Sai lầm lớn nhất của cuộc đời tôi là chấp nhận ở rể vì quá thương vợ
Từ ngày quen nhau, em đã ra điều kiện với tôi, nếu đám cưới, tôi phải ở rể vì em không quen sống xa ba mẹ. Thương người yêu, tôi chấp nhận ý kiến đó của em để rồi phải hối hận như thế này.
Điều sai lầm lớn nhất cuộc đời tôi là chấp nhận ở rể nhà vợ. Ba mẹ tôi là nông dân, suốt ngày bán mặt cho đất bán lưng cho trời, quần quật suốt một năm cũng không đủ lo cho con cái. Năm 16 tuổi, tôi một mình lên thành phố lập nghiệp với quyết tâm, ý chí đổi đời. Ở cái tuổi bồng bột đó, tôi va vấp khá nhiều, bị dụ dỗ làm việc xấu cũng không ít. Nhưng cũng may mắn, tôi được người ta thương giới thiệu vào làm ở một xưởng may tư nhân.
Vợ chồng bà chủ là người sống khá tình cảm, thấy tôi hiền lành lại thật thà nên có ý nhận làm con nuôi. Ông bà cho tôi đi học xong cấp ba rồi lên cao đẳng, thời gian rảnh thì phụ việc ở xưởng. Thấm thoát 10 năm trôi qua, thằng bé còi, da đen ngày nào đã lột xác trưởng thành. Nhờ ơn dưỡng dục của ông bà chủ, giờ đây tôi đã trở thành nhân viên kinh doanh của một công ty bất động sản. Nhìn lại chặng đường đã qua, đúng là người có tâm trời không phụ, những cố gắng của tôi cuối cùng cũng được bù đắp xứng đáng.
Tôi đã sai khi quyết định ở rể – Ảnh minh họa: Internet
Em là nhân viên văn thư làm cùng công ty tôi. Em cá tính, là dân thành phố chính hiệu, được ba mẹ xem như công chúa, cưng chiều từ nhỏ. Chúng tôi gặp nhau trong bữa tiệc hàng tháng của công ty, tôi say mê em từ ánh nhìn đầu tiên. Người gì đâu nói chuyện khéo lại còn dễ thương! Xin số điện thoại nhắn tin qua lại một thời gian, chúng tôi công khai hẹn hò.
Chúng tôi chính thức qua lại với nhau được hơn 1 năm rồi quyết định đám cưới. Lúc đó, công việc cũng dần ổn định, tôi muốn lập gia đình để ba mẹ dưới quê yên lòng. Từ ngày quen nhau, em đã ra điều kiện với tôi, nếu đám cưới, tôi phải ở rể vì em không quen sống xa ba mẹ. Thương người yêu, tôi chấp nhận ý kiến đó của em. Vả lại, tôi không thể ép em ở lại căn nhà của ông bà chủ được, vì vốn dĩ đó không phải là nhà của tôi. Bên cạnh đó, tôi mới đi làm chưa đủ tiền để mua nhà riêng nên chấp nhận sống ở nhà vợ.
Sau khi cưới nhau, tôi về ở rể nhà em. Thời gian đầu không có gì đáng nói, ba mẹ em vẫn xem tôi là khách nên đối xử có phần nhã nhặn, nói chuyện cũng không dám nặng lời. Quần áo của tôi đi làm đều do mẹ vợ giặt. Vì là con cưng nên bà không cho con gái đụng đến mấy chuyện này. Nhiều lần thấy áy náy, tôi nói với em nên giặt đồ riêng hoặc mang ra tiệm chứ không thể cứ để mẹ giặt hoài được. Em cứ ậm ừ cho qua, rồi cũng không để tâm đến.
Mặc dù hàng tháng tôi vẫn đưa tiền đều đặn cho mẹ vợ, phụ tiền chợ, tiền điện nước nhưng cảm giác vẫn rất khó chịu, tôi chẳng khác nào thằng ăn bám. Tôi không biết cưới vợ để làm gì khi mẹ vợ chính là người lo lắng, chăm bẵm cho tôi từng chút một. Em thì suốt ngày bận công việc, tuy làm cùng công ty nhưng chúng tôi ít khi gặp mặt nhau. Đến tối, vợ chồng mới thấy mặt nhau chút xíu rồi lại chuyện ai người đó làm.
