móc mà không hề giặt lại bằng nước sạch, thậm chí vắt khăn lên móc mà không hề để tâm xem có cần để nó ngay ngắn hay không. Mình ngạc nhiên đến bất ngờ và hỏi:
- Sao anh không giặt khăn, treo vào móc áo cho ngay ngắn?
- Anh không biết giặt.- Anh trả lời tỉnh bơ.
- Thế từ trước đến giờ ai giặt đồ cho anh?
- Mẹ với chị.
Mình chỉ còn thiếu nước té ngửa ra luôn tại chỗ. Ngay từ lúc đó mình đã biết sẽ " khổ" vì chồng rồi.
Mình mất mấy ngày liền suy nghĩ, toan tính đường đi nước bước "dạy chồng" và mình đặt mốc thời gian là 2 năm để dạy được chồng trưởng thành. Việc đầu tiên là sau khi anh lau mặt và vắt khăn như thường lệ, mình đã nhanh chân lấy chậu hòa bột giặt và nhẹ nhàng khiêu khích:
- Em thấy khăn anh bẩn, em hòa bột giặt rồi anh giặt luôn đi!
- Nhưng anh không biết giặt. - Anh vẫn thản nhiên trả lời.
- Em bày cho anh.
- ...
- Chẳng nhẽ một việc cỏn con anh cũng không làm được?
Sau khi giặt xong, mình dùng lời lẽ cố tình khen việc anh làm để động viên, khuyến khích anh. Và chồng mình đã biết giặt đồ như vậy đấy!
Chồng mình khờ dại hết thảy mọi sự các bạn ạ! Một hôm, mình cho chồng đi theo một đoàn chuyên tổ chức trò chơi ở các lễ hội (tất nhiên mình đi cùng).Ở đây đầy đủ thành phần xã hội: Khôn có, ngu có, người lợi dụng, người bị lợi dụng, nghiện ngập... Mình luôn kè sát chồng, dạy cho chồng biết nhìn nhận mọi việc xung quanh anh ấy, bắt anh ấy phán đoán việc người này, người kia làm xem có dụng ý gì, tốt hay xấu, mặt trái, mặt phải, cái lợi, cái hại của sự việc đó?
- B ây giờ thì anh thấy cái hay của sự im lặng chưa? Khi im lặng mình có nhiều thời gian hơn để suy nghĩ, phán đoán, nhìn nhận sự việc một cách khách quan. Em chỉ muốn cho anh biết khi mình quyết đình một việc gì đó. Hãy đặt nó lên bàn cân xem cái lợi được bao nhiêu % và cái hại được bao nhiêu %. Không nên suy diễn sự việc theo một chiều hướng hay một mặt mà mình nhìn thấy trước mắt. Mình phải có nguyên nhân và chiều hướng giải quyết sự việc theo cách tốt nhất.
Và không phải việc gì cũng suôn sẻ. Chồng mình là con út, lại là út lỡ khi cả 2 bố mẹ lẫn anh chị đã lớn tuổi nên được cả nhà cưng chiều. Từ bé đến lúc đi lấy vợ không phải nhấc tay động chân làm việc gì, mọi việc đều có mẹ và chị làm hết.
Thật lòng mà nói, mình đã tự an ủi mình rằng, cứ coi chồng là em bé mới lớn để dạy dỗ và phải kiên trì chỉ bảo như thuyết phục một thằng con trai đang tuổi dậy thì đầy ương ngạnh. Mình rất buồn lòng, có lúc muốn bỏ luôn chồng để đỡ bực mình vào thân.
Khi mới đưa ra được biện pháp dạy chồng thì mình gặp khó khăn với ...mẹ và chị chồng. Mình thì ra sức kiên trì chỉ bảo, rèn luyện tính tự lập cho anh ấy nhưng lại được mẹ, chị chồng ủng hộ bằng cách: " Thôi, mày tránh ra đi, để tao làm nhanh hơn". Mình tức quá trời mà không dám nói gì.
Cuộc sống của gia đình mình bây giờ rất hạnh phúc! (Ảnh minh họa)
Sau này mình nói chuyện với mẹ chồng lẫn chị chồng rằng, 2 người mà cứ bao bọc anh ấy mãi như vậy rồi mai này ai nuôi vợ nuôi con anh ấy? Rồi bố mẹ chết đi, anh chị có nuôi được cả nhà em không?
Nhưng lời nói của mình không có tác dụng. Mình chỉ còn cách gom góp, vét hết sạch tiền, vàng tích góp được đưa chồng về quê nhà mẹ vợ ở nhà chồng mình ở Hà Nội, nhà mình ở Nghệ An). Chỉ có cách tách anh ấy ra khỏi cái kén bao bọc suốt thời gian qua, dạy cho anh ấy cách kiếm tiền bằng tay chân, mồ hôi, nước mắt (Mặc dù chồng mình cũng có đi làm ở Hà Nội nhưng công việc khá nhàn và anh tiêu pha cũng rất hoang phí, không biết tiếc tiền.) thì anh ấy mới biết cái giá của đồng tiền như thế nào.
Mình xin cho chồng đi làm ở công ty sản xuất đá trắng.Thực sự công việc rất vất vả, đòi hỏi phải dùng sức lực nhiều, đổi lại lương thì rất thấp. Cũng may cho cho mình là anh rất hiền lành, lại chịu khó nghe lời vợ, lúc nào cũng yêu thương vợ trên hết. Mình cố gắng chăm cho anh ăn uống đầy đủ, đêm về trước lúc đi ngủ thì thủ thỉ với chồng về chuyện cơm áo gạo tiền, chuyện tiêu pha trong gia đình rồi động viên anh cố gắng làm việc. Mình xin nói thêm một chút về công việc của chồng là bưng bê từng khối đá nặng tương đương 20 - 35 kg. Làm việc ngoài trời nắng ở nhiệt độ có khi lên đến 39 độ. Sau 15 ngày làm việc quá vất vả, thấy chồng có vẻ thấm mệt, đuối sức, mình bảo chồng nghỉ. Rồi mình cùng chồng đi nhận lương, lấy được 700 ngàn đồng. Khi thấy số tiền ít ỏi đó, anh than vãn, còn mình chỉ nói rằng:
- Bây giờ anh có thấy quý đồng tiền không?
- Anh hiểu rồi vợ ạ!
- Từ nay tiêu tiền là phải nghĩ nhé! Không chỉ nói suông là được đâu, mà hãy hành động trước rồi mới nói để người ta hiểu nhé!
Sau đó thì mình mang thai. Mình dặn chồng, "Em sẽ khó tính hơn, hay gắt gỏng hơn, anh dừng chấp nhặt, để bụng hay bực mình vì em nhé". Và mình đã lợi dụng điều đó để cau có, gắt gỏng với chồng mặc dù mình không như vậy. Anh có lúc bực mình cũng to tiếng nhưng mình lại im lặng cho chồng qua cơn tức, rồi mới nhắc lại lời dặn ban đầu.
- Anh thấy không? Chịu đựng rất vất vả. Luôn làm mình bị rơi vào cảm giác bị chèn ép quá đáng và mình luôn muốn bị nổ tung ra. Chẳng dễ chịu chút nào phải không? Vì vậy anh phải nhớ, trước khi nói hoặc hành động một điều gì thì phải đặt mình vào vị trí người nghe xem người ta có dễ chịu không nhé?
Chồng mình cũng rất ham mê chơi game. Hở ra một chút là anh đi ra quán net ngay lập tức. Thấy thế, mình lắp máy, nối luôn mạng internet ở nhà cho chồng chơi thỏa thích.. nhưng ngược lại, mình không làm bất cứ một việc gì: Không nấu cơm cho chồng ăn, không dọn dẹp nhà cửa mà trái lại, mình còn bày bừa thêm ra cho nó lộn xộn, bừa bãi hơn.
Khi thấy mình không nấu cơm, chồng hỏi:
- Sao em không nấu cơm?
- Sao anh ngồi chơi lại bắt vợ phải làm? Vợ chồng mình bình đẳng mà. Chồng chơi, vợ cũng chơi. Em là vợ chứ có phải osin đâu?
- ...
- Nếu anh sắp xếp được thời gian chơi và làm thì em sẽ chiều theo ý anh vô điều kiện
Sau đó dù anh có ham chơi cỡ nào thì chỉ cần mình nhắc khéo: "Trưa (tối),(khuya) rồi anh ạ" là chồng mình buông ngay máy vi tính .
Mình mang thai đến tháng thứ 7, 8, 9 thì không thể ngồi quá lâu để giặt đồ hay làm việc nhà. Mình chỉ dạy cho chồng cách sắp xếp việc và làm việc nhà một cách hợp lý. Mình cũng giao tiền cho chồng đi chợ, đưa một số tiền nhất định và đặt ra yêu cầu mua. Và cho đến thời điểm mình sắp sinh thì chồng cũng đã khá thành thạo việc nhà.
- Anh thấy không? Ở nhà làm toàn những việc không tên cũng rất vất vả, tiền tiêu pha cũng rất tốn kém. Anh đã làm rồi thì anh hiểu, em không cần nói nhiều. Mai này anh không được trách, phàn nàn hay kêu ca mỗi khi em bảo em mệt hoặc hỏi em "tiêu gì mà lắm thế?" nhé!
Mình yên tâm sinh con, giao mọi việc cho chồng quản lý.
Mình đã hết 40 triệu cho 18 tháng "dạy chồng". Từng đó để làm một người đàn ông đúng nghĩa thì chưa đủ nhưng với mình thì lại tạm ổn để đẩy chồng ra ngoài xã hội kiếm sống bằng một công việc ổn định. Mình có phần yên tâm hơn vì chồng mình nhận ra rằng:
- Ở với vợ anh thấy mình ngu lắm. Cảm ơn vợ nhiều!
- Anh tự tin ra ngoài xã hội rồi chứ?
- Đủ. Nhưng có gì đó không ổn anh sẽ bàn bạc với vợ rồi mới quyết định.
- Em hi vọng những gì em làm cho anh, đủ để làm một nền tảng cho anh học hỏi nâng cao sự hiểu biết của mình.Vì em chỉ muốn làm "vợ" của anh thôi ,chỉ đứng sau anh. Còn nh mới là người trụ cột trong gia đình, sau này anh còn phải dạy con nữa!
Chồng ôm chặt mình vào lòng... và mình cảm nhận được niềm hạnh phúc đó!
Theo Bưu Điện Việt Nam
Chinh phục một cô gái trong...24 giờ! Bạn bị hớp hồn bởi một cô nàng ngay từ những giây phút đầu gặp gỡ. Và bạn có 24 giờ để hành động, tính từ lúc bị "sét đánh". Bạn bị hớp hồn bởi một cô nàng ngay từ những giây phút đầu gặp gỡ. Nhưng làm thế nào để tiếp cận, làm quen và không bị nàng "bơ", đó là cả...