Sai lầm khi bỏ anh tử tế để chọn anh chơi bời
Ở một thế giới mới, tiền bạc, rồi sự đẳng cấp khiến tôi hoàn toàn chao đảo và bị cuốn vào nó.
Tôi không phải mẫu người ham ăn chơi đua đòi, từ nhỏ, khi lớn trên một mảnh đất ngoại thành, quanh năm sống bán lưng cho trời, tôi hiểu giá trị của đồng tiền và sức lao động, thế nên khi đỗ Đại học và lên thành phố, bố mẹ hoàn toàn tin tưởng và cho tôi quyền tự quyết định cuộc sống của mình. Năm đầu tiên của đời sinh viên, tôi sống khá khép kín, và chỉ có 1,2 người bạn cùng quê là chơi với nhau, sống hiền lành và thời gian chính hầu như là học.
Nhưng sang đến năm học thứ 2, nhận thấy những thay đổi rõ rệt của hình dáng, tôi bắt đầu chú ý rèn luyện sức khoẻ và chăm chút hơn, sau đó là tìm việc làm thêm để có thêm trải nghiệm sống. Tôi được nhận vào làm ở một quán café, bắt đầu kiếm được những khoản tiền đầu tiên, đủ để đóng học phí và dành dụm mua chút quần áo. Nhưng thay đổi lớn nhất là tôi tìm thấy cho mình hương vị của tình yêu khi trót phái lòng một anh bạn cùng làm. Bạn ấy học ở trường Đại học rất xa chỗ làm, nhưng hàng ngày vẫn cặm cụi đạp xe đạp đến làm việc, chăm chỉ, sáng sủa, mỗi tội…nghèo. Cùng là người ở quê nên tôi hiểu những lần bạn từ chối đi café hay đi ăn uống với mọi người vì lý do gì, cũng thương nhưng hết sức tôn trọng.
Video đang HOT
Rồi cậu bạn ấy ngỏ lời thương tôi, tôi cũng bối rối nhưng đồng ý. Chúng tôi yêu nhau trong suốt những năm sau đó, cho đến khi ra trường. Tôi xin vào làm trong ngành ngân hàng và bắt đầu ổn định hơn, trong khi đó cậu bạn ấy thì vào làm ở một công ty tư nhân. Cứ ngỡ rằng chúng tôi sẽ cùng nhau đi đến cuối con đường, nhưng khi đến chân trời mơi, tôi được gặp gỡ những con người mới, ở một thế giới mới, tiền bạc, rồi sự đẳng cấp khiến tôi hoàn toàn chao đảo và bị cuốn vào nó.
Tôi gặp người đàn ông mới, anh đẹp trai, con nhà khá giả, cũng ổn định, một tay chơi ga lăng hào phóng có tiếng. Anh ấy chính là chồng của tôi bây giờ, bởi ngay sau đó, không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào, tôi quay ngoắt 180 độ để bỏ anh người yêu từ thời đại học để chạy theo người đàn ông này. Chỉ 1 năm sau đó, chúng tôi làm đám cưới, anh người yêu cũ sốc tưởng chết, nhưng tôi cũng mặc kệ. Thế rồi sau đó, chính tôi mới là người sốc nặng vì chồng tôi là một con bạc thật sự, anh ta lao vào cờ bạc đến độ không kiểm soát nổi, tôi mang bầu, không chăm sóc thì thôi, anh ta còn về báo nợ mấy trăm triệu khiến cả nhà điêu đứng. Anh ta còn bắt tôi về nhà ngoại “ăn vạ” để kiếm thêm tiền, tôi nước mắt ngắn, nước mắt dài đi cầu cứu khắp nơi. Duy chỉ có 1 nơi tôi không gõ cửa, đấy là tình cũ…
Rồi mọi thứ trôi qua, nhà cửa cũng tan tành, tôi vất vả đi cầy thì nghe tin tình cũ của mình đang lên rực rỡ, anh ấy thành lập công ty riêng, bây giờ một bước lên ô tô, người đưa kẻ đón hoàng tráng. Nghĩ đến đây tôi vừa thấy mình nhục nhã, vừa thấy hối hận, vừa nuổi tiếc, vì đã đối xử với anh không ra gì, và đã chọn nhầm một người chồng không ra gì…
Theo Phunutoday
Chán chồng "khô cứng" tôi đã lên giường với... "phi công trẻ"
Tôi thấy ông trời thật bất công, hào phóng ban cho tôi nhan sắc, sức khỏe, tiền bạc, danh vọng nhưng lại cướp đi của tôi quyền được làm vợ, làm người đàn bà đúng nghĩa.