Đúng là kiếp ở rể không khác nào “chó chui gầm chạn”, ngày nào tôi cũng nghe hàng xóm bàn tán, mỉa mai ra mặt. Có một thời gian, công ty chạy xong dự án, tôi được nghỉ phép hẳn một tuần. Thời gian đó tôi ở nhà phụ mẹ chuyện nhà cửa, chứ ngồi ăn ở không cũng không đành. Hôm đó, thấy tôi khệ nệ bưng thau quần áo ra sân phơi, mấy “bà tám” trong xóm thấy liền lén bàn tán tôi thất nghiệp ở nhà ăn bám. Họ còn khen con của mình giỏi giang, không giống tôi, ai đời trai tráng lại đi ở rể, sống luồn cúi dưới chân người. Xấu hổ đến đỏ mặt, tôi cúi gầm mặt đi vào trong. Ba mẹ vợ không nói gì, nhưng nghe những lời đàm tiếu bên ngoài, tôi thật sự không thể chấp nhận được. Dù gì tôi cũng có công ăn việc làm đàng hoàng, có ăn bám ai ngày nào đâu.
Từ khi biết chuyện tôi ở rể, mấy thằng bạn chí cốt cũng cười khinh bỉ. Tụi nó nói đàn ông hèn mới chấp nhận cuộc sống ở rể. Ai đời đàn ông lại đi sống như vậy, người ta xem thường. Nghĩ tới nghĩ lui, tôi quyết định vay mượn ngân hàng một số tiền rồi mua căn nhà nhỏ để vợ chồng dọn ra sống cho thoải mái. Đồng thời cũng khẳng định tôi không vô dụng như người ta nghĩ.
Video đang HOT
Mua nhà xong, tôi về khuyên vợ nhưng em không đồng ý. Em nói, nếu muốn tôi cứ dọn ra sống một mình, em ở lại với ba mẹ. Thậm chí còn chấp nhận ly hôn nếu tôi cứ kiên quyết sống riêng. Cũng vì chuyện đó mà vợ chồng tôi cãi nhau suốt mấy hôm nay, em nói có chết cũng không sống xa ba mẹ. Ba mẹ vợ cũng hỏi đủ điều, đang yên đang lành sao lại ra ở riêng. Rồi ông bà cố gắng lấy lòng, khuyên bảo đủ thứ để tôi thay đổi ý kiến. Tôi biết phải làm sao đây? Là đàn ông không thể sống như vậy hoài được, tôi không thể để người khác xem thường mình. Nhưng vì thương em, tôi không biết làm sao cho trọn vẹn đây.
Theo Anphong/Phunuvagiadinh
Ngã ngửa với sự thật đằng sau việc nhà chồng quyết không làm giấy khai sinh cho cháu nội
Tôi chỉ cười khi biết được sự thật đó. Điều duy nhất khiến tôi tự trách mình là đã để đứa con bé bỏng của mình phải chờ đợi tờ giấy khai sinh từ một người cha vô trách nhiệm.
Cuộc hôn nhân của chúng tôi không hẳn xuất phát từ tình yêu. Tôi và anh đến với nhau qua sự giới thiệu của một người bạn.
Cả hai cũng thẳng thắn với nhau, tôi muốn có một đứa con, còn anh thì muốn lập gia đình. Tính tình cả hai cũng khiến đối phương khá dễ chịu. Vậy là từ ngày quen biết đến ngày đám cưới diễn ra, chỉ vỏn vẹn 4 tháng.
Tôi khi ấy 27 tuổi, sự nghiệp được coi là ổn với vị trí khá tại một ngân hàng có tiếng. Những mối tình sâu đậm rồi chẳng đến được với nhau thời còn trẻ đã khiến trái tim tôi chai sạn đi phần nào.
Tôi dần không cảm thấy hứng thú với đàn ông, và càng không hứng thú với hôn nhân gia đình. Nhưng tôi luôn khao khát có một đứa con. Cộng thêm một phần, tôi là người khá tin chuyện bói toán.
Tôi đã đi xem vài nơi và lời phán đều là, nếu tôi sinh được một đứa con vào năm tôi 27 tuổi, vận mệnh của cả hai mẹ con sẽ rất tốt. Điều ấy càng làm tôi nung nấu việc phải có một đứa con hơn.
Tôi dần không cảm thấy hứng thú với đàn ông, và càng không hứng thú với hôn nhân gia đình. Nhưng tôi luôn khao khát có một đứa con. (Ảnh minh hoạ)
Ngay từ khi quen nhau, chúng tôi đã thẳng thắn với nhau về những gì mình cần. Mục đích khi ấy của tôi ở cuộc hôn nhân này là có con một cách danh chính ngôn thuận nên chúng tôi quyết "thả" với những mong có kết quả.
Mọi chuyện khá thuận lợi khi 1 tuần trước lễ cưới cũng là lúc tôi phát hiện mình đã có bầu được 5 tuần. Cả tôi và anh đều vui mừng với kết quả này. Nhà chồng tôi thì mong chờ đó sẽ là một cu cậu con trai để nối dõi tông đường, kế thừa chức trưởng họ. Còn tôi thì chỉ mong, đứa bé sẽ sinh ra được khoẻ mạnh.
Vì đã giao kèo từ khi gặp nhau, rằng mỗi người sẽ có không gian riêng, chúng tôi lại được ở riêng nên có thể nói cuộc sống hôn nhân khá tự do. Tiếp xúc nhiều hơn, chúng tôi cũng nảy sinh tình cảm nhiều hơn so với cái ngày quyết định lấy nhau. Duy chỉ có một điều, từ khi bầu khoảng 3 tháng, chúng tôi hầu như không làm chuyện ấy.
Cơ thể nghén ngẩm khiến tôi mệt mỏi, cộng thêm công việc ở cơ quan khiến tôi về nhà chỉ muốn nằm nghỉ. Hơn nữa, bản chất cuộc hôn nhân này không từ tình yêu, mà mục đích có con của tôi đã đạt được phần nào rồi, nên tôi cũng không ham hố chuyện ấy.
Ban đầu anh vẫn ngọt nhạt để gạ gẫm tôi, nhưng sau nhiều lần bị từ chối, anh có vẻ hiểu được nên dường như chấp nhận. Mọi thứ cứ thế trôi qua, chúng tôi như 2 người bạn chung nhà, có sự ràng buộc với nhau về con cái.
Khi cái thai được 7 tháng, tôi ngã ngửa trước tin nhắn từ một người lạ. Một cô gái tên Thu đang làm việc từ Thái Lan đã nhắn cho tôi, nói rằng cô ấy là người yêu của chồng tôi, và cô cũng rất bất ngờ khi mới biết, anh ta đã lấy vợ.
Hoá ra, người yêu duy nhất đã chia tay cách đây 1 năm của anh chỉ là lời nói dối. Thậm chí, ngay khi quen tôi, Thu vẫn đang là người yêu của anh ta. Chỉ là để phát triển sự nghiệp, cô ấy đã chọn sang Thái Lan.
Dù có phần xa mặt cách lòng nhưng không ai nói lời chia tay, chồng tôi thì cứ lẳng lặng giãn dần liên lạc và tìm người mới. Thu thì vẫn nghĩ cố vài năm xây dựng sự nghiệp rồi về bù cho người yêu.
Ngay cả khi đám cưới được diễn ra, ở bên trời Thái, Thu vẫn không hề hay biết điều gì. Tôi như chết điếng trước những dòng tin nhắn này. Cảm giác tội lỗi dâng lên trong lòng. Tôi như kẻ thứ ba, đi cướp người yêu của người ta trong lúc họ xa nhau.
Tôi đem những dòng tin nhắn đó đưa cho anh. Anh giải thích quanh co rồi nổi cáu bỏ đi. Anh nói chúng tôi đã thống nhất là mỗi ng đều có quyền riêng tư nên tôi không có quyền tra khảo anh. Dù vậy, anh vẫn khẳng định mọi chuyện chỉ là hiểu nhầm.
Một cô gái tên Thu đang làm việc từ Thái Lan đã nhắn cho tôi, nói rằng cô ấy là người yêu của chồng tôi, và cô cũng rất bất ngờ khi mới biết, anh ta đã lấy vợ. (Ảnh minh hoạ)
Tôi muốn mọi chuyện được giải quyết êm đẹp nên đã để kệ anh xử lý. Tôi không muốn ai phải đau trong mối quan hệ này. Hơn nữa, ngày sinh cũng sắp đến, tôi không muốn suy nghĩ để con sinh ra bị ảnh hưởng.
Tuần thứ 36, dây rốn bị vôi hoá, con tôi không nhận được các chất dinh dưỡng nữa nên bác sĩ chỉ định tôi vào mổ cấp cứu. Rất may là dù sinh ra chỉ được hơn 2kg nhưng con bé vẫn khoẻ mạnh hồng hào.
Vì chúng tôi chưa đăng ký kết hôn nên khoản giấy khai sinh vẫn được để ngỏ đấy. Trước khi cưới, để tránh việc nhỡ ở với nhau mà không có con hay không hợp thì chúng tôi đã không đăng ký kết hôn, để khi đường ai nấy đi, không ai vướng mắc giấy tờ.
Đứa con sinh ra đời cũng khiến suy nghĩ của tôi thay đổi phần nào. Cộng thêm với sự khuyên bảo từ bạn bè, tôi chủ động bàn với anh làm giấy khai sinh cho bé. Thế nhưng, trái với suy nghĩ của tôi, anh ta lại có vẻ miễn cưỡng và hẹn vài tuần nữa vì đang bận. Tôi cũng gật đầu, chờ anh xử lý.
Rồi cả tháng sau, con tôi vẫn chưa được làm giấy khai sinh. Tôi đem chuyện nói với mẹ chồng, những mong bà sẽ khuyên bảo con trai đi làm ngay cho cháu nội. Thế nhưng không, bà chỉ đáp gọn lỏn một câu khiến tôi sững sờ :"Chắc bố nó phải có lý do gì đấy chứ làm gì có bố nào không muốn khai sinh cho con".
Tôi sinh con không nhờ được nhà chồng việc gì dù ông bà đã về hưu cả. Giờ bà còn nói như vậy, tôi quyết về phường mình hỏi thủ tục làm giấy khai sinh theo mẹ cho con.
Thế nhưng, đến phường mọi người lại hết sức khuyên can, nói tôi cần suy nghĩ kỹ vì tờ giấy khai sinh đi theo con cả đời, hơn nữa còn liên quan đến hộ khẩu rồi chuyện đi học của con sau này. Tôi cũng muốn những điều tốt đẹp nhất cho con nên lại từ bỏ ý định.
Câu chuyện giấy khai sinh cho con gái tôi vẫn tiếp tục cho đến ngày sinh nhật 1 tuổi của bé, tôi mới biết được lý do thực sự đằng sau.
Hoá ra, những lý do bận bịu không có thời gian hay thủ tục lằng nhằng do bố mẹ không đăng ký kết hôn chỉ là cái cớ. Bấy lâu nay bố mẹ anh vẫn nghi ngờ khi chúng tôi đến với nhau quá nhanh, hơn nữa tôi lại có bầu trước cưới, và con gái tôi lại không có đôi mắt to giống hai bên gia đình. Người được gọi là chồng tôi thì hoá ra thời gian qua vẫn liên lạc với Thu, và nói dối cô ta rằng chúng tôi đã đường ai nấy đi, chỉ chờ ngày cả hai quay về bên nhau.
Tôi chỉ cười khi biết được sự thật đó. Một người đàn ông đến con mình mà còn không có trách nhiệm thì không có gì tôi phải tiếc. Chúng tôi lại chưa đăng ký nên chẳng có gì phải suy nghĩ nhiều. Điều duy nhất khiến tôi tự trách mình là đã để đứa con bé bỏng phải chờ đợi tờ giấy khai sinh từ một người cha vô trách nhiệm.
Theo Lanchi/Eva
Vợ chồng đừng hở chút là nói chán, biết điều này để thương nhau hơn Vợ chồng là nghĩa trăm năm, chứ không phải ngày một ngày hai, nói chán thì có thể chia tay. Hãy thay đổi chính mình và quan tâm đến người bạn đời của mình nhiều hơn, đảm bảo bạn sẽ nhận lại được vô số điều hạnh phúc. ảnh minh họa Vợ chồng chị bắt đầu chán nhau và ngủ riêng được vài...