Từ lúc yêu và lấy nhau đến nay đã 5 năm. Chúng tôi đã có với nhau 1 đứa con gái dễ thương, thông minh. Đó là tài sản lớn nhất, thứ duy nhất níu kéo tình cảm của tôi với người chồng tệ hại kia. Tôi đã từng kéo anh ta từ mái nhà tranh vách đất lên phố ở. Nhà lầu, tiền bạc tất cả đều do một tay tôi làm nên. Biết anh quá nhu mì, yếu đuối không hợp với kinh doanh nên tôi nhờ các mối quan hệ và bỏ ra một số tiền không nhỏ xin cho anh làm chân văn thư ở một cơ quan Nhà nước. Tiền tôi không thiếu, chỉ cần anh có chỗ để khuây khỏa là được rồi. Tôi cũng muốn anh có nhiều thời gian rảnh rang thay tôi lo cho con gái, việc nhà. Đi làm một thời gian thì anh đòi nghỉ việc vì thương con gái còn nhỏ mà phải gửi trẻ. Tôi khuyên anh đi làm để đỡ phí cái bằng đại học còn chuyện con cái nếu cần tôi sẽ thuê người. Tôi cũng tỏ thái độ rõ ràng rằng đường đường là một giám đốc công ty nên không muốn có một ông chồng suốt ngày biết nấu cơm, quét nhà, rửa bát.
Tôi thấy ông trời thật bất công...
Thế nhưng anh gạt đi bảo tôi không phải áy náy, bận tâm. Anh muốn hy sinh tất cả vì con và để tôi đỡ phải bận tâm, lo lắng chuyện nhà. Tôi lại nghĩ khác, tôi thấy con người anh thật tầm thường, hèn nhát. Nhìn những đối tác nam hào, tài giỏi mà ngày nào cũng giáp mặt tôi càng thêm chán chồng. Chẳng qua anh ta dốt, hèn nên mới tự nguyện ở nhà. Bên chồng, có một điều thầm kín, khổ tâm mà tôi không biết san sẻ cùng ai. Đang tuổi xuân hừng hực khí thế vậy mà chồng lúc nào cũng xìu như bún, người đầy mùi dầu mỡ, hành tỏi và mùi nước đái của đứa con gái...Thật khổ cho một người đàn bà đẹp như tôi mà phải "kìm nén", phải "nín nhịn". Đã thế, xung quanh tôi luôn có những người đàn ông cường tráng, yêu chiều tôi như một nữ hoàng. Trong đám đối tác làm ăn có Cường - đại gia bất động sản. Anh ta cũng đã có vợ, con nhưng tận dưới quê. Chính bởi thế mà tôi và Cường khi có cơ hội đã lao vào nhau như nắng hạn gặp mưa rào.
Cường khác hẳn người chồng quê mùa, già nua, ốm yếu suốt ngày ru rú ở nhà. Cường ga lăng, chịu chơi và sẵn sàng chiều tôi bất cứ lúc nào tôi muốn. Bên Cường tôi giường như quên hết mọi ưu phiền, tôi được sống là chính mình, được làm một người đàn bà đúng nghĩa. Từ khi gặp Cường, hễ đụng mặt chồng là tôi đâm ra lại khó chịu và ghét cay ghét đắng bản mặt của chồng. Nói câu gì cũng cười, cũng nhận lỗi về phần mình. Tôi ước gì chồng tỏ ra ghê gớm, gia trưởng, thậm chí là đánh tôi thì tôi còn dễ chịu thoải mái hơn.
Tôi về muộn anh ta không dò hỏi mà ngược lại tỏ vẻ lo lắng cho sức khỏe của tôi. Tôi gắt gỏng thì anh không mắng mà lại nhẫn nhịn, cười cho xong chuyện. Có khi tôi còn giả vờ để lộ việc tôi có người đàn ông khác để xem anh ta có ghen tuông hay điên tiết lên không. Thế mà thật nực cười, anh ta vẫn bình chân như vại. Sự khúm núm của anh khiến tôi thấy ngạt thở và chán về nhà. Việc duy nhất trong ngày của tôi khi về nhà là hôn đứa con gái nhỏ và ném cho anh ít tiền để chi tiêu, hỏi dăm câu ba điều về sức khỏe của con là chấm hết.
Có lẽ không vì đứa con gái ở nhà chắc tôi không về nhà và chỉ muốn bên người tình cả ngày đêm. Tôi chẳng thể lý giải được tại sao có một người đàn ông có sức chịu đựng, cam chịu đến như vậy? Sao ông trời lại bắt tôi phải gắn đời mình với một kẻ kém cỏi đến thế? Một thời gian cặp kè với Cường tôi lại chán và đi tìm cảm hứng mới với các chàng trai tân mà tôi thích. Dường như với tôi đó là niềm vui duy nhất , có ý nghĩa nhất lúc này. Tôi bỏ tiền ra để bao các chàng trai trẻ, để có những cuộc vui thâu đêm mong quên đi hết những sầu muộn chuyện gia đình. Tôi muốn ly hôn chồng nhưng chẳng thể tìm ra lý do gì hợp lý. Mà bỏ anh để cưới một anh chồng mới thì tôi cũng không đủ hứng thú vì tội sợ nhỡ lại phải cưới thêm một ông chồng như anh chắc tôi phát điên. Nhiều khi tôi thấy mình thật đê tiện nhưng vì ai mà tôi phải sống như thế chứ?
Theo Phunutoday
Thật khó thể quên quá khứ khi lấy "gái bán hoa" về làm vợ... Có ông bạn còn vỗ thẳng vào mặt anh "Mày ngu lắm, người như mày lấy hoa hậu còn được, lại đi lấy gái về làm vợ, tao chẳng hiểu đầu óc mày ra sao nữa?" Ai cũng bảo "chớ nghe cave kể chuyện, chớ nghe nghiện trình bày", ở đời hai cái loại người đó chớ nên dây phải, kể cả là